Người nọ là em họ của Nguyện và Như.
Và đó là điều duy nhất mà Nguyện nói cho tôi biết, còn lại thì tôi không hỏi cũng như Nguyện không kể.
Từ chỗ bác sĩ thú y rời đi, chúng tôi băng qua kha khá ngã tư. Mỗi lần đứng lại ở đèn đỏ, ánh mặt trời lại gay gắt chiếu xuống làm mặt đất muốn bốc cháy.
Ngày hôm qua vẫn còn mưa rất to, rất lâu. Hôm nay thì đã nắng gắt nóng bức thế này rồi. Đúng là ông trời nắng mưa thất thường mà.
Nguyện chở tôi cùng Đại Lợi đến một quán kem nhỏ gần đó. Anh ấy bảo trời nóng quá, vào đó ngồi ăn một ly kem rồi hẵng về.
Tôi nghe được bao ăn liền hý hửng ôm Đại Lợi đi vào quán. Lúc mà người phục vụ nhìn thấy tôi ôm con trai mình bước vào, ánh mắt của anh ấy đã rất dè chừng.
Nhưng may thay, Nguyện đã thay tôi nói một vài lời ngọt ngào khiến cho người phục vụ kia lập tức xìu lòng, đồng ý cho tôi mang Đại Lợi cùng vào quán.
Ngồi xuống ghế, tôi đặt Đại Lợi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh rồi giở cái thực đơn ra lựa chọn. Có nhiều loại kem phết!
Vanilla này, chocolate này, bạc hà này, dâu tây này…
Tôi mải chăm chú chọn lựa mà không để ý đến ánh mắt của người đối diện. Cho đến khi tôi bất ngờ ngẩng mặt lên thì chạm phải đôi mắt đen láy đầy sáng dạ kia.
Nguyện bị tôi nhìn đến cũng rất lúng túng đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Bỗng dưng tôi có cảm giác Nguyện vừa làm chuyện xấu gì đó rồi bị phát hiện vậy đó.
Khẽ cười giễu anh ấy trong bụng, tôi chỉ chỉ vào thực đơn:
” Cho em một bạc hà.”
Nguyện cầm thực đơn, tùy tiện gật đầu rồi chọn một ly kem vanilla. Hai chúng tôi ngồi chờ món ăn được bày lên.
Quay sang vuốt ve thớ lông mịn màng của Đại Lợi, tôi cúi thấp đầu độc thoại. Nguyện nghe tôi ngồi nói chuyện với một chú cún thì có vẻ không nhịn được cười.
” Đại Lợi uống thuốc bác sĩ cho sẽ khỏe ngay thôi, em đừng lo.”
Tôi ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẫn ngập lo lắng nhưng cố gắng gạt bỏ bi quan.
” Vâng, em biết rồi.”
Một bạc hà và một vanilla được đặt lên bàn.
Tôi chiêm ngưỡng màu xanh lá cây bắt mắt của ly kem, từng hạt chocolate nhỏ tí ti được rắc đầy lên bề mặt, một chút sữa đặc nữa.
Aw, nhìn thôi là tôi chịu không nổi rồi.
Cầm muỗng lên khoét nhẹ một miếng trên bề mặt kem, bỏ ngay vào miệng, lạnh buốt. Đầu lưỡi tê rần, hai mắt tôi híp lại thành một đường thẳng.
Vị bạc hà the the mát mát, thơm nữa.
Ăn xong muỗng kem đầu tiên, tôi liếc nhìn ly kem vanilla của Nguyện, cũng muốn thử qua một chút. Ngặt nỗi, nếu như tôi vòi anh ấy một muỗng kem thì sẽ mất mặt lắm nha!!!
Suy nghĩ suy nghĩ, cuối cùng tôi đã lắc đầu, xua tan suy ý niệm kia và tiếp tục ăn phần kem của mình.
” Ý.”
Nghe thấy tên của mình loáng thoáng bên tai, tôi lập tức ngước mắt lên nhìn. Thấy Nguyện đang duỗi tay đưa muỗng kem vanilla đến trước miệng tôi.
Ngây ngốc năm giây, tôi mới lùi ra một chút:
” Ơ, gì thế ạ?”
” Nếm thử.” Nguyện bình tĩnh nói, sau đó bồi hẳn một muỗng kem to tướng vào miệng tôi.
Khuôn mặt tôi một lần nữa bị biến dạng không thương tiếc. Hai vai rụt lại, thật sự là lạnh chết đi được >o<
Vì trời nóng, vì kem ngon, vì nhu cầu ăn uống quá cao mà chúng tôi đã nhanh chóng xử lý gọn ghẽ hai ly kem kia.
Nguyện tính tiền, còn tôi ôm Đại Lợi bước ra khỏi quán. Giống như lúc còn ở chỗ bác sĩ thú y, tôi cũng đang đứng đợi Nguyện đi ra.
Lúc này đứng bên cạnh xe đạp, tôi hai tay ôm chặt Đại Lợi, mặt lại cúi thấp nhìn xuống mặt đất, chân nhàn rỗi đạp đạp giẫm giẫm vài cái lên đó.
Rồi bất chợt tôi nghe thấy một giọng nói có chút quen tai. Mỗi lần nghe thấy cái giọng đó, tai tôi nhức ơi là nhức. Mỗi lần nhìn thấy cái đứa có cái giọng đó, mắt tôi ngứa ơi là ngứa.
Thân mến dành tặng cái bọn lưu manh nhà giàu đấy một cái liếc mắt đầy hờ hững rồi tôi nhìn đi chỗ khác, không thèm để ý đến nó. Trong lòng đang thúc giục Nguyện mau mau tính tiền cho xong…
” Mày đứng đây làm gì thế? Có phải muốn ăn kem mà không có tiền hay không?”
” Coi nó ôm con chó kìa, nhìn giống mấy đứa ăn mày vỉa hè á mày.”
” Đúng rồi đó, haha.”
Đại Lợi trong ngực bỗng ngúng nguẩy muốn rời khỏi vòng tay của tôi. Cúi xuống shu shu hai tiếng, Đại Lợi liền ngoan ngoãn nằm im.
Bọn kia thì tiếp tục màn trình diễn sự giáo dục cao cấp của mình.
” Mày shu shu cái gì đấy hử?”
Tôi lúc này ngước mắt lên, ” Thế mày nghĩ tiếng đó là tiếng gì?”
” Nghe như đuổi chó ấy.”
” Đúng rồi. Tao nói với tụi mày đó. Nghe hiểu rồi thì còn không mau đi đi?”
” Mẹ mày, sao mày càng lúc càng láo thế?”
Liếm liếm hai môi khô khốc, tôi cảm thấy cái bọn này nếu không trừng trị thích đáng thì bọn nó sẽ không bao giờ biết hối lỗi chừa cải. Thế nên tôi đã phải giáo huấn thêm vài bài học nữa cho não chúng nó được hoạt động bình thường.
” Ngay đến con chó còn biết lựa chỗ sạch chỗ đẹp mà tè, tụi mày cớ gì cứ phải giẫm lên một đám phân mà đi thế?”
Cả đám nghệt mặt nhìn tôi.
Từ lúc tôi cúi xuống nhìn Đại Lợi mỉm cười thản nhiên cho đến khi phía sau lưng bỗng có một sức nặng bao lấy, tụi kia nó chỉ mới tỉnh lại có một chút thôi.
Nguyện bất ngờ ôm lấy hai bả vai của tôi, nhiệt độ chốc chốc tăng cao làm mặt tôi cũng nóng theo. Bao nhiêu ngôn từ gì đó ở trong đầu biến mất không lời chào tạm biệt.
Bây giờ đến lượt tôi nghệt mặt nhìn Nguyện.
Nguyện hướng đến cái lũ kia, khuôn mặt bình bình đạm đạm, có hơi mỉm cười.
Ơ sao Nguyện lại cười với bọn nó chứ? Trong khi trước kia anh ấy chẳng cười với tôi thường như thế…
” Mấy em có gì muốn nói với em trai tôi sao? Tôi sẽ thay em ấy tiếp chuyện với mấy em, có được không?”
Giọng điệu rõ ràng rất nhẹ nhàng mượt mà êm đềm giống như hát thế mà lại dọa cho cái bọn kia trắng cả mặt luôn.
Bây giờ tôi mới để ý, nụ cười của Nguyện dành cho tụi nó chẳng ngọt ngào gì sất, hơi có chút mỉa mai và đe dọa.
Hứ, phải thế chứ!
Tôi ôm Đại Lợi, vẻ mặt đắc thắng nhìn bọn nó.
” Em, tụi em xin lỗi.”
Bọn nó cong đít lên bỏ chạy.
Đáng tiếc năm đó tôi không có ghi hình lại đoạn đấy, không thì có cái để đời rồi.
Cười hắc hắc vài tiếng cho hả dạ, thế mà tôi bị Nguyện cú một cái vào giữa trán. Anh lườm tôi:
” Miệng lưỡi cũng đanh đá ghê nhỉ?”
Đanh đá sao? Ơ…
Nguyện lấy xe rồi chở tôi về đến nhà của anh ấy.
Ngày thăm con trai của tôi kết thúc khá là êm đẹp và đáng nhớ.
Nhớ nhất là ly kem bạc hà miễn phí được người mặt than bao trọn gói.
Ngày hôm sau lên trường, tôi bị Khải Tâm mới sáng sớm đã tay nắm tay, chân nắm chân lôi vào tận lớp học.
Khải Tâm kéo tôi đến chỗ tổ của mình đang ngồi bàn luận sôi nổi. Nhìn thấy tôi xuất hiện, cuộc bàn luận tạm thời dừng lại như có máy ngừng thời gian ấy.
” Mị Nương đến rồi này, bàn phần kia thôi.”
Khải Tâm ấn vai tôi ngồi vào trong, nó ngồi ngay bên cạnh, khuôn mặt thoáng chốc nghiêm túc đề đạt.
Mọi người trong tổ lại nhìn tôi, ánh mắt của mỗi người lại biểu thị nhiều ý kiến khác nhau. Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ để nói gì tiếp theo thì Vân Anh đột nhiên lên tiếng:
” Con trai làm sao mà làm công chúa được? Đổi người đi.”
Nhờ câu nói dẫn đầu này mà những người khác bắt đầu nhao nhao lên như cái chợ trời.
” Đúng đó, mấy bữa giờ cứ suy nghĩ hoài.”
” Đổi vai cho Vân Anh nè, xong Phi xuống làm lính đi. Con trai sao giả gái được?”
Tôi là nhân vật chính trong cuộc bàn luận đấy nhưng lại không thèm lên tiếng nửa chữ. Mắt liếc dáo dác nhìn từng người một, tai vểnh lên nghe rõ từng lời nhận xét, à không, là lời phản bác mới đúng.
Hầy, tôi rất muốn đập bàn mà cao cao tại thượng nói:
” Xin lỗi nhé, tôi mà giả gái thì Vân Anh hay Vân Vũ gì đều phải xách dép đó!”
Nhưng thôi, nói nhiều mà không lọt vào tai thì cũng thế thôi.
Với lại, tôi biết chắc sẽ có đứa thay tôi dẹp loạn mười hai sứ quân nha.
Vừa mới nhắc thì tướng quân đến, Sơn Tinh đứng dậy, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, hôm nay được bày biện ra cả.
Sơn Tinh chau mày, trấn áp đám giặc loạn kia.
” Nếu bảo đổi là đổi thì từ đầu rút thăm có ý nghĩa gì nữa? Hồng Hạnh cũng làm vua đó thôi, cũng phải giả trai đấy thôi. Sao không ai ý kiến cho Hạnh đổi vai mà lại phản bác việc Phi giả gái?”
Mọi người im lặng phăng phắc lắng nghe.
Tôi hai tay đặt lên bàn, vẻ mặt vô tội nhìn mọi người. Ánh mắt của tôi chắc chắn là đang biểu thị, Phi cũng không có đòi hỏi gì đâu, tùy mọi người mà ^^.
Ây, giả tạo quá…
” Phi!!”
” Hở?”
Tôi nghe bên tai cả chục chữ Phi, bất ngờ ngẩng mặt nhìn Khải Tâm. Thần thái của nó nghiêm túc quá mức làm tim tôi cũng nhảy dựng mấy phen luôn.
” Phi vẫn làm Mị Nương, không có thay đổi gì hết.”
“…Ờ…”
Tôi gật gật vô tội vạ.
Cuộc họp kết thúc với kết quả y như cũ.
Trong giờ học, Khải Tâm viết giấy hỏi tôi.
| Tụi nó không chịu chuẩn bị trang phục cho cậu|
Tôi đọc xong nội dung trong tờ giấy, trong lòng khẽ cười lạnh. Cuộc sống này cứ luôn thờ ơ ganh ghét nhau như thế thì khác nào tự bài trừ lẫn nhau đâu chứ?
Sao tụi nó ấu trĩ quá thế?
Tôi thở dài một hơi, viết viết vài chữ vào tờ giấy.
| Tôi tự lo được, khỏi cần bọn họ.|
| Vậy cậu đưa số đo cho tôi đi, tôi sẽ chuẩn bị váy cho cậu|
| Thế tôi đưa cả mẫu thiết kế được không?|
| Miễn là trang phục thời Văn Lang là được.|
Tôi xì một tiếng, ” Tôi đương nhiên biết rồi. Cậu nghĩ cậu giỏi Sử lắm đấy à?”
Khải Tâm giành lại tờ giấy, vò vò rồi cười hì hì lưu manh.
Ngay chiều hôm đó, tôi bạo gan cúp học môn Toán một bữa. Dù gì cũng là học thêm mà thôi, chắc cô cũng sẽ không báo về cho phụ huynh đâu.
Đạp xe thẳng đến nhà của Như, tôi may mắn gặp được mẹ của Như. Cô ấy nhìn tôi cười thật dịu dàng nhưng làm tôi ngượng ngùng không chịu được.
Không biết khi thấy tôi cứ qua nhà Như mãi thì mẹ cậu ấy có nghĩ gì không nhỉ?
” Dạo này con hay qua thường quá nhỉ?”
Mẹ Như vừa sóng vai với tôi vừa hỏi làm tôi giật bắn mình. Chợt nghĩ sau này mình đi làm thầy bói cũng khá đấy chứ.
Nuốt khan một ngụm, tôi cười mỉm:
” Dạ vì mấy bữa trước cháu với anh Nguyện có mang một chú cún về nhờ Như chăm sóc hộ. Vì vậy mà cháu thường qua để thăm nó.”
” À ra thế. Cô biết rồi. Con lên phòng Như đi.”
Tôi cúi đầu dạ một tiếng rồi đi thật nhanh lên lầu. Gõ cửa hai tiếng, Như liền mở rộng cửa chào đón.
” Đợi Ý nãy giờ đó.”
Tôi đóng cửa lại giùm Như rồi cả hai cùng ngồi trên giường, đem chuyện Mị Nương ra bàn luận.
Sáng hôm nay khi tôi kể Như nghe chuyện của tụi trong tổ, cô bạn đã ấm ức đến cỡ nào. Thiếu điều bùng nổ ngay tại lớp.
Như lấy ra một dây thước đo, bắt tôi đứng dang hai tay ra, thẳng lưng lên, vân vân vũ vũ.
” Ý gầy quá đi à.”
Như bĩu môi trêu một câu rồi tùy tiện ấn mạnh vào bụng của tôi.
” Ghét ghê, còn không có tí mỡ bụng nào nữa chứ!”
Tôi xoa xoa cái bụng, mặt méo xệch. Cô nương họ Lương tha cho tôi đi, bụng người ta không có mỡ mà còn ấn ấn véo véo nữa, huhu.
Đo xong, Như đột nhiên vỗ tay một phát, vẻ mặt hý hửng nhưng đầy tà ma nhìn tôi. Ghé sát tai tôi, Như thì thầm:
” Như mới có một bộ đồ này, muốn cho Ý mặc thử.”
” Hở? Tại sao chứ?”
Như nghiêng đầu, hai mắt chớp chớp đưa tình:
” Như lỡ có niềm đam mê thiết kế trang phục cho Ý mặc rồi, làm sao bây giờ?”
“…” Còn có chuyện này nữa sao?
Tôi trợn ngược mắt lên trần nhà, không còn từ gì để nói với cô bạn này nữa. Mặc kệ Như đã lôi kéo, dụ dỗ tôi thay đổi hơn vài bộ váy nữ tính.
” Hehe, mặc cái này vô đi. Như đi ra ngoài tạp hóa mua một chút đồ.”
Tôi cầm lấy bộ váy có họa tiết, kiểu dáng là hai dây, trên ngực còn có một dây bèo nhúng, khụ khụ.
Thở ra một hơi thật khẽ, tôi đặt bộ váy kia lên bàn rồi cởi áo sơ mi trắng ra. Cứ nghĩ mình sẽ thay nhanh lắm, Như cũng đi mua đồ ở tạp hóa lần mà, nên tôi đã lười biếng không đi vào phòng vệ sinh mà thay.
Để áo sơ mi bên cạnh chiếc váy, tôi tiếp đến cởi cúc quần. Vừa cởi đến đấy thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, à không, là tiếng mở cửa chứ.
Tim nhảy dựng lên một tiếng, tôi chỉ kịp quay đầu nhìn qua thì bắt gặp ánh mắt có chút ngây ngốc của…Nguyện.