[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 14



Ngày thứ bảy là ngày được nghỉ của chúng tôi. Chúng tôi chỉ học bốn tiết buổi sáng, còn lại là được nghỉ hẳn.

Đây là một cái ngày rất thảnh thơi kém ngày chủ nhật một tí thôi.

Nhưng mà hôm nay sau khi học xong bốn tiết, tôi lại bị một tên dở người bắt ở lại để cùng nó làm lồng đèn cho ngày rước đèn vào ngày mai.

Chẳng hiểu có ba ngày trước lễ hội để làm gì mà nó không chịu cùng tôi làm lồng đèn cho sớm sớm, đợi đến sát ngày mới chịu lọ mọ cong đít lên đi làm.

Ôi thật là, thằng nhóc này mai sau chẳng làm nên việc gì đâu nha.

Tôi ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng qua đang đợi Khải Tâm mang một ít đồ lên lớp để ngồi làm lồng đèn. Quay đầu lại nhìn đồng hồ, Khải Tâm đi được cũng hai mươi phút rồi mà còn chưa thấy hình dáng đâu.

Vừa mới nghĩ đến thì ở trước cửa lớp đã có một bóng đen xuất hiện, trên tay là lỉnh kỉnh nhiều thứ đồ khác nhau.

Tôi nhìn thấy Khải Tâm, nghiêng đầu nói:

” Đi lâu quá đi.”

Khải Tâm đặt một đống đồ dùng lỉnh kỉnh đó lên bàn xong rồi quay sang liếc tôi một cái:

” Không biết phụ người ta mà còn ngồi đây bình phẩm cái gì?”

” Ai là người đăng ký ý nhỉ?” Tôi bĩu môi, không quan tâm Khải Tâm đang mặt đen cỡ nào.

Lôi cái đống vật dụng kia đến bên mình, tôi cẩn thận phân loại từng thứ ra, đặt riêng mỗi chỗ để dễ làm việc hơn. Khải Tâm ngồi bên cạnh bỗng nhiên ngoan ngoãn hẳn, chăm chú nhìn tôi phân loại.

Giấy màu, kéo, bút chì, vải, dây ruy băng, vân vân và mây mây.

Tôi sắp xếp xong một lượt rồi bắt đầu hướng dẫn cho Khải Tâm từng bước làm.

” Tụi mình sẽ làm lồng đèn hình bạch tuộc.”

Tôi đề đạt ý tưởng.

Khải Tâm nghe xong liền trố mắt nhìn tôi, sau đó ra vẻ suy tư.

” Bạch tuộc cũng lạ đó.”

” Đương nhiên rồi.”

Tôi đề đạt cái gì lại không lạ với hay nhỉ?

Cầm kéo lên, tôi nói, ” Cắt cái này thành từng dây màu dài dài. Cỡ này là được.”

Khải Tâm hoàn toàn nghe theo răm rắp, cũng cầm kéo lên, tập trung cắt giấy màu.

Về phần tôi thì cần khéo léo hơn một chút nên tôi sẽ sử dụng mấy cái dây ruy băng, khâu xếp chúng lại thành những dây bèo nhún.

Một số hình bèo nhún, một số tôi cuộn tròn lại cho vào nếp, sau đó thả ra, còn một số khác tết lại.

Ôi, mấy cái tua con bạch tuộc này cũng kỳ lạ phết.

Trong khi tôi tập trung làm phần của mình thì Khải Tâm chẳng biết đang mày mò cái gì lại im thin thít. Tôi hơi ngước mắt nhìn lên, bắt gặp tên đó lại đang nhìn tôi…chăm chú!

Những khoảnh khắc thế này luôn làm tôi nhớ tới mẩu giấy mà Khải Tâm ghi, vì cậu dễ thương.

Lạy Chúa, tôi lần đầu được một thằng con trai khen như vậy đó.

Phải nói là tim tôi đập bình bịch, từng đợt thật mạnh mẽ. Sau đó thì đầu óc tôi trống rỗng, chẳng biết phải nói lại cái gì luôn.

Mọi ngày cái gì tôi cũng đáp trả được, nhưng khi đối mặt với bốn chữ đó, tôi căn bản là mất khả năng suy nghĩ lẫn nói.

Bị nhìn riết cũng thành quen, tôi hạ mắt tập trung khâu tiếp tua bạch tuộc, miệng thì làu bàu:

” Nhìn nữa đi, cho lòi mắt ra luôn.”

Thế mà Khải Tâm nó cũng trả lời cho được.

” An tâm, tôi nhìn có điều lượng mà.”

Tôi nhắm mắt, thầm trấn tĩnh bản thân một nghìn tám trăm lần, sau đó làm việc tiếp.

Đương nhiên cũng không quên răn thằng bên cạnh:

” Mau làm đi. Cậu mà làm không xong là tôi bỏ! Bỏ luôn!”

Khải Tâm nghe xong liền giật nảy người, cầm kéo lên, vừa cắt vừa lẩm bẩm:

” Hở một tí lại đòi bỏ! Bỏ cái đếch ý.”

Ôi trời ơi, học sinh gương mẫu của cô giáo chủ nhiệm mà lại chửi thề cơ đấy. Tôi tiếc khi mình không ghi âm được câu nói lúc nãy rồi trình lên cho cô nghe.

Ơ mà, Khải Tâm phẫn nộ cứ như tôi đòi bỏ nó không bằng ý? Tôi bỏ là bỏ làm lồng đèn cơ!

Chúng tôi hì hục ngồi làm ngồi dán đến hơn hai giờ chiều, cuối cùng cũng xong. Thời gian đáng lý sẽ kết thúc rất nhanh nhưng vì cái tên nào đó không cẩn thận tự làm mình đứt tay, thành ra chậm hơn kế hoạch ban đầu.

Khải Tâm lúc dùng kéo không khéo đã sượt một cái qua ngón tay, máu chảy ra nhanh chóng.

Tôi nghe bên cạnh một tiếng uy đầy xót xa xót ruột liền liếc mắt nhìn. Thấy Khải Tâm ngậm lấy ngón trỏ, tôi liền biết được chuyện gì vừa xảy ra.

Bỏ dây ruy băng xuống, tôi nghiêng người hỏi:

” Cắt sâu không?”

Khải Tâm mút mút ngón tay, mút mạnh quá mà tạo thành tiếng. Khi âm thanh đó phát ra, hai chúng tôi đều im lặng tuyệt đối.

Không gian trong phòng học cũng lắng xuống, hoàn toàn không có lấy một tạp âm khác.

Khải Tâm tạo ra âm thanh đó xong còn bày đặt ngượng ngùng, liền không mút nữa.

Tôi thì không để ý lắm, chỉ thấy thanh âm kia có hơi…kỳ quái 囧.

” Không sâu lắm, nhưng máu vẫn chảy này.”

Khải Tâm giống như sợ tôi không tin, còn dí sát ngón tay đến trước mặt tôi nữa. Nhíu mày bày tỏ sự không hài lòng, tôi ngồi thẳng dậy, cầm lấy ngón tay của nó.

” Đợi một tí.”

Nói xong, tôi lục trong cặp ra một cái băng dán cá nhân, cẩn thận dán quanh ngón tay Khải Tâm.

” Xong rồi.”

Khải Tâm nhìn ngón tay của mình, sau đó nhìn tôi, bật ngón cái:

” Cái túi thần kỳ của Doremon là có thật nha! Nhưng cậu dễ thương hơn cả Doremon.”

Tôi nghe xong, mắt liếc Khải Tâm một cái, bày tỏ thái độ khinh khỉnh.

” Còn làm được không?”

Khải Tâm lắc lắc ngón tay, ” Ừm, vẫn tốt.”

Tôi nhìn nó cười hì hì rồi quay lại làm việc mà dở khóc dở cười theo. Chẳng biết ở nhà thường làm được cái gì mà mới đụng một tí đã đứt tay rồi. Còn bị kéo cắt nữa.

Tôi từ nãy đến giờ vừa dùng kéo, vừa dùng kim khâu mà chẳng bị cái chi cả.

Cái lồng đèn bạch tuộc bằng dây ruy băng đủ màu cuối cùng cũng xong. Tôi dám cá con bạch tuộc này mà ra đại dương sống thì có mà làm trùm!

Khải Tâm kinh hỷ nhìn thành phẩm của cả hai sau mấy tiếng đồng hồ vật vã làm ra, sau đó lại giơ ngón tay bị thương lên, thì thầm:

” Làm xong rồi mới thấy đau tay ghê.”

Tôi đang nhìn ngắm chiếc lồng đèn, nghe nó than như thế thì cũng nhìn qua một tí.

” Hồi nãy đã hỏi rồi, bảo làm được mà bây giờ than cái gì?”

Khải Tâm hừ mũi, ” Quan tâm một tí có chết không thế?”

” Tốn calo chứ.”

Khải Tâm không nói được gì nữa, bèn đứng phắt dậy, phủi áo phủi quần. Tôi cũng đứng dậy, đem cất cái đèn lồng này vào hộc tủ riêng của tôi ở phía cuối lớp.

Khải Tâm lẽo đẽo ở phía sau như cái đuôi vậy làm tôi buồn cười chết được. Đóng cửa tủ lại, tôi phủi phủi hai tay.

” Này, ngày mai đi cùng tôi đi?”

Khải Tâm lại nhắc đến vấn đề mà nó đã nói cách đây một tuần.

Và vẫn như cũ, tôi từ chối:

” Phi có bạn đi cùng rồi mà.”

Tôi đã hẹn với Như rồi, đâu có thất hứa được? Với lại chúng tôi còn có kế hoạch riêng nữa, rất tuyệt đó!!!

Khải Tâm nghe tôi từ chối đây là lần thứ…lần thứ n đi, mặt nó tiu nghỉu trông thấy thương. Từ lúc thân thiết với Khải Tâm hơn, tôi cảm giác thằng nhóc này rất là ngoan đó.

Đừng có chọc điên nó thì nó sẽ…ừm, không cắn.

Ngặt nỗi, tôi là cái đứa thường xuyên chọc điên nó, chỉ đặc biệt là nó chưa cắn tôi thôi.

” Không đi thì thôi. Nhưng mà nếu ngày mai, đi lòng vòng mà tôi bắt được thì cậu phải đi cùng tôi.”

Khải Tâm nói rất quả quyết làm tôi cũng gật đầu thuận theo. Đến khi gật rồi mới nhớ ra một điều quan trọng.

Đó là…nó sẽ không thể nào nhận ra tôi đâu!!

Chúng tôi nói chuyện xong thì cũng nhanh chóng rời khỏi lớp. Khải Tâm lấy xe chạy về nhà, còn tôi thì đã hẹn với Như.

Hôm nay là một ngày cũng quan trọng lắm nha.

Tôi sẽ qua nhà Như để cùng bàn kế hoạch riêng của cả hai đó. Nghĩ đến thôi mà tôi cũng háo hức không chịu được rồi.

Theo địa chỉ Như đưa cho, tôi đi gần nửa tiếng thì cũng tìm được nhà của Như. Mới nhìn bên ngoài, tôi liền choáng cả mắt.

Nhà của Như rất đẹp, ít nhất trong suy nghĩ của tôi thì rất là đẹp luôn. Bây giờ tôi mới phát hiện, Như là một tiểu thư nhà giàu.

Dắt xe lại gần cổng nhà, tôi nhón chân ấn chuông cửa.

Đứng im chờ đợi chừng hai, ba phút, tôi thấy từ trong thấp thoáng một bóng người con gái. Nhướn cái đầu lên, tôi nhận ra đó là Như.

Như ở nhà đang bận một chiếc đầm voan màu hồng, tóc vẫn tết dài ở hai bên.

” Ý đúng giờ thật đó!” Như mở cửa, nhìn tôi cười, ” Như còn sợ Ý lạc đường.”

Tôi dắt xe vào sân trống, sau đó mới lau mồ hôi trên trán.

” Suýt nữa thì lạc rồi, may mà Ý có hỏi người ta.” Tôi kể lại tóm tắt quá trình tìm nhà của mình, sau đó cùng Như đi vào bên trong.

Ngôi nhà này đúng thật là quá rộng đi. Tôi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà cao hơn mấy mét, còn thêm cái bóng đèn lóa mắt sành điệu nữa.

Ngẩn người một lúc, tôi thấy có một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện. Như đến bên cạnh người phụ nữ ấy, rất vui vẻ nói:

” Mẹ, đây là Phi, bạn của con.”

Nhìn một cái liền biết mẹ của Như rồi. Như giống hệt mẹ của cậu ấy.

Tôi lúc này khoanh hai tay, lễ phép cúi đầu:

” Cháu chào cô. Cháu là Phi, bạn của Như.”

Mẹ của Như không có tạo cho người khác một cảm giác khó gần hoặc quá nghiêm khắc. Cô ấy mỉm cười với tôi rất thân thiện là đằng khác.

” Cô có nghe Như nói trước rồi. Hai đứa cùng hẹn nhau làm lồng đèn?”

Ớ…

Tôi liếc mắt nhìn Như, vài giây sau liền gật gật:

” Vâng ạ.”

” Được rồi, hai đứa lên phòng đi. Một lát cô mang bánh nước lên nhé.”

Ngay sau đó, Như cầm lấy tay tôi kéo đi lên lầu. Phòng của Như ở lầu một. Gian phòng này quả thực là dành cho con gái đầy mơ mộng nha.

Liếc mắt quan sát một lượt, tôi bỗng dưng muốn một ngày nào đó mình cũng được sống trong một căn phòng thế này.

Như đóng cửa lại, kéo tay tôi ngồi xuống trước cái bàn lớn có cái gương thật to. Tôi nhìn thẳng về phía trước, thấy được một thằng con trai có mái tóc hơi dài, mặt mũi tuy trắng nhưng bị dơ do mồ hôi.

Tôi vò vò tóc, cười mếu, ” Như này, Như có khăn lạnh hay gì không?”

Như chớp chớp mắt, gật đầu một cái rồi chạy ra khỏi phòng. Tôi vẫn ngồi im ở chỗ cũ, giống như không dám di chuyển lung tung.

Cẩn thận nhìn từng món đồ xinh xắn ở trên bàn, tôi nhịn không được lại chạm vào mấy thứ đó, một chút rồi một chút.

Hai phút thoáng trôi qua, Như lại lần nữa mở cửa phòng. Tôi giật khẽ mình bỏ cái thỏi son hình con mèo xuống bàn, sau đó quay qua nhìn Như.

Trên tay Như lúc này đang có một cái mâm nhỏ đựng bánh với nước cam, còn có khăn lạnh.

Tôi đứng dậy đi đến đỡ giúp Như cái mâm rồi lấy khăn lạnh ra lau khuôn mặt của mình. Còn Như thì quay về phía cánh cửa, khóa chốt lại.

Nhìn hành động của Như, tôi có chút kinh ngạc, cũng rất bối rối.

Như khóa cửa làm gì thế?

Thấy tôi không chớp mắt, Như bỗng bật cười, đưa ngón trỏ che ngang môi, suỵt một tiếng đầy bí hiểm.

” Có thứ này tặng Ý nè.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.