Editor: Shmily
———————
Kỳ thật Tịch Tấn Thành đã muốn nói những lời này từ sớm rồi, chỉ là ông ta ngại mặt mũi cho nên vẫn luôn không chủ động nói tới cái đề tài này.
Hai người một người là trưởng bối Tịch gia nhiều tuổi nhất, một người là đương gia gia chủ của Tịch gia. Hai người vừa mở miệng, đám tiểu bối ở xung quanh tự nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Lý Hân Uyển thật ra cũng cam tâm tình nguyện đi theo.
Nha đầu Hạ Thập Thất kia, vừa nhìn đã biết là một đứa không dễ đối phó, hơn nữa hiện tại lão gia tử thích nó như vậy, bà ta nói nó nhiều một câu thôi cũng bị lão gia tử lạnh lùng nhìn. Vậy nếu nha đầu này vào cửa Tịch gia, về sau bà ta sẽ còn phải chịu cái gì nữa?
Nghĩ như vậy, bà ta liền âm thầm quyết định ở trong lòng, nhân cơ hội này nhất định phải chọn một người vợ “ôn nhu thuận theo” cho Tịch Đình Ngự!
Rốt cuộc thì trừ lão gia tử và Tịch Âm Lam, tất cả trưởng bối ở Tịch gia đều không hề coi trọng Hạ Thập Thất.
Lý Hân Uyển tính toán trong lòng một chút, mà đám khách ở đây cũng có cùng tâm tư như vậy.
Có thể tới tham gia tiệc tối thì cơ bản là trong lòng họ đều rất rõ ràng, bữa tiệc tối hôm nay, bề ngoài là tiệc tối thương nghiệp, thế nhưng trên thực tế lại là thay Tịch Đình Ngự tạo mối quan hệ.
Có thể nói, tổ trạch của Tịch gia đêm nay, cơ hồ là toàn bộ danh viện ở Dạ Thành tụ tập ở đây.
Bất quá, loại tình huống này kỳ thật cũng tương đối hiếm thấy, rốt cuộc thì người có thể tới tham gia tiệc tối này cũng đều là thiên kim của hào môn thế gia cả.
Ai cũng muốn được Tịch Đình Ngự để ý, ai cũng muốn có được một người đàn ông vừa có năng lực lại vừa có tướng mạo như thế này.
Cho dù cơ hội có nhỏ bé tới mức nào.
Bọn họ đều âm thầm tự suy đoán trong lòng, đánh giá những người xung quanh.
Nhưng có một số người lại kết bè kéo cánh, bởi các cô cảm thấy, mục đích mà các cô cần tập trung nhất bây giờ chính là đem Hạ Thập Thất kéo xuống.
Hạ Thập Thất cũng phát hiện ra, thế nhưng cô cũng không để ý, chỉ lười nhác mở miệng: “Đại thúc, anh nói xem những mỹ nữ kia đều đang nhìn trộm tôi, có phải yêu tôi rồi hay không?”
Tịch Đình Ngự nghe vậy liền liếc nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng: “Lưu manh.”
“Đúng nha, nhũ danh* của tôi là lưu manh đó. Mẹ ruột của tôi nói, trẻ con mà có cái tên càng xấu thì sẽ càng khỏe mạnh.”
*Nhũ danh: Biệt danh, tên hồi nhỏ.
Tịch Đình Ngự nhướng mày, “Vậy dứt khoát gọi em là Cẩu Đản đi.”
“Được nha.” Hạ Thập Thất cười: “Chỉ cần anh không ngại người khác gọi vợ anh là Cẩu Đản là được rồi, tôi cũng không có vấn đề gì cả.”
Tịch Đình Ngự: “…”
Thấy hắn không nói lời nào, Hạ Thập Thất còn nói thêm: “Có rất nhiều mỹ nhân còn đang chờ được lọt vào mắt xanh của anh đấy, anh còn không mau chạy đi.”
Tịch Đình Ngự cong môi, bất động thanh sắc nhìn Hạ Thập Thất: “Những mỹ nhân khác tôi không có hứng thú, nhưng trước mặt thật ra cũng có một người, khiến tôi muốn làm cô ấy.”
Vừa dứt lời, hắn liền vươn cánh tay dài ôm lấy eo cô.
Động tác bá đạo lại cường thế, phảng phất như có một cỗ lực uy hiếp.
Hạ Thập Thất giương mắt nhìn hắn, mị nhãn như tơ khiêu khích: “Anh muốn làm thế nào?”
Tịch Đình Ngự nhìn cô một cái thật sâu, mặt vô biểu tình đáp lại: “Cái này, tối về chúng ta lại nghiên cứu thật kỹ.”
Nói xong, hắn trực tiếp ôm eo cô đi về phía trước.
Mới đi được vài bước, Hạ Thập Thất liền chú ý tới Tịch Tấn Thành cùng lão gia tử, còn có Lý Hân Uyển đang bị mấy cô gái vây quanh.
Nói nói cười cười, thực vui vẻ.
Hạ Thập Thất không nhịn được nhíu mày…
Nhìn dáng vẻ, cho dù đại thúc đã ở trước mặt mọi người tuyên bố thân phận của cô đi chăng nữa thì điều đó vẫn không đủ để đánh gãy ý niệm của đám người kia.
Tịch Tấn Thành thấy Tịch Đình Ngự mang theo Hạ Thập Thất đi tới, nhất thời cảm thấy không vui nhíu chặt mày.
Ông ta vừa mới dùng ánh mắt ý bảo tiểu tử này lại đây, rõ ràng có ám chỉ qua, để hắn một mình tới đây!
Tiểu tử này không nghe lời còn chưa tính, cự nhiên còn công khai ôm eo nha đầu kia, này rõ ràng chính là không hề để ông ta vào trong mắt mà!