Âu Thiên Kình vẻ mặt tức tối cùng đau đớn, mất mát ngồi ngẩn người ở trên giường, ánh mắt si mê điên cuồng nhìn vào trong phòng tắm kia, có người phụ nữ khiến anh yêu đến chết đi sống lại. Anh đường đường là một tổng giám đốc của một công ty lớn, muốn cái gì liền có cái đó, quyền lực khiến chính phủ thành A cũng phải nể mặt. Cho nên có dạng phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp, bất quá anh không có hứng thú với lũ ngu ngốc ghê tởm đó. Cho đến khi gặp cô, anh bị vẻ lạnh lùng cường thế, mạnh mẽ đó thu hút. Anh tiếp cận cô, tình nguyện ở bên cạnh giúp đỡ cô, rồi tình cảm khác thường ấy lớn dần lên, cuối cùng thành một loại yêu đến cố chấp cuồng như hiện tại. Anh không hối hận cũng không bao giờ hối hận, dù cô có nhiều người đàn ông khác cũng không có vấn đề gì. Cùng lắm thì bọn họ minh tranh ám đấu, ai là người sống sót cuối cùng sẽ được ở bên cạnh cô.
Đang thất thần suy nghĩ, bỗng dưng chuông điện thoại của Lãnh Như Tuyết đặt trên bàn vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh, Âu Thiên Kình khó chịu nhìn tên người gọi đến, ánh mắt lập tức lạnh lẽo sát phạt như gặp được kẻ có huyết hải thâm thù. Anh nhìn về phía phòng tắm, rồi liếc sang điện thoại di động vẫn đang rung lên, cầm lấy, đưa tay nhấn nút nghe. Đàu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nam từ tính, mạnh mẽ:
“Tuyết, có một lô hàng chuẩn bị vào cảng, em nhanh tới!”
“Cô ấy đang tắm, hơn nữa cô ấy cũng mệt rồi!” Âu Thiên Kình không nhanh không chậm phun ra một câu làm người đàn ông kia im lặng một hồi. Rất nhanh liền trả lời lại, “Vậy phiền anh nhắn lại với cô ấy, lô hàng này rất quan trọng, bọn tôi chờ cô ấy ở Thiên Hải.”
“Được tôi sẽ chuyển lời giúp anh!” Âu Thiên Kình nói xong lập tức cúp máy, đứng dậy đi tới ghế sofa rút một điếu thuốc ra hút. Khói thuốc mờ ảo vây quanh anh càng tăng thêm vẻ lãnh ngạo, quyến rũ. Khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, tinh xảo từng góc cạnh, cơ thể cao lớn, cân đối. Cả người anh tản mát ra khí thế đế vương mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi, không dám nhìn trực diện vào đôi mắt sắc lạnh đó.
Âu Thiên Kình khép hờ hai mắt, bộ dạng yêu nghiệt nhàn nhã lười biếng vô cùng mị hoặc. Anh biết người đàn ông vừa gọi đến. Đó là Hắc Long, trợ lí thân cận kiêm người tình của cô. Hắn ta là một con cáo già trong những phi vụ làm ăn lớn, rất được cô trọng dụng cùng thân cận tin tưởng. Bọn họ nhìn đến hắn đều luôn hận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn mình có thể thay thế vị trí đó của anh ta. Có thể bên cạnh thân mật với Tuyết nhi đường đường chính chính.
‘Cạch..’ cửa phòng tắm mở ra, Lãnh Như Tuyết chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, dáng dấp ma quỷ vô cùng quyến rũ khiến đàn ông nhìn tới hận không thể đem cô vào ngực mà chà đạp. Cô vừa mới tắm xong, da thịt non mịn ửng hồng mê người, chiếc khăn tắm chỉ quấn từ giữa ngực đến hết mông, lộ ra đôi chân thon dài tinh tế tuyệt đẹp khiến Âu Thiên Kình không thể rời mắt. Còn có bộ ngực tuyết trắng căng tròn no đủ kia… từng giọt nước chảy từ trên tóc xuống rãnh ngực sâu nóng bỏng rồi mất hút. Âu Thiên Kình nuốt nuốt nước bọt, cảm thấy máu nóng toàn thân đang sôi sục tập trung dồn xuống hạ thể, cậu em nhỏ không nghe lời mà cứng rắn đứng lên ưỡn cao đầu. Nhìn xuống đũng quần lều trại đang nhô cao của mình, Âu Thiên Kình bất đắc dĩ, cô đúng là tiểu yêu tinh trời phái xuống để trừng phạt anh! Mị hoặc như vậy anh làm sao có thể chịu được.
“Thu lại vẻ mặt đó đi! Ban nãy là ai gọi tới?” Lãnh Như Tuyết nhìn người đàn ông đang động tình hưng phấn kia, nhàn nhạt nói một câu. Cô vốn đã quen với tình cảnh này, những người bạn giường khác của cô đều dùng ánh mắt đó nhìn cô, bất quá, cô không biết ý nghĩa của nó, cũng chẳng buồn quan tâm tới làm gì. Trong mắt cô chỉ có quyền lợi, những cuộc mây mưa vui vẻ này là ngươi tình ta nguyện, chẳng ai cưỡng ép ai. Cô cần bọn họ để giải độc, đổi lại bọn họ yêu cầu gì cô có thể suy nghĩ để cho, chỉ cần đừng quá phận. Hình như khi cô hỏi bọn họ muốn gì, tất cả đều có chung câu trả lời là: “Tôi muốn em!”
Âu Thiên Kình cố đè nén dục vọng đang kêu gào trong người lại, anh hạ thấp giọng che dấu sự không vui, “Là Hắc Long gọi tới nói có lô hàng sắp vào cảng, cần em tới Thiên Hải!”
“Ừ, vậy tôi đi trước!” Lãnh Như Tuyết nhanh chóng bước lại phía tủ quần áo, chọn một bộ đồ da màu đen. Cô thản nhiên thay quần áo mà không lo ngại người khác nhìn thấy thân thể mình. Cũng chẳng có gì to tát, cô vốn dĩ đã được huấn luyện sử dụng thân thể của mình để làm nhiệm vụ. Tuy bây giờ cô là lão đại, nhưng trước kia không ít lần sử dụng mĩ nhân kế để giết chết kẻ thù. Cho nên việc thân thể trần trụi lộ ra trước mặt người khác cũng chẳng có gì to tát. Có điều lại khiến cho con sói đói dục vọng đang hành hạ nào đó phát điên.
Âu Thiên Kình không thèm suy nghĩ thêm liền đè lên cửa tủ. Hai tay kìm chặt lấy tay cô, đôi môi chu du ra sức mút mát gáy cổ, rồi trượt xuống tấm lưng trắng mịn quyến rũ phát ra tiếng ‘chậc.. chậc..’. Anh bây giờ rất muốn, rất muốn… Phân thân to lớn cách một lớp vải mạnh mẽ ma sát phía dưới cô. Lãnh Như Tuyết không kiên nhẫn giãy dụa muốn thoát ra. Cô còn có việc, không thể ở đây chơi với người đàn ông này được.
Cô lạnh giọng, “Tôi còn có việc, hẹn anh khi khác!”
Âu Thiên Kình lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, mút lấy cuốn lấy, giọng nói tràn qua kẽ răng, “Khi khác là khi nào? Một ngày? Một tuần hay một năm? Bảo bối… anh nhịn không được..”
Lãnh Như Tuyết phiền chán cố đẩy người đang dính sát lấy cô ra, chưa kịp xoay người thì bị bàn tay to nắm lấy bầu ngực bóp một cái khiến cô “A” một tiếng.
“Giúp anh… được không? Dùng miệng giúp anh bắn ra…” Âu Thiên Kình bị dục vọng căng trướng đến phát đau hành hạ, nhỏ giọng khẩn cầu.
Lãnh Như Tuyết bất đắc dĩ xoay người lại, quỳ xuống kéo kóa quần của anh ra. Nhục bổng khổng lồ liền được phóng thích ra ngoài, dựng đứng hùng dũng. Nhìn cự long thô to màu đỏ sậm gân guốc đầy mình kia, dù ở khoảng cách xa vẫn cảm nhận được lửa nóng hừng hực kinh người, khiến Lãnh Như Tuyết hơi e ngại. Không phải cô chưa từng ‘ăn’ những thứ này, chỉ là cô không có hứng thú mà thôi.
Lãnh Như Tuyết lấy tay cần lấy dị vật, một tay của cô nắm không hết, cô hé miệng nhỏ, ngậm lấy đỉnh quy đầu mút một cái khiến Âu Thiên Kình nhịn không được rên rỉ một cái. Chiếc lưỡi hồng nộn như rắn nước linh hoạt khẽ liếm một lượt từ đỉnh xuống đến tận gốc rễ, ở hai viên tinh hoàn còn cố ý liếm cắn nhẹ một cái làm cho anh run rẩy tên dại. Âu Thiên Kình không chịu nổi kích thích liền đưa cả nam căn nhét vào niệng cô, khó khăn cất giọng, “Bảo bối… mút nó thật sâu… a.. ừ.. chính là như vậy…”
Lãnh Như Tuyết có chút khó khăn khi cự long khổng lồ to dài của anh chen vào, nó xuống cả họng của cô, khiến cô có chút khó thở. Phía dưới hạ thân đã râm ran nóng cháy khó chịu muốn được nhục bổng lấp đầy, dù gì cô cũng quen thuộc với dục vọng, bị kích tình như vậy dĩ nhiên sẽ có phản ứng.
Âu Thiên Kình đong đưa eo rắn chắc, điên cuồng đâm vào rút ra, trạc tới trạc lui mạnh bạo khiến miệng nhỏ của cô sưng lên. Phân thân bị bao vây trong khoang miệng ngọt ngào của cô khiến anh vui sướng như bay lên thiên đường.
Sau vài trăm cái ra vào, Âu Thiên Kình thỏa mãn gầm lên, phóng thích tinh hoa nóng hổi vào miệng của cô. Lãnh Như Tuyết nhất thời không nuốt hết số lượng lớn như vậy, một ít tinh dịch trắng đục chảy ra ngoài khóe miệng rớt xuống sàn. Cảnh tượng dâm mĩ tuyệt đẹp. Âu Thiên Kình thở dốc, sau đó đứng lên cùng với cô, lấy một bộ vest trong tủ ra bước vào phòng tắm, trước khi đi còn nói, “Bảo bối, em rất tuyệt! Có thể gặp lại chứ? Anh rất muốn em!”
Lãnh Như Tuyết chỉnh trang lại bộ dạng của mình, cất giọng lạnh lùng như có như không, “Tùy. Tôi đi trước!”
Âu Thiên Kình si mê nhìn bóng lưng quyến rũ của cô khuất lấp rồi mới thu hồi tầm mắt. Chậc, rồi sẽ có ngày em thuộc về một mình anh!
— —— —— —— —-
Bến cảng Thiên Hải, hải cảng lớn nhất tại thành A thuộc sở hữu của Lãnh gia, mà người đứng đầu là Lãnh Như Tuyết.
Lãnh gia có thể nói là thế gia quyền thế ngập trời, quyền lực phân chia khắp thế giới người nào nghe tên cũng phải nể sợ, trụ sở chính Lãnh gia là ở Mỹ. Lãnh gia có được như ngày hôm nay cũng chính là nhờ cặp đôi anh em thiên tài, Lãnh Ngạo cùng Lãnh Như Tuyết. Hai anh em bọn họ thật đúng là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ. Đại thiếu gia Lãnh Ngạo là một đại quái vật ăn tươi nuốt sống thương trường bạch đạo còn chưa nói, vị tiểu thư Lãnh Như Tuyết càng khiến cho người ta khiếp sợ hơn khi gia nhập vào giới hắc đạo. Dĩ nhiên lúc đó không ít kẻ đã khinh thường một con nhóc mười bảy tuổi vắt mũi chưa sạch thì có thể làm gì? Vậy mà chỉ trong một năm, Lãnh gia đã trở thành cái tên người người khiếp sợ. Lãnh Như Tuyết sử dụng thủ đoạn tàn độc, ra tay không lưu tình, kết hợp với bộ não thiên tài gây dựng nên chỗ đứng vững vàng như núi cho Lãnh gia. Mà những người theo cô từ lúc mới thành lập không thể không kể đến Hắc Long, cơn ác mộng của mọi người.
Hắc Long hay còn gọi là anh Lôi, là trợ thủ thân cận bên cạnh Lãnh Như Tuyết, rất được cô tín nhiệm trọng dụng. Dĩ nhiên, hắn cũng có chỗ hơn người, chính là tính cách quyết đoán tàn bạo cùng trí tuệ siêu phàm của hắn. Hắc Long luôn giành được nhiều phi vụ làm ăn có lợi nhuận không lồ về cho Lãnh gia, địa vị của hắn trong Lãnh gia dưới một người trên vạn người. Đến cả quan chức cấp cao hay các tập đoàn lớn nhỏ cũng phải nể hắn ba phần. Chưa kể hắn còn là người đàn ông của Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết từ trong xe bước ra, mái tóc đen nhánh dài đến eo khẽ phất phơ theo gió, khuôn mặt tinh xảo mĩ lệ không cần son phấn vẫn kiều diễm xinh đẹp hút hồn. Bộ đồ da màu đen bó sát ôm gọn lấy từng đường cong quyến rũ. Lôi thất thần nhìn người phụ nữ mị hoặc kia, khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra vẻ cuồng si nóng bỏng. Nghĩ tới cô cùng người đàn ông khác hoan ái, cô uyển chuyển thừa hoan dưới thân kẻ khác không phải hắn khiến Lôi chua xót. Nhưng hắn yêu cô, rất yêu cô, hắn cũng muốn độc chiếm cô, khiến cho cô chỉ vì mình mà nở rộ vẻ tuyệt sắc mê người, nhưng nếu hắn làm vậy, hắn sẽ mất đi cô, mất cô mãi mãi. Cho nên hắn chỉ có thể nhịn xuống ghen tị trong lòng, hắn là người thứ hai được tiếp xúc gần gũi với cô trừ đại thiếu gia. Như vậy cũng đủ khiến hắn thỏa mãn.
Lôi bước về phía Lãnh Như Tuyết, cúi đầu cung kính chào, “Lão đại!”
Lãnh Như Tuyết nhìn Lôi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng băng sương nhưng giọng nói không còn lạnh lẽo mà có độ ấm, “Ừ, lô hàng kia thế nào?”
Sớm chung đụng, ít nhiều hai người cũng hiểu nhau rất rõ, kết hợp cũng rất ăn ý, cho nên dù cô nói ngắn gọn, Lôi vẫn có thể hiểu mà trả lời đầy đủ, “Dự kiến khoảng một tiếng nữa sẽ cập bến, trên tàu có bốn mươi bảo vệ hạng hai, hai mươi ảnh vệ cùng một trăm sát thủ. Bang Thiên Huyền có vẻ như đang rục rịch muốn cướp hàng trên biển, còn ở đây thì có người của Hoàng Vũ!”
Lãnh Như Tuyết suy nghĩ một hồi, liền ra lệnh, “Gọi thêm hai mươi sát thủ hạng nhất theo tôi ra biển, cử mười ám vệ cùng binh đoàn Z ở lại canh chừng cảng, nhớ không được bứt dây động rừng, đợi tóm gọn cả lũ!”
“Dạ!” Lôi nhận lệnh rồi đi ngay.
Lãnh Như Tuyết đứng im tại chỗ một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Rất nhanh bên kia liền vang tới giọng nói vui sướng của một người đàn ông, “Bảo bối, em nhớ tôi? Muốn tôi phục vụ đêm nay sao?”
“Đừng đùa, có chuyện nhờ anh đây!” Lãnh Như Tuyết cau mày, rõ ràng đang khó chịu.
Bên kia dường như cũng cảm nhận được cô đang nghiêm túc, liền thấp giọng hỏi, “Thế nào? Muốn tôi giúp em chuyện gì?”
“Mượn của anh một trăm sát thủ tới canh chừng ở Thiên Hải, cho tới khi hàng an toàn, tôi liền thanh toán!” Giọng nói của cô lạnh lùng, quyết tuyệt, tuy nói mượn nhưng khí thế không cho phép người ta từ chối.
Mặc Ngôn đầu dây bên kia không suy nghĩ liền hào sảng đáp ứng, “Được, tôi giúp em. Còn vấn đề tiền bạc, cái đó tôi không thiếu, chỉ cần em cho tôi một đêm là được rồi!”
Lãnh Như Tuyết có chút bất ngờ với điều kiẹn của đối phương nhưng cũng nhanh chóng đồng ý, “Được, thành giao!” Nói xong cô liền cúp máy.
Mặc Ngôn ngẩn người nhìn điện thoại, xưa nay chỉ có anh tắt máy trước chứ chưa bao giờ có người cúp máy với anh. Mặc Ngôn mỉm cười, ánh mắt sủng nịch cũng chỉ có cô mới tuyệt tình với anh như thế thôi. Bất quá, anh thích cô như vậy.
Bên này Lãnh Như Tuyết tắt máy, cùng lúc với Lôi đưa thêm người đến. Bọn họ nhanh chóng lên ba chiếc du thuyền nhỏ đến địa điểm lô hàng.