Nam Cung Thần và Yến Di nháo một hồi trên phòng mới đi vệ sinh cá nhân. Không biết anh chọc gì cô, lúc xuống lầu ăn sáng cô không thèm để ý tới anh.
Nam Cung Thần bất đắc dĩ nhìn Yến Di, rồi lại nhìn xuống chiếc cỗ trắng noãn của cô có một vệt hồng. Khụ…hồi nãy anh không nhịn được nên mới…
Anh mút một chén chào rồi đẩy đến trước mặt cô
– Em húp miếng cháo cho chắc bụng.
– …
Yến Di không để ý anh tiếp tục ăn sandwich.
– Em…haiz, anh xin lỗi…anh không cố ý đâu
– Anh còn nói.
Cô trừng mắt nhìn anh, tay đưa lên che vết hôn, xấu hổ chết đi mất.
Thấy cô lên tiếng, anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ sợ cô không để ý tới mình.
Sau khi ăn sáng, Nam Cung Thần đi làm. Yến Di buồn chán ra sau vườn trên tay còn cầm theo giấy bút để vẽ. Cô ngắm cánh đồng hoa bỉ ngạn, sau đó tay động, chẳng bao lâu trang giấy trắng đã phủ lên một sắc đỏ, sắc đỏ của hoa bỉ ngạn. Bức tranh cô vẽ sống động như thật, bên góc trái của tờ giấy cô viết: “Bỉ ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử” [0]
[0] Nghĩa là: Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.
Yến Di hài lòng nhìn câu thơ trên, không biết từ khi nào cô đặc biệt thích hoa bỉ ngạn. Có lẽ do thân thế cô đặc thù, sinh ra không biết cha mẹ mình là ai. Lên năm tuổi cả cô nhi viện chìm ngập trong biển lửa, sơ vì cứu cô mà hi sinh. Trong cô nhi viện chỉ có ba người sống sót, cứ tưởng sẽ cùng nhau lớn lên cùng nhau hạnh phúc. Nhưng đời mà, đâu ai đoán trước được điều gì? Lên bảy tuổi, ba người được nhận vào tổ chức JS một tổ chức sát thủ khiến mọi người kinh sợ.
Ở đó cô bị ném vào rừng để tự sinh tự diệt. Bảy tuổi, cái tuổi được đến trường, cái tuổi được vui chơi. Vậy mà cô, bảy tuổi đôi tay này đã nhuộm đầy máu tươi. Bảy tuổi giết đồng loại của mình để sống sót, vì ta không giết họ, họ sẽ quay lại giết ta. Mà cô muốn sống, muốn thoát khỏi nơi gọi là “địa ngục trần gian”. Đến năm hai mươi tuổi, lại bị hai người cô thương yêu nhất phản bội chỉ vì đố kỵ.
Ha, thế giới này là vậy đó. Yếu kém thì bị cười nhạo, tài giỏi thì bị ganh ghét.
***
Yến Di như chìm vào thế giới riêng của mình, đến cả có người phía sau cũng không biết. – Trời nắng như vậy, em ngồi đây ngẩn người làm cái gì?
Nam Cung Thần không vui lên tiếng, cô lúc này mới giật mình sơ ý làm rơi bức tranh quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên
– Anh…anh không phải đi làm rồi sao?
Nam Cung Thần không trả lời ngay, anh đi lại cúi người nhặt bức tranh lên rồi nói
– Em nhìn thời gian xem, bây giờ đã trưa. Tôi muốn về ăn trưa.
– Sao?
Đã trưa, cô cứ như vậy mà ngẩn người mấy tiếng đồng hồ?
Anh không để ý đến sự ngạc nhiên của cô, tầm mắt của anh bây giờ đang đặt lên bức tranh cô vẽ, mày hơi nhíu lại.
– Em thích hội họa? Có muốn anh đăng ký cho một lớp học vẽ không?
– Hả, hả…chỉ vẽ chơi thôi, không đặc biệt đam mê.
Yến Di vừa nói vừa né tránh ánh mắt của anh, trong lòng lại cảm động không thôi. Hai mươi năm, cũng có người quan tâm đến cô thích gì?
Nhìn thấy cô né tránh ánh mắt mình, Nam Cung Thần lạnh lùng nói
– Nhìn tôi, nhìn tôi và nói em không thích hội họa? Em dám không?
– Có gì mà không dám? Tôi không thích….hội họa.
Yến Di trừng mắt nhìn anh, đến cuối lại nói đứt quãng. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thẳng vào anh cô lại không nói dối được. Nam Cung Thần nghe vậy cười như không cười nói
– Được rồi, đùa em chút thôi.
– Anh…
Cô trợn mắt trăn trối nhìn anh, anh cười bế cô khỏi xe lăn, hôn nhẹ lên má cô nói
– Ngoan, không tức giận, vào ăn trưa.
– Bỏ tôi xuống, tôi tự đi…ưm…
Chưa nói xong môi đã bị anh chặn lại, đến khi cô thở không được mới buông ra
– Gọi sai, phải phạt.
– Gì chứ, tôi…
Lại bị hôn, cô mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mặt mình, anh…anh đây là không nói lí lẽ.
– Gọi anh xưng em.
Yến Di nghe vậy lập tức im lặng không hó hé một chữ. Anh rất hài lòng với thái độ này của cô.
– Sau này gọi sai sẽ phạt em.
– Anh không nói đạo lý.
– Anh chính là đạo lý.
Nam Cung Thần cười nói, Yến Di biết mình đuối lý nên không nói gì. Nhưng cô nào biết ngoài mặt anh cười, trong lòng lại không cười. Quá khứ của cô anh không có cơ hội tham dự vào, nhưng hiện tại và tương lai của cô anh rất quan tâm. Anh muốn cô vui vẻ, muốn bảo vệ cô, chứ không phải là bóng lưng cô đơn, tịch mịch như lúc nãy, nếu nó xảy ra một lần nữa, anh nghĩ mình không chịu được.
Nam Cung Thần cúi đầu nhìn Yến Di đang đỏ mặt thì bật cười, hôn lên môi cô. Yến Di vội che môi lại, cái gì cũng không nói, anh tại sao lại bá đạo như vậy chứ?
Đồ ngốc, khi nào em mới nhận ra anh yêu em đây!