Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Vào đêm.
Linh Quỳnh đang ngủ say, đột nhiên bị ai đó lay tỉnh.
Nàng khó khăn lắm mới mở mắt ra được, mơ mơ màng màng ngồi xuống, rời giường nên có chút tức giận, “Làm gì?”
Đứng bên giường nàng , rõ ràng là Thẩm Hàn Đăng một thân ăn mặc quỷ dị.
Hơn nửa đêm không ngủ được nên đi giả thần giả quỷ dọa người sao!
“Ăn khuya.”
“Tôi không ăn.” Linh Quỳnh bật lại, muốn tiếp tục ngủ.
Thẩm Hàn Đăng: “Đứng lên.”
Linh Quỳnh bĩu môi trách móc: “Tôi không ăn, anh thật là phiền nha.”
“Ta muốn ăn.”
“……” Anh muốn ăn thì muốn ăn thôi, tìm tôi làm gì nha? Tôi lại không ăn!
……
Linh Quỳnh hoàn toàn là bị Thẩm Hàn Đăng lay tỉnh, nếu không phải là gương mặt kia thật sự là đẹp như tiên tử, nàng đã sớm……
Linh Quỳnh một bên ngáp, một bên làm bữa khuya cho con trai.
Nuôi con thật là khó.
【 Tình yêu, ngài cần……】
Không cần, ta có thể, ta đi.
【……】
Thẩm Hàn Đăng cầm điện thoại di động, đứng ở bên cạnh, lạnh như cục đá giữa mùa hè.
Linh Quỳnh rất buồn ngủ, khi chờ thức ăn chín, liền không nhịn được dựa vào người Thẩm Hàn Đăng.
Thẩm Hàn Đăng theo bản năng lui về phía sau.
Linh Quỳnh lại kéo hắn về: “Anh mà né nữa liền tự làm đi.”
“……”
Thẩm Hàn Đăng nhịn một chút, không tiếp tục né.
Thẩm Hàn Đăng cả ngày đều không ăn cái gì, Linh Quỳnh làm bữa khuya, đều bị hắn ăn sạch.
Linh Quỳnh khổ muốn chết, chờ hắn ăn xong, cũng không muốn cùng hắn nói chuyện thêm chút nào, trực tiếp trở về phòng.
……
Linh Quỳnh kỳ thật vẫn là rất bội phục phù thủy.
Mặc cho Thẩm Hàn Đăng phá hoại căn phòng thành cái dạng gì, hôm sau bước vào lại như chưa từng có gì xảy ra.
Khả năng đây chính là nguyên nhân cô ta là phù thủy a.
Linh Quỳnh ở đây nhoáng một cái, thời gian đã qua vài ngày.
Tính khí Thẩm Hàn Đăng thật sự rất cổ quái, nói phát hỏa liền phát hỏa, nói lật bàn liền lật bàn.
Nhưng mà……
Hắn không biết làm sao lại dưỡng thành thói xấu hơn nửa đêm cứ đứng bên giường nàng, gọi nàng dậy nấu bữa khuya.
Linh Quỳnh cũng không thèm khóa cửa.
Dù sao trên tay Thẩm Hàn Đăng có chìa khoá.
Ngươi nói xem hắn có khốn khiếp hay không!
Ngươi nói xem!
Nếu hắn không phải con ta, sớm đã bị ta đánh chết.
Mà phù thủy đối với Linh Quỳnh có chút hoài nghi, cho nên nếu rảnh rỗi sẽ theo dõi nàng, vẫn trưng ra bộ mặt âm trầm kia, xuất quỷ nhập thần.
Linh Quỳnh bị hù dọa rất nhiều lần.
Cho nên……
Linh Quỳnh nửa đêm tiến vào phòng của Thẩm Hàn Đăng, phòng của hắn bình thường sẽ không khóa, muốn vào là rất dễ dàng.
Thẩm Hàn Đăng đã ngủ, Linh Quỳnh trực tiếp đi lên, úp sấp bên cạnh hắn gọi, “Thẩm Hàn Đăng, tỉnh dậy đi.”
Thẩm Hàn Đăng bình thường đều ngủ không sâu, Linh Quỳnh vừa gọi, hắn liền tỉnh.
Mở mắt ra đã nhìn thấy có người ghé vào bên cạnh mình, ánh mắt u ám.
“Ngươi gọi ta làm gì?”
“Thiếu gia.” Linh Quỳnh nặn ra một nụ cười, một cái xưng hô mà thôi, nàng hoàn toàn không quan tâm, “Anh có chìa khóa phòng phù thủy không?”
“Không có.”
Thẩm Hàn Đăng xoay người, đưa lưng về phía nàng, không muốn để ý đến nàng.
Linh Quỳnh đạp chăn mền, lại xoay người sang phía hắn, “Vậy sao anh có chìa khoá phòng tôi, anh khẳng định có!”
“Không có.” Thẩm Hàn Đăng lại xoay người lần nữa.
Linh Quỳnh tiếp tục đổi hướng ” Anh có.”
“……”
……
“A!”
Tiếng kêu chói tai vạch phá không gian yên tĩnh của biệt thự.
Phù thủy tóc tai bù xù từ trong phòng đi ra, khuôn mặt lúc bình thường âm trầm đáng sợ kia, lúc này lại có chút sợ hãi.
Linh Quỳnh ôm gối đầu, mở cửa ra ngoài, “Ngươi làm gì vậy? Sáng sớm có để cho người ta ngủ hay không.”
Phù thủy nghe thấy giọng nói, trong nháy mắt tỉnh táo hơn không ít.
Nàng quay đầu nhìn về phía Linh Quỳnh.
Tiểu cô nương mặc đồ ngủ, trong ngực ôm một cái gối, nhìn qua có vẻ rất mệt.
Phù thủy hít sâu một hơi, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, “Không có việc gì, chỉ là ta trông thấy gián.”
“A…… Ngươi sợ gián hả?”
“……”
Linh Quỳnh đột nhiên nhiệt tình hỏi: “Muốn ta giúp ngươi đuổi đi không?”
“……” Phù thủy luôn cảm thấy biểu tình của Linh Quỳnh có chút cổ quái, trưng ra bộ mặt đơ cứ như ai nợ cả đống tiền mà không trả “Không cần.”
Linh Quỳnh: “A.”
Nàng cũng không tiếp tục để ý phù thủy, quay người trở về phòng của mình.
Mắt thấy cửa phòng sắp đóng lại, có một cái đầu nhỏ từ trong khe cửa nhô ra.
“Vậy ngươi cũng phải cẩn thận một chút, phát hiện một con gián, chứng tỏ trong nhà này còn hàng trăm, hàng ngàn con khác.”
Nói xong cửa phòng ‘Răng rắc’ một tiếng khóa lại.
Nữ vu: “……”
–
Linh Quỳnh sau đó phát hiện phù thủy kêu người tới diệt gián, kiểu này chắc là thật sự sợ gián.
Nếu đã như thế……
Linh Quỳnh liền sắp xếp thật tốt cho cô ta.
Phù thủy hơn nửa đêm tỉnh lại phát hiện khắp phòng toàn gián, cửa còn không mở được, ở trong phòng hét toáng lên như bị người ta mưu sát.
Kế tiếp phù thủy mới phát hiện tất thảy chỉ vừa mới bắt đầu, thỉnh thoảng sẽ có một hai con con gián xuất hiện.
Chết hay sống đều có.
Khiến cho cô ta nơm nớp lo sợ, tinh thần hoảng hốt.
Phù thủy hoài nghi là Linh Quỳnh làm, thế nhưng Linh Quỳnh mỗi lần đều có chứng cứ ngoại phạm, còn một mặt vô tội, lôi Thẩm Hàn Đăng làm khiên cho nàng.
Phù thủy đã không thể nhịn được nữa, thừa dịp Thẩm Hàn Đăng không có mặt, cảnh cáo Linh Quỳnh, “Diệp Khinh Đường, nghĩ một chút đến cha ngươi đi.”
“Tại sao?” Linh Quỳnh rất nghi hoặc.
“Ngươi không muốn khóc tang cho hắn chứ?” Thời điểm phù thủy uy hiếp, thần sắc rất khủng bố, cực kì đáng sợ.
Linh Quỳnh nháy mắt, “Ta không muốn a.” Cũng không quen, khóc lóc cái gì.
“Cho nên, không được gây sự, nếu ngươi muốn cha ngươi bình an nên thì phải nghe lời ta.” Nữ vu cho là uy hiếp có tác dụng, “Cha ngươi chết hay sống là tùy vào ngươi .”
Con mắt Linh Quỳnh đảo một vòng, “…… Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Phù thủy hừ một tiếng, “Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết”
“A.” Linh Quỳnh đem đĩa đẩy về phía cô ta “Có thể lấy thêm cho ta một miếng bò bít tết không?”
“……”
……
Linh Quỳnh ăn uống no đủ, tung tăng tản bộ đến phòng Thẩm Hàn Đăng.
Thẩm Hàn Đăng không biết lại thế nào, làm căn phòng loạn hết lên, Linh Quỳnh nhảy qua những chướng ngại vật kia, tìm được người trên giường.
Linh Quỳnh lôi chăn chăn ra, lộ ra thân hình Thẩm Hàn Đăng……jio??
Thẩm Hàn Đăng lại quay sang bên khác ngủ.
Linh Quỳnh cũng đi qua một bên khác, lần này chỉ có đầu của Thẩm Hàn Đăng lộ ra ngoài
“Thiếu gia.”
Thẩm Hàn Đăng: “……”
Thẩm Hàn Đăng không ngủ, Linh Quỳnh đi vào là hắn biết, bất quá hắn không muốn động, không thèm để ý nàng.
“Tôi nói với anh cái này.” Linh Quỳnh ghé vào bên tai hắn, âm thanh mềm mại ngọt ngào, “Mụ phù thủy kia khẳng định muốn tôi làm chuyện xấu hại anh.”
Thẩm Hàn Đăng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen nhánh trong suốt của Linh Quỳnh.
“Ngươi không làm theo lời cô ta nói sao?”
“Tôi không phải loại người này.” Tiểu cô nương trợn tròn con mắt, thái độ kiên định vỗ ngực biểu thị, “Tôi là người bên phe thiếu gia.”
Thẩm Hàn Đăng ngờ vực “Bên phe ta?”
“Đúng nha.” Cái đầu nhỏ của Linh Quỳnh gật một cái.
“Vì cái gì?”
Linh Quỳnh lấy thẻ, đặt trước mặt Thẩm Hàn Đăng, khôn khéo nhìn hắn —— Mau đưa tiền.
Thẩm Hàn Đăng không biết vì cái gì cũng hiểu , cũng rất…… thích phá sản, đưa luôn.
【…… Tình yêu, ngài như này không tốt lắm đâu?】 Không khắc kim cho mục tiêu nhân vật coi như xong, còn hút máu từ trên người người ta, ngài là người sao?
Có vấn đề gì?
Đứa con yêu có tiền cũng xài không hết, vậy ta không thể giúp hắn tiêu xài một chút sao.
Lại nói, cuối cùng còn không phải phải dựa vào ta nuôi hắn sao!
Lo cho người khác không bằng lo cho mình.
Hạnh phúc của người khác nào có quan trọng bằng hạnh phúc của mình!
【……】
Ngài ngụy biện tiếp đi, ngài vui vẻ là được rồi.