Ông bà quý nhanh chóng cầm lấy đồ chuẩn bị tới bệnh viện, nhưng rồi ông quý đứng lại quay đầu nhìn Mai Ánh với ánh mắt dịu dàng.
“Mai Ánh con có vào cùng không?”
Ông nhẹ nhàng hỏi cô.
“Mọi người cứ vào trước đi, lúc nữa con sẽ vào sau.”
Cô mỉm cười, rồi nhìn ông.
Có lẽ là do cô chưa sẵn sàng, để gặp lại anh ta.
Ông Quý thấy cô nói vậy cũng chỉ biết gật đầu, rồi cùng bà Quý rời đi.
Thấy hai người đã rời đi, nụ cười trên môi cô cũng dần dần biến mất, cô quay người nhìn vào căn phòng của mình, rồi trở nên trầm tư một lúc.
Cô đi đến ngả người lên sofa, ánh mắt nhẹ nhõm nhìn lên trần, bây giờ anh ta cũng đã tỉnh, vậy cô cũng chẳng liên quan gì nữa, vậy thì đến đó làm gì?
Tại bệnh viện, hai ông bà Quý cũng đã đến nơi, hai người hiện tại đang rất mong chờ được gặp con trai của mình.
“Thiên An, sao con lại đừng ngoài này?”
Vừa đi đến phòng bệnh thì hai người đã thấy Thiên An đang đứng ở ngoài phòng bệnh, thì lo lắng hỏi cô bé.
“Anh… anh hai… mất trí nhớ rồi.”
Cô bé ngập ngừng nói với hai ông bà.
“Sao… sao lại mất trí nhớ.”
Bà Quý nghe Mạc Nam mất trí nhớ thì liền đứng không vững.
Ba người cùng nhau bước vào phòng bệnh liền thấy Mạc Nam đang cố gắng ngồi dậy.
“Này, con làm cái trò gì vậy.”
Ông Quý liền đi tới.
“Hai người là ai nữa vậy?”
Ánh mắt Mạc Nam ngơ nhác nhìn hai người.
“Con không nhớ ra chúng ta sao?”
Ánh mắt hai người chứa đầy sự nghi ngờ nhìn anh.
“Tôi thật sự không nhớ?”
Mạc Nam ôm đầu vẻ mặt đầy sự đau đớn.
“Không nhớ thì thôi không ép nữa? Vậy con còn nhớ ai nữa không?”
Giọng bà Quý nhẹ nhàng hỏi Mạc Nam.
“Vợ con? Vợ con đâu?”
Ba người khó hiểu nhìn nhau.
“Vợ nào?”
Rồi cùng lúc ba người đều đồng thanh hỏi.
Chưa để Mạc Nam trả lời thì từ ngoài cửa có một cô gái bước vào.
“Mạc Nam, anh tỉnh rồi sao?”
Cô ta đúng là không còn nể mặt ai nữa rồi, bỗng dưng chạy vào mà không hỏi han ai cả.
Khiến trong lòng của ba người đều có cùng một suy nghĩ.
“Đúng là không có giao dục.”
Vừa vào đã bắt đầu nước mắt ngắn, nước mắt dài ôm lấy tay Mạc Nam.
“Anh…anh biết không… em lo lắng cho anh lắm đấy.”
“Này… này có bị điên sao?”
Mạc Nam lạnh lùng hất cô ta ra khỏi tay mình.
“Thật là bẩn thỉu.”
Anh chẳng có chút nể cô ta một chút nào, đã thế còn nặng lời buông một câu nặng nề như vậy nữa.
“Anh… anh… sao vậy?”
Cô ta mắt ngấn lệ, run rẩy nhìn khuôn mắt lạnh lùng của Mạc Nam.
Anh cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ta mà nhanh chóng quay sang nhìn hai ông bà.
“Hai người, có biết vợ tôi ở đâu không?”
Mọi người ngơ ngác nhìn anh.
“Anh làm gì có vợ.”
Nghe thấy mọi người nói như vậy, anh liền ôm lấy đầu mình.
“Không thể nào? Tôi có vợ, tôi thấy tôi và cô sống rất hạnh phúc.”
Mạc Nam vừa lắc đầu liên tục. Thấy vậy Thiên An liền ấn chuông gọi bác sĩ.
Sau một lúc thì bác sĩ đi tới, tiêm một liều thuốc an thần cho Mạc Nam, anh liền chìm vào giấc ngủ.
“Bác sĩ, con trai tôi có sao không?”
Bà Quý lo lắng nhìn Mạc Nam, rồi quay sang hỏi bác sĩ.
“Theo như chuẩn đoán ban đầu, cậu Quý có thể là bị mất trí nhớ tạm thời, theo như chúng tôi theo dõi từ khi cậu Quý tỉnh dậy, thì hình như cậu ấy vẫn còn nhớ đến một người nào đó, có thể người đó sẽ là chìa khoá để cậu Quý lấy lại được trí nhớ cũng nên.”
Bác sĩ nghiêm nghị trả lời.
Bà Quý nghe thấy vậy thì thì ánh mắt trở nên đầy thất vọng, ông Quý tuy không thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng ông thì cũng rất buồn, dù gì thì nó cũng là đứa con mà hai người đã sinh ra, nên bây giờ mất trí nhớ như vậy người cha, mẹ nào mà không buồn.
Còn Thiên An bên ngoài thì buồn bã, nhưng mà trong lòng cô bé như đang mở cờ, cô nghĩ trong lòng.
“Cơ hội đến rồi.”
Khuôn mặt cô bé nhìn rất nguy hiểm nhìn qua anh trai mình.
“Bố, mẹ con ra ngoài một chút.”
Cô xin phép xong thì liền ra khỏi phòng.
Còn Ngải Anh lúc này đã bị vệ sĩ xách ra khỏi bệnh viện, đã thế còn bị ném một cách không thương tiếc xuống đất, bao nhiêu người đi qua đều nhìn cô ta cười khiến cô ta bây giờ không còn biết nên giấu mặt vào đâu nữa.
“Các… các người… các người chờ đó mà xem, đến khi Mạc Nam tỉnh lại anh ấy sẽ phạt các người.”
Đôi mắt cô ta đỏ lên, ánh mắt đầy căm hận nhìn những người vệ sĩ đang đi vào bệnh viện.
Cô ta thấy bao nhiêu người cứ nhìn mình cười thì nhanh chóng cầm lấy túi xách ôm cực tức chạy khỏi bệnh viện.
Thiên An sau khi rời khỏi phòng liền bắt đầu một màn tạo nước mắt, được một lúc thì những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô bé nhanh chóng lấy điện thoại để gọi điện.
(Mình mắc đi học nên có thể sẽ ra chương chậm nên mn thông cảm, khi nào được nghỉ mình sẽ ra 2 chương.)