(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 240: Như thế nào, muốn lùi bước?



Editor: Shmily

——————–

Lời của lão gia tử thật sự là nói đúng lí hợp tình đến nỗi khiến cho tất cả những người phản đối nãy giờ đều mặt đỏ tai hồng.

Tịch lão phu nhân xác thật là có xuất thân hèn mọn, thế nhưng bà lại là một người phụ nữ rất có năng lực, mặc kệ là đối với gia đình hay là đối với sự nghiệp.

Bà ấy chính là người phụ nữ đứng sau lưng của một người đàn ông kia.

Tịch Thiên Hùng lại rất bình tĩnh, hắn suy nghĩ một lát mới nói: “Ba, tuy là con nói như vậy nhưng dù thế nào thì con vẫn ủng hộ ba. Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ba cả.”

Hạ Thập Thất không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, nguyên bản là cô còn muốn nhìn xem Tịch Thiên Hùng có thể hát tuồng như thế nào nữa, không nghĩ tới ông ta lại là một ngụy quân tử* không có can đảm như vậy.

*Ngụy quân tử: Quân tử giả.

“Thiên Hùng không có ý kiến, Âm Lam cũng đã cho thấy thái độ của mình, còn mấy người thì sao, còn có gì muốn nói không?”

Lão gia tử lại dò hỏi thêm lần nữa, nhưng mọi người ở đây đều lặng ngắt như tờ, chỉ sợ vừa mở miệng liền nói sai thì chết dở.

Tịch Lãng đứng bên cạnh nhìn Hạ Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự, ánh mắt ám trầm, tâm tư bách chiết thiên hồi*.

*Bách chiết thiên hồi: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả. “Bách chiết thiên hồi, tâm bất thối” – trải qua bao nhiêu vất vả, lòng cũng không lay chuyển.

Xem ra, ông nội thật sự thích Thập Thất. Nếu đã như vậy, hắn có phải càng nên nỗ lực hay không…

“Không ai nói gì thì ta coi như là các người đã đồng ý. Nếu đã như vậy thì về sau đừng nói cái gì mà xứng hay không xứng nữa.”

Lão gia tử biết trong đám người ngồi đây, có ít nhất một phần ba người là có dã tâm bừng bừng muốn phản đối ông không phải chỉ bởi vì hai nhà môn không đăng hộ không đối.

Mà là bọn họ muốn mượn cơ hội này đuổi đi người bên cạnh Đình Ngự, đem người của mình đẩy tới bên cạnh thằng bé để người đó có thể tiến vào Tịch gia.

Ông không thể để Đình Ngự gặp nguy hiểm, cho nên mới nói nặng lời như vậy, mục đích cũng là muốn để cho đám người đó hiểu rõ thân phận của mình.

“Chờ một chút!”

Tịch Tấn Thành vỗ bàn, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm lão gia tử: “Lão nhị, nếu ta nhớ không nhầm thì Hạ Thập Thất là xã hội đen đúng không? Hơn nữa, cô ta hình như là chưa tốt nghiệp cao trung.”

Nếu không phải người ông ta phái đi tra bối cảnh gia đình Hạ Thập Thất trở về báo cáo thì ông ta cũng không biết, nha đầu này lại có trình độ văn hóa thấp như vậy.

Về sau Đình Ngự là người thừa kế của Tịch gia, như vậy người phụ nữ gả cho nó dù không phải xuất thân hào môn thì cũng nhất định phải có bằng cấp cao.

Nếu cưới một người phụ nữ tới cấp ba còn chưa tốt nghiệp làm vợ, để truyền ra ngoài há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ hay sao.

Lời này của Tịch Tấn Thành vừa nói ra, đám người Tịch gia chưa từ bỏ quyền quý kia nháy mắt lại sinh động lên, khinh bỉ cùng bất mãn đối với Hạ Thập Thất càng thêm rõ ràng.

Tịch Âm Lam lại nở nụ cười: “Cháu còn tưởng là chuyện gì lớn chứ, chẳng phải là không tốt nghiệp cấp ba thôi sao? Này có là gì, dù sao Tịch gia chúng ta cũng có rất nhiều tiền, giúp con bé mua một tấm bằng là được rồi.”

“Ta không đồng ý! Trước không nói Hạ Thập Thất là người như thế nào, riêng chuyện mua bằng này, vì cái gì mà Tịch gia chúng ta phải mua giúp cô ta? Hơn nữa, cứ cho là mua về cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nếu để mọi người biết vợ của Đình Ngự không có học vấn, tới bằng cấp ba cũng phải đi mua, vậy thì còn mặt mũi nào nữa chứ!”

Nghe tới đó, Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy vô cùng bực bội.

Những người này, có thể có cái lý do nghiêm túc một chút để phản đối cô được không?

“Như thế nào, muốn lùi bước?”

Tịch Đình Ngự đột nhiên hỏi cô, đồng thời cũng dùng bàn tay nóng rực của mình bọc lấy tay của cô.

“Tại sao phải lùi.” Hạ Thập Thất nhàn nhạt trả lời, “Đại thúc, nhìn tôi đây này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.