Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Thẩm Hàn Đăng ăn xong, để dao nĩa xuống, theo bản năng đưa tay về phía bên cạnh, nhưng chỉ cầm được khoảng không.
Bàn tay lơ lửng giữa không trung có chút khựng lại, chậm rãi thu hồi.
Linh Quỳnh đứng dậy, rót một chén nước trong phòng bếp, đặt xuống bên cạnh hắn.
Thẩm Hàn Đăng lại rất tự nhiên cầm lên, uống một hớp nhỏ rồi để xuống.
……
Linh Quỳnh đem chén bát rửa sạch sẽ, chân trước vừa bước ra phòng bếp, chân sau liền bị người ấn lấy, ép vào trong góc bên cạnh.
Thẩm Hàn Đăng che miệng nàng, không để nàng lên tiếng.
Bên ngoài cầu thang có động tĩnh.
Cả tòa biệt thự, tựa hồ chỉ có cầu thang không có lót thảm, lại là cầu thang bằng gỗ, cho nên tiếng bước chân rất rõ ràng.
Ánh sáng từ bên ngoài thoáng qua, Linh Quỳnh bị Thẩm Hàn Đăng cản trở, nên không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Góc rất hẹp nên hai người bị buộc phải ép sát vào nhau.
Thẩm Hàn Đăng rõ ràng rất không thoải mái, cơ thể căng cứng, kháng cự kiểu tiếp xúc này.
Linh Quỳnh ra hiệu hắn buông mình ra, nàng sẽ không kêu lên.
Thẩm Hàn Đăng chần chờ một chút, buông tay ra.
Linh Quỳnh thở ra một hơi, chóp mũi tất cả đều là hương hoa nhàn nhạt trên thân Thẩm Hàn Đăng, rất dễ chịu.
Ánh sáng phía ngoài dần dần đi xa, tiếng bước chân trên bậc thang lại vang lên, cuối cùng bình lặng lại.
Thẩm Hàn Đăng không có lập tức đi ra ngoài, mà đợi thêm một lúc, sau khi xác định không có vấn đề, lúc này mới ra ngoài.
“Ngươi sợ cái gì?” Linh Quỳnh cảm thấy không hiểu thấu, “Ngươi ăn bữa ăn khuya, còn sợ bị người ta phát hiện?”
Thẩm Hàn Đăng không nói lời nào, đi lên lầu.
Thẩm Hàn Đăng vừa đi, Linh Quỳnh đã cảm thấy bốn phía âm trầm, liền đuổi theo sát.
Thẩm Hàn Đăng sau đó không nói thêm chữ nào, nhưng vẫn là hảo tâm chỉ cho Linh Quỳnh gian phòng của nàng.
……
Linh Quỳnh sau khi trở về phòng, ngã đầu liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau bị tiếng đập cửa của phù thủy đánh thức, Linh Quỳnh ngồi xuống vuốt vuốt tóc, bất mãn đi ra mở cửa.
Phù thủy mang bộ mặt đen thui, “Đã mấy giờ rồi, còn ngủ? Thay quần áo đi, xuống dưới lầu.”
Phù thủy ném cho Linh Quỳnh một bộ quần áo, xoay người rời đi.
Linh Quỳnh: “……”
NPC mà thôi, không tức không tức, tính toán với NPC thì quá thiểu năng.
Linh Quỳnh nhìn nhìn bộ quần áo, là một bộ váy màu đen nhỏ, cũng rất xinh đẹp, kiểu dáng cũng không tệ, tâm tình Linh Quỳnh mới khá hơn một chút.
Nàng thay quần áo xuống lầu, dưới lầu chỉ có phù thủy đang chuẩn bị bữa sáng.
“Đưa qua cho thiếu gia.” Linh Quỳnh vừa xuống, phù thủy liền chỉ huy nàng đi đưa cơm.
Trên bàn cơm có một cái đĩa, bên trong là điểm tâm được làm khá tinh xảo, số lượng không nhiều nhưng chủng loại phong phú.
Phòng của Thẩm Hàn Đăng ở cuối hành lang, cửa phòng rất khác biệt, cực kì dễ nhận ra.
Linh Quỳnh định đưa tay gõ cửa, tay vừa đưa ra, cửa liền tự động mở ra một khe nhỏ.
Nhưng mà không có người xuất hiện.
Linh Quỳnh đứng sững mấy giây, sau đó mới thò đầu vào.
Khắp phòng bừa bộn, đủ loại thức ăn và đồ dùng rơi trên mặt thảm ở cửa ra vào, hiển nhiên là bị chủ nhân ném đi.
Đã đem qua một lần, nhưng mà bị Thẩm thiếu gia ném hết đi.
Bây giờ lại bắt nàng đưa lại?
Linh Quỳnh rụt đầu lại, gõ cửa trước, tiếp đó đẩy cửa ra, nghênh ngang đi vào.
Gian phòng này so với phòng nàng lớn hơn nhiều, Linh Quỳnh quét mắt một vòng, không nhìn thấy người, cuối cùng đem ánh mắt đặt trên cái giường lớn kia.
Chăn mền vừa dầy vừa nặng hơi hơi phồng lên, là hình dáng của một người.
Linh Quỳnh đi qua nhấc chăn lên, kết quả bên trong nào có người, chỉ có hai cái gối đầu an tĩnh nằm ở bên trong.
“……”
Mẹ!
Thiếu gia trốn rồi?
Trốn chắc chắn là không thể trốn.
Linh Quỳnh nhìn thấy phía sau màn cửa sổ có một người.
Thẩm Hàn Đăng vẫn là một thân quần áo ngủ màu trắng, đi chân trần đứng trên ban công.
Cái ban công ngoài cửa sổ không sai biệt lắm rộng có 50cm, hắn đứng phía trên đó, đón bình minh, quanh thân tựa hồ dát lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
“Anh đang làm gì?”
Thẩm Hàn Đăng vì nghe thấy âm thanh liền bất ngờ xoay người.
Hắn cách mép ban công rất gần mà còn quay người quá nhanh, trượt chân một cái, cả người đổ vào hư không.
Con ngươi Linh Quỳnh hơi hơi co rút, động tác cực nhanh, đạp lên cái ghế bên cạnh nhảy lên, bắt được tay Thẩm Hàn Đăng, kéo hắn vào bên trong.
Cuối cùng hai người ngã lại vào trong.
Mặc dù mặt đất có trải thảm, nhưng trọng lượng hai người đập xuống đất, cùng với không trải cũng không có cái gì khác nhau.
Linh Quỳnh làm thảm đỡ phía dưới Thẩm Hàn Đăng, đau đến mức khuôn mặt nhỏ của nàng co thành một nắm.
Linh Quỳnh đẩy người ra, thở hổn hển nói, “Anh làm sao? Sáng sớm đã đứng chỗ đó, muốn nhảy lầu sao?”
“Không sao chứ?”
“Anh nằm dưới thử xem?” Linh Quỳnh tức giận.
“……”
Thẩm Hàn Đăng ngồi đờ ra ở một bên, tựa hồ như không biết nên làm gì.
Linh Quỳnh bị đau không nhẹ, một hồi lâu sau cảm giác mới tốt hơn một chút.
“Dìu tôi đứng lên.”
Thẩm Hàn Đăng ‘Nga’ một tiếng, có chút vụng về đỡ nàng lên.
Linh Quỳnh nhìn gương mặt kia của Thẩm Hàn Đăng, cũng bớt không ít lửa giận.
Thẩm Hàn Đăng có làn da trắng như bạch ngọc, có thể là do quanh năm không ra ánh sáng, nhưng chất da rất tốt, là loại mà con gái đều phải ghen tỵ, từ đầu đến chân đều lộ ra sự xinh đẹp.
Linh Quỳnh: “Anh vừa rồi đang làm gì?”
“Hít thở không khí.”
“……”
Hít thở còn cần chạy ra bên ngoài sao?
Thẩm Hàn Đăng còn nói: “Nếu không phải là cô đột nhiên xuất hiện, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
“Anh trách tôi ?”
Thẩm Hàn Đăng từ chối cho ý kiến, nhưng ý tứ chính là —— Trách cô.
Linh Quỳnh cố gắng gạt ra nụ cười nhạt, thoáng qua khóe miệng, chỉ vào bàn ăn bên cạnh, “Ăn bữa sáng đi.”
Thẩm Hàn Đăng vừa đi qua liền đem bàn ăn lật hết lên.
Linh Quỳnh: “???”
Cái tật xấu gì.
……
Phù thủy tựa hồ biết Thẩm Hàn Đăng sẽ không ăn, cho nên lúc Linh Quỳnh đi ra, nàng ta đã bưng tới một phần mới.
“Đưa vào cho thiếu gia đi, đến khi thiếu gia ăn mới thôi.”
“……”
Linh Quỳnh bưng phần bữa sáng kia vào, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, cầm thìa lên bắt đầu ăn.
Nàng cũng sắp chết đói rồi.
Đương nhiên là mình được ăn no quan trọng nhất.
Thẩm Hàn Đăng vốn là đứng bên giường, nhìn thấy tư thế kia của nàng, mới đầu còn không rõ nàng muốn làm gì.
Thẳng đến khi Linh Quỳnh cầm thìa chuẩn bị ăn, hắn mới phản ứng lại, bước vài bước đi qua, điệu bộ muốn nhấc đĩa lên.
“Anh làm gì?” Linh Quỳnh che đĩa, “Anh không ăn còn không cho tôi ăn? Anh không đói bụng, nhưng tôi đói nha, không được ngược đãi người khác.”
“Không cho phép ăn!”
Dáng vẻ Thẩm Hàn Đăng lúc này, rất giống lúc đêm qua rống nàng ‘Đừng chạm vào ta’.
Hung một nhóm.
Linh Quỳnh âm thầm trợn trừng mắt một cái, căn bản không thèm để ý tới hắn.
“……”
Thẩm Hàn Đăng nhìn nàng chằm chằm mấy giây, đột nhiên vén chăn lên, leo lên giường, lôi chăn bông lên đắp kín cả người.
Linh Quỳnh: “……”
Linh Quỳnh ăn điểm tâm xong, bưng đĩa không đi giao nộp.
Ánh mắt phù thủy nhìn nàng có chút cổ quái, nhưng cũng không có hoài nghi gì.
“Về sau bữa sáng nào ngươi cũng đưa qua.”
Linh Quỳnh gạt ra một nụ cười, “Được thôi.”
Linh Quỳnh mười phần may mắn là ngày nào cũng được ăn phần bữa sáng kia của Thẩm Hàn Đăng.
Cái mụ phù thủy kia căn bản không có chuẩn bị bữa sáng cho nàng, nàng nếu mà không ăn, là phải nhịn đói cho tới trưa.
Phù thủy tạm thời không an bài chuyện gì khác, nên Linh Quỳnh trở lại gian phòng của mình xem đồ giám.
Đồ giám của Thẩm Hàn Đăng có tổng cộng 18 tấm thẻ chưa được lật.
Linh Quỳnh bằng con mắt đỉnh cao của mình, tìm được phần giới thiệu nhân vật ngắn gọn.
Thẩm Hàn Đăng.
Người thừa kế của Thẩm gia, nhưng mà bị mẹ kế kiểm soát gia tài, hắn từ nhỏ đã bị mẹ kế lấy đủ loại lý do giày vò.
Vì tuổi còn nhỏ nên Thẩm Hàn Đăng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận những điều tàn ác đó.
Khi hắn trưởng thành, tính khí trở nên rất cổ quái.
Nếu như không phải là bởi vì hắn là người thừa kế duy nhất, hắn mà chết, tất cả tài sản đều sẽ bị quyên tặng ra ngoài, đoán chừng sớm đã bị mẹ kế bức tử.