Quý Tộc

Chương 21: Sắc nét



Chuyện này của Lan Dục đã để lại dấu vết trong lòng Hạ Nhất.

Anh xông vào cuộc sống cô và để lại thật nhiều dầu vết, nhưng đây là lần đầu tiên anh để lại dấu vết trong lòng cô.

Hạ Nhất khó hiểu trước những biểu hiện cảm xúc và nhu cầu của người bình thường.

Cũng như Lan Dục đối với tất cả hành vi của cô.

Sau đêm hôm ấy, cô đột nhiên nhận ra gì đó từ hành vi của Lan Dục có nét tương đồng với cha cô.

Cô cảm thấy Lan Dục hình như đang quan tâm đến cô…

Tiêu Ái và Đường Lạc thường nhắc nhở cô phải nhớ mang giày…

Nhắc nhở cô ấy nhớ uống nước…

Nhắc nhở cô ấy phải nhớ ăn đúng giờ…

……

Theo như cách bọn họ giải thích, những điều đó được gọi là chăm sóc.

Mà Lan Dục cũng sẽ làm những việc này với cô.

…… Nhưng cớ sao anh lại quan tâm đến cô chứ?

Hạ Nhất không hiểu.

Khi Lan Dục đến thăm cô lần nữa, cô thẳng thắn hỏi: “Anh là đang đối tốt với tôi sao?”

Dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Tại sao phải đối xử tốt với tôi chứ?”

Lan Dục nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sáng rực chuyên chú: “Tôi yêu em. ”

Hạ Nhất bĩu môi: “Không hiểu. ”

Lan Dục: “…”

Hạ Nhất hoàn toàn không rõ nét bất đắc dĩ treo trên mặt Lan Dục, nhìn anh hồi lâu không đáp lại, cô hết sức ngay thẳng và bộc trực nói ra câu còn ác hơn: “Thôi quên đi, tôi thực sự không hiểu được đầu óc của anh đang nghĩ gì. ”

Nháy mắt, Lan Dục bị cảm giác vô lực đánh cho bầm dập.

Sau khi lặng lẽ thở dài một hơi, anh khẽ mỉm cười: “Nhất Nhất à, lần đầu tiên tôi bị người ta xem thường…”

Hạ Nhất một mặt kỳ quái: “Chuyện này có liên quan gì đến việc xem thường anh? Tôi không xem thường anh, tôi chỉ nói sự thật. Anh không thể ngừng nói những việc mà tôi không hiểu ư? ”

Lan Dục đưa tay vuốt ve hai má cô, thở dài: “Đúng vậy, Nhất Nhất không hiểu…”

Đầu ngón tay thon dài lướt qua da thịt, Hạ Nhất không được tự nhiên né tránh.

“Sao anh còn chưa đi?”

Anh đã ở đây rất lâu… Đến tận bây giờ.

Hạ Nhất nhìn vào chiếc đồng hồ cổ điển trên bàn… gần một tiếng rồi.

Nói cách khác, cô thức dậy trên giường vào buổi chiều.

Nhưng rõ ràng lúc cô ngủ là ở trên ghế xích đu cách tầng dưới.

Cô nhớ khi tỉnh lại, Lan Dục ngồi trên chiếc ghế bành mây trắng bên cửa sổ, dáng người tao nhã nhàn hạ bắt chéo hai chân. Trong tay cầm một quyển sách, đầu ngón tay dừng lại trên trang giấy, nhẹ nhàng vuốt ve…

Thấy cô tỉnh lại, anh ngước mắt lên, mỉm cười ôn nhu với cô bảo: “Tỉnh rồi à…”, quyển sách theo đó được anh nhẹ nhàng đặt lên bàn nhỏ bên cạnh, anh đứng dậy đi về phía cô…

Lan Dục nhìn bộ dáng thất thần của Hạ Nhất, tâm trạng vốn đã im lặng nhưng vì lời nói của cô mà bỗng trở nên mềm mại.

Anh thở dài cười khổ, ôm cô vào lòng, dùng sức ôm lấy.

“Nhất Nhất, anh yêu em…” Anh ở bên tai cô thì thầm sâu kin nói.

Tâm trí đang trên mấy của Hạ Nhất đột nhiên trở về.

Ôm quá chặt!

Buông, buông — ra!

“Nhất Nhất, chúng ta kết hôn được không?” Lan Dục nói.

Không nha!

Hạ Nhất đang muốn trả lời như vậy, bọn họ không phải lần đầu tiên nói về chủ đề này. Bỗng cô phát hiện có điều gì đó không ổn.

Cô nhìn về phía Lan Dục.

Lan Dục đang nhìn cô, dị thường bình tĩnh — còn cổ quái nhìn cô.

Hạ Nhất không tự chủ được rụt người lại.

Dần dần, cô nghe thấy tiếng tim mình đập rất thất thượng bát hạ*.

  • Thất thượng bát hạ (Trên bẩy, dưới tám): Chỉ chủ ý bất định.

Lan Dục có trình độ văn hoá đến không thể bắt bẻ, trước mặt cô anh luôn thể hiện phép lịch sự của một quý ông.

Lần đầu tiên cô thấy anh lộ ra khí thế bức người đến vậy.

Màu sắc trong đôi mắt ngập tràn tình cảm nồng đậm của Lan Dục chậm rãi tiêu tan như mây mưa tan.

Anh cúi đầu cười, buông cô ra.

Không thể ép buộc cô ấy.

“Nhất Nhất, anh về trước, ngày mai lại đến thăm em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Quý Tộc

Chương 21: Ron, bồ KHÔNG THỂ MANG MỘT CÁI HỘP ĐỰNG GIÀY CỘT RUY BĂNG ĐI TẶNG CHO MỘT SLYTHERIN ĐƯỢC



Tại phòng sinh hoạt chung Gryffindor, hai nam sinh năm ba đang thoải mái ngồi trên tấm thảm dày.

Một đống kẹo dẻo, kẹo socola, kẹo que đủ mọi kiểu dáng, màu sắc rơi vãi đầy quanh chân Harry, Ron mặt đỏ ửng, vô cùng phấn chấn mà nói: “Mỗi loại cho cậu một ít đó, nếu không đủ, chỗ tớ còn có —— ”

Harry nhếch miệng cười, nhanh tay lẹ mắt mà giật lấy cái hộp được gói vội từ sau cậu bạn tóc đỏ, trêu đùa nói: “Kể cả cái này?”

“Không! —— trừ bỏ cái này! A Harry! Hey —— mau đưa nó cho tớ!” mặt Ron lại đỏ lên, một phen kéo giữ lại món sợi dây trang trí màu đỏ bên trên rồi nhanh chóng giật cái hộp trở lại, luống cuống tay chân giấu sau lưng.

“Nói thật.” Harry ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng khiến cho bản thân trông nghiêm túc một chút —— đáng tiếc thất bại, ý cười trong mắt không thể nào lui đi, Harry cười láu cá đẩy Ron, “Cậu không thể mang cái hộp quà cột đầy ruy băng —— hơn nữa lại toàn màu sắc của Gryffindor, làm quà tặng đưa cho một Slytherin.”

Ron thoạt nhìn bị lời nói Harry làm cho giật thót, lắp bắp nóng vội phủ nhận: “Gặp quỷ —— tớ không có —— ”

“Tớ không muốn vượt qua bốn năm kế tiếp trong cười nhạo của Malfoy” Harry nghiêm túc nói, “Tớ yêu Hogwarts, tớ không nghĩ chỉ vì Malfoy mà sẽ phá hủy hết thảy.”

Từ vẻ mặt hiện tại Ron mà xem, cậu chàng quẫn bách đến độ muốn ngất đi luôn rồi.

Merlin phù hộ, bây giờ ở trong phòng sinh hoạt chung chỉ có hai người bọn họ. Harry hít một hơi, vươn tay ra: “Lại đây đi bồ tèo, để chúng ta cùng nhau nghĩ cách biến nó trở nên xinh đẹp hơn một chút, ít nhất —— ”

“Ít nhất có thể để cho nó không bị mấy tên Slytherin vô lại soi mói.” Ron khô khan hoàn thanh giùm cậu, tiếp đó cậu chàng không chút do dự lôi cái hộp móp méo ra từ sau lưng, quăng thẳng lên trên đùi Harry giống như sợ quả bom hẹn giờ ý nổ banh cậu ta vậy.

“Vô lại? Thực khó mà tin được cậu còn có thể nói như vậy, tớ cảm động thay cho giáo sư McGonnagal đấy —— phải biết người cậu muốn tặng quà chính là một Slytherin—— a!” Harry la lớn, “Merlin, hình như ý bị lặp rồi, đúng không nhỉ?” Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Ron, trừng lớn đôi mắt xanh biếc giống ra vẻ giật mình hỏi, “Bồ tèo, cậu thấp xuống kìa!”

“Harry! Nếu cậu không muốn làm! —— ”

“Được rồi được rồi, không cần tức giận.” Harry khoát tay ‘nhân từ’ mà tha cho cậu chàng, “Tớ chỉ đùa một chút thôi, nói như vậy, cậu thật sự muốn tặng quà cho Malfoy?”

Lông mày Ron đã muốn bay lên tận trên đỉnh đầu, vẻ mặt của cậu chàng nói cho Harry biết cậu ta lúc nào cũng sẵn sàng để lao sang bóp cổ cậu.

Harry nhịn không được khúc khích cười run rẩy: “Đây là chuyện đùa thứ hai —— Ron, cậu vào thời khắc mấu chốt luôn thiếu đi khiếu hài hước.”

“Thôi đi ‘cậu bé vàng’, việc này tuyệt đối không buồn cười!” Ron lầu bầu oán giận, ánh mắt của cậu dính chặt lên ngọn lửa màu vàng đang nhảy nhót trong lò sưởi âm tường, nom như đang say mê nó vậy.

“Được lắm, tớ ghét nhất là cách gọi này, hiện tại cậu đã trả thù thành công rồi đó.” Harry nhún nhún vai, “OK, vậy bây giờ chúng ta cần một chút nghiêm túc, như vậy tớ nghĩ tớ có thể hỏi cái này: vì sao cậu bỗng nhiên lại muốn tặng quà cho Grater?”

Ánh mắt của Ron lại một lần nữa chuyển lên người Harry, cậu chàng nuốt nước miếng, gian nan mà nói: “Bởi vì mỗi người đều nói, biểu hiện gần đây của tớ giống như một kẻ xấu xa.”

“Mỗi người?”

“Đúng vậy, mỗi một. Kể cả Fred cùng George.”

“Cái này thực sự có thể dùng để giải thích?” Harry cười càng lớn, cậu lấy đũa phép từ túi sau của quần bò ra, ngẫm nghĩ mà gõ gõ cái hộp bên chân, đầu đũa phép toát ra một ít đốm sáng nhỏ màu vàng, cậu vội vàng nhấc đũa phép ra.

“Cực kì, bởi vì bản thân bọn họ đã chính là hai kẻ vô lại —— cho nên tớ cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó, thể hiện cái gọi là, ách, phong độ của Gryffindor chúng ta.” Ron rối trí đan tay vào tóc của cậu, ủ rũ nhìn Harry dùng đũa phép chỉnh đốn chiếc hộp quà tặng của cậu ta để cho nó dễ nhìn hơn một tí —— Harry quả thật làm được, giấy gói đơn điệu cứng nhắc giờ trông mềm mại hơn hẳn, màu xanh da trời, cũng chắc chắn hơn, sau đó Harry linh hoạt mà điểm thêm một cái nơ bướm xinh xinh bên phải – nơi mà vốn dùng ruy băng màu đỏ để trang trí, “Hey, anh bạn, cậu quả nhiên rất am hiểu cái này!” Hai mắt sáng lên, Ron hưng phấn với phát hiện của chính mình.

“Có lẽ, nhưng đừng chờ mong gì tiếp theo, Ron.” Harry nhét cái hộp vào trong ngực Ron, “Tớ nhắc cho cậu biết luôn, tốt nhất bây giờ cậu đừng có mà mang nó đi tặng đấy nhé.”

Đang chuẩn bị chạy biến ra ngoài, Ron nghe vậy thì lập tức đặt mông ngồi lại trên ghế sa lông, thật giống như chiếm được đặc xá mà nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng có chút bất an hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì cậu ấy đang ở cùng một chỗ với Malfoy.”

“Cái tên cột điện có bệnh kia?!” Ron kêu oai oái.

“Trên thực tế, ” Harry công bằng mà nói, “Nó so với năm nhất, thậm chí so với cuối học kỳ năm hai đã rắn chắc lên không ít.”

“Ai quan tâm cái này, bọn họ ở cùng một chỗ để làm gì? —— Slytherin, trên đường trở về tớ còn thấy Zabini cùng hai tên bự con ngu ngốc kia, bọn chúng đang đi về phía tiệm Ba cây chổi, ý cậu là, Malfoy không nằm trong số đó?”

“Hiển nhiên, trở về sớm không chỉ có một mình cậu đâu.” Harry khô cằn mà nói, “Ngay trước khi cậu trở về, tớ vẫn đang ở bên cạnh Grater —— ”

Ron khẩn trương mà ngồi thẳng dậy, Harry xem thường mà liếc cậu chàng một cái: “Thả lỏng, cậu càng nhìn càng giống một tên ngốc, Ron. Tớ đúng là ở cùng một chỗ với cậu nhóc đó, bất quá còn có Snape… Cùng giáo sư Lupin, đương nhiên, cuối cùng chúng tớ bị đuổi ra, sau đó, ách, tại trên hành lang chúng tớ gặp Malfoy.”

Harry dừng một chút, quyết định xem nhẹ bất cứ cái biểu tình gì trên mặt Ron, “Nói thật, tớ cho rằng nhóc Slytherin năm nhất kia rất thích Malfoy, cậu ấy ở trước mặt nó chính xác là một tiểu thiên sứ, ” Harry làm cái mặt quỷ, “Cho dù một giây trước cậu nhóc còn đang là một tiểu ác ma chanh chua châm chọc khiêu khích tớ.”

“A, cậu ấy thật sự châm chọc khiêu khích cậu sao?”

“… Cái biểu tình vui sướng đó của cậu là gì thế hả, Ron?”

“Tớ không có!”

“Cậu có” Harry chắc như đinh đóng cột mà vạch trần lời nói dối của bạn tốt, “Đừng tiếp túc đắc ý nhếch miệng kiểu đó, nếu không tớ sẽ đấm cậu đấy —— cho dù cậu lại cho tớ bao nhiêu hộp kẹo nữa, tớ cũng sẽ đấm —— thật sự thì, Ron, thích một học sinh năm nhất, con trai, lại là Slytherin, nếu nhà của cậu biết chuyện này, sẽ như thế nào ấy nhỉ?”

“Giới phép thuật không nhất định phải là nam với nữ ở cùng một chỗ.” Ron than thở đem chính mình chôn vào trong sô pha.

“Cậu có biết, trọng điểm của tớ chính là ‘Slytherin’.” Harry nhếch mi, về thái độ của giới phép thuật đối với tính hướng, xuất hồ ý liêu (Thật bất ngờ), nơi khoa học kỹ thuật lạc hậu hơn nhiều so với Muggle như giới phép thuật thế nhưng ở phương diện này lại đặc biệt cởi mở —— hay là nói bọn họ chưa bao giờ thay đổi? Một ít nền văn hóa của quý tộc Tây Âu thời cổ tại giới phép thuật vẫn được bảo lưu đầy đủ. Đây là những thứ Harry nhìn thấy trong sách trong thời gian nghỉ hè, thực sự thì cậu cũng không kinh ngạc lắm đối với chuyện này.

Ron bỗng nhiên bừng tỉnh mà nhảy dựng lên: “Tớ chưa nói tớ thích cậu ấy!”

“Đúng vậy, cậu chỉ là muốn xin lỗi cậu ấy một cách vô cùng ‘thuần khiết’ thôi.” Harry trào phúng, cậu biếng nhác duỗi thắt lưng, “Trước buổi tối, cậu có thể đi đến hành lang tìm cậu nhóc xem sao, Malfoy không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu ấy. Vì bữa tiệc tối cũng đã muốn bắt đầu rồi, tên khốn nào đó sẽ phải đảm bảo bản thân lòe lòe tỏa sáng xuất hiện trước mắt mọi người.”

“Sau đó cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.” Ron tiếp tục, hai nam sinh Gryffindor liếc nhau, sau đó ngây ngô mà cười ầm lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.