Quý Thương

Chương 38: Asmodeus (20)



Trên đường đến bệnh viện, thái độ Quý Thương thay đổi hẳn, anh không nói không rằng, mặt cau có. Doãn Hạo nghĩ ban nãy leo ống nước chắc là cánh tay vừa bỏ băng cố định của Quý Thương lại bị đau rồi nên anh nhấn ga phi xe kịch tốc độ cho phép đến bệnh viện số hai.

Nhưng không ngờ đến nơi Quý Thương lại dẫn anh đi thẳng vào khu điều trị nội trú. Nghe Quý Thương và y tá trực trao đổi với nhau Doãn Hạo mới biết Quý Thương đến viện là để tìm bác sĩ Đinh Hằng Viễn. Nhất thời Doãn Hạo không thể hiểu được tại sao Quý Thương lại muốn anh đi cùng.

Ngày hôm đó Đinh Hằng Viễn có một ca phẫu thuật lồng ngực phức tạp, anh ta vào phòng mổ từ 1 giờ chiều đến giờ vẫn chưa ra. Người y tá chỉ gian phòng chếch phía đối diện: “Đó là phòng làm việc của bác sĩ Đinh, ca mổ cũng sắp xong rồi có lẽ anh ở đây đợi một lát đi.”

Quý Thương đi tới trước cửa phòng làm việc của Đinh Hằng Viễn, Doãn Hạo không nói gì mà lẳng lặng theo sau anh.

Cửa phòng chỉ khép hờ, một người phụ nữ tóc dài đang ngồi đưa lưng về phía cửa, đối diện cô ta là một cô bé ngồi sau bàn làm việc đang hí hoáy vẽ trên tập vở.

Quý Thương từng nhìn thấy cô bé này trong điện thoại của Đinh Hằng Viễn, đó là con gái anh ta, Đinh Ngải. Lúc này Quý Thương chợt cảm thấy Đinh Ngải ngoài đời còn giống Đinh Tư Tân hơn trong ảnh, nhất thời anh đứng thần người không bước vào phòng.

Cô bé trong phòng tự dưng ngẩng đầu nhìn ra, ngơ ngác một lúc cô bé mới toét miệng cười với Quý Thương và nói gì đó. Quý Thương không nghe rõ nhưng anh nhận ra người phụ nữ tóc dài hình như định quay lại, vậy là anh vội bước lui khỏi cửa rồi vội vã chạy vào cầu thang bộ.

Trên đường về Quý Thương vẫn không nói gì, Doãn Hạo cũng nhịn không hỏi. Anh quyết định lần này sẽ làm người tài xế thầm lặng của ông vương ông tướng này.

Nghĩ kĩ lại Doãn Hạo xác định thái độ Quý Thương đột ngột thay đổi ngay sau khi anh nhắc đến tên Vương Cảnh Bình, cũng từ đó mà Quý Thương đòi đổi hành trình đến bệnh viện số hai tìm Đinh Hằng Viễn. Nếu có chuyện gì cần giữ bí mật thì hẳn Quý Thương đã không để anh đi cùng. Một khi đã đưa anh đi nghĩa là Quý Thương không định giấu anh. Doãn Hạo bây giờ chỉ cần kiên nhẫn đợi Quý Thương mở miệng nói cho anh biết, anh tin Quý Thương sẽ không bắt anh chờ quá lâu.

Về gần đến Nhàn Tiêu thì Đinh Hằng Viễn gọi, điện thoại của Quý Thương vừa lên xe đã tự động kết nối với loa bluetooth. Anh cũng không ngắt kết nối mà nhận cuộc gọi ngay trước mặt Doãn Hạo.

Đinh Hằng Viễn: “Em mới đến khu nội trú tìm anh à Tiểu Cửu?”

Quý Thương bịa đại một lý do: “Em vào lấy thuốc định tiện sang thăm anh, không ngờ anh vẫn đang mổ.”

Giọng Đinh Hằng Viễn có vẻ mệt mỏi: “Ừ đúng rồi, ca mổ này kéo dài gần mười tiếng đồng hồ. Xương xẩu anh sắp đông cứng rồi.”

Quý Thương nói: “Vậy anh nghỉ đi thôi.”

Đinh Hằng Viễn lại ân cần hỏi: “Tay em lại đau à Tiểu Cửu? Sáng nay anh thấy hồi phục khá rồi mà?”

Quý Thương liếc Doãn Hạo một cái, người này vẫn đang chăm chú nhìn đường.

Quý Thương đáp: “Thuốc hôm trước không biết em để đâu rồi, tiện đường đi qua bệnh viện em vào khám nhanh lấy đơn thuốc mới ấy mà.”

Đinh Hằng Viễn cười khẽ: “Em vẫn hay vứt bừa vậy.”

Quý Thương lại liếc Doãn Hạo một cái, đối phương vẫn mặt lạnh như tiền.

Quý Thương hơi mỉm cười, lại nói: “Thôi thế nhé, anh nghỉ sớm đi.”

Đinh Hằng Viễn ngừng một chút rồi nói: “Ừ, nghỉ sớm đi. Cẩn thận cái tay nhé, lần trước anh dặn chú ý những gì đừng quên đấy.”

“Đợi chút, anh Hằng Viễn.” Quý Thương đang định cúp máy thì sực nhớ ra một chuyện, “Sao anh biết em đến viện tìm anh?” lúc nãy Quý Thương đâu có nói tên mình cho y tá.

Đinh Hằng Viễn im lặng một hồi rồi nhỏ giọng đáp: “Tiểu Ngải nhận ra em đấy, con bé thấy ảnh em rồi mà. Mấy năm nay em chẳng thay đổi gì cả.”

Mùa hè năm đó đúng là Đinh Hằng Viễn đã dùng máy ảnh của cha mình chụp rất nhiều ảnh cho Quý Thương. Nhưng cho đến khi Quý Thương rời khỏi thôn Hoa Đài những bức ảnh đó vẫn chỉ nằm trên phim.

Sau này nhiều lần nhớ lại chuyện đó Quý Thương đều chắc mẩm Đinh Hằng Viễn đã vứt hết phim đi rồi, mỗi lần như thế anh lại tiếc nuối hơn một chút. Không ngờ Đinh Hằng Viễn lại rửa ảnh ra và còn giữ nhiều năm như vậy.

Con đường nhỏ trước cổng Nhàn Tiêu dài thẳng tắp, từ rất xa đã có thể thấy ánh đèn màu vàng ấm áp của những căn phòng. Ban đêm cổng đóng nhưng không khóa, Tiểu Nê Ba biết Quý Thương chưa về nên lần nào cũng để cổng như vậy.

Cái chuông gió hình con mèo mập chiêu tài lộc treo ngoài cổng ngân réo rắt trong đêm tối tịch mịch.

Tiểu Nê Ba ngóc đầu khỏi chồng sách vở, hớn hở gọi: “Sếp ơi anh về rồi ạ!”

Quý Thương nhìn đống sách về quản lý khách sạn trên bàn, anh vui vẻ xoa đầu Tiểu Nê Ba: “Muộn lắm rồi, để mai đọc.”

“Em phải đọc cho bõ tiền học anh đóng chứ.” Tiểu Nê Ba nói ngọt như mía lùi, nịnh hót anh sếp xong cô nàng mới quay sang để ý đến Doãn Hạo.

Cô chạy ra sau quầy lễ tân, lấy chìa khóa xe đưa cho Doãn Hạo: “Anh Doãn nè, Tiểu Đắng để lại chìa khóa xe cho anh đấy.”

Lúc đỗ xe Doãn Hạo và Quý Thương đều thấy chiếc xe jeep màu đen, lúc ấy Quý Thương còn thuận miệng hỏi xe để đây không biết Tiểu Đắng đi về kiểu gì.

Doãn Hạo làm bộ bảo: “Sao thằng này không lái xe về luôn nhỉ?”

Tiểu Nê Ba nói: “Tiểu Đắng bảo anh bảo ảnh để xe ở đây, hôm nào tự anh đến lấy mà.”

Quý Thương nghe vậy liền quay sang liếc Doãn Hạo.

Doãn Hạo hơi bị xấu hổ, bởi vì anh nhớ đúng là mình có nói vậy thật. Nhưng anh cũng lanh trí nghĩ ngay ra cách chữa ngượng: “Xe sắp hết xăng rồi, chắc nó không muốn đổ xăng đây mà. Cái thằng vắt cổ chày ra nước này.”

“Ồ.” Tiểu Nê Ba nghiêm túc nói, “Đi ra cổng rẽ phải, khoảng ba km nữa có trạm xăng đấy, trên đường về anh tạt vào đó mà đổ.”

Lời chia sẻ chân thành này Doãn Hạo nghe sao giống như đuổi khéo vậy. Muộn lắm rồi, chắc anh cũng nên theo ý Tiểu Nê Ba tạm biệt Quý Thương thôi.

“Cậu ấy không về đâu.” Quý Thương nói với Tiểu Nê Ba, anh không nhìn Doãn Hạo, cũng không hỏi ý kiến Doãn Hạo.

“Ơ thế…” Tiểu Nê Ba nhìn nhìn anh sếp rồi lại nhìn Doãn Hạo đang nghệt mặt ra, “Em lấy phòng cho anh Doãn ạ?”

“Không cần.” Quý Thương thản nhiên nói, “Cậu ấy lên chỗ anh.”

Tiểu Nê Ba không nói gì vì nhất thời cô nghĩ đến hơi bị nhiều chuyện không thể nói được. Doãn Hạo cũng không nói gì, vì anh nghĩ còn nhiều hơn Tiểu Nê Ba.

Quý Thương quay sang hỏi Doãn Hạo: “Có đói không?”

Doãn Hạo mỉm cười có vẻ rất vui: “Không đói sao được? Cả ngày mới ăn mỗi cái bánh khoai mỡ của anh thôi mà.”

Đầu bếp của nhà khách đã nghỉ hết rồi nhưng trong bếp còn đầy nguyên liệu nấu ăn, thế là Quý Thương đích thân vào bếp. Anh cứ nấu xong món nào là Doãn Hạo cầm đũa gắp ăn luôn, thỉnh thoảng còn gắp cho Quý Thương đang oai phong lẫm liệt múa chảo một miếng. Lúc đầu Quý Thương còn hơi câu nệ mà được đút mấy miếng cũng thành quen, thế là anh cứ vừa nấu vừa quay mặt sang ăn thức ăn Doãn Hạo chìa ra.

Cuối cùng lúc hai người bưng đồ ăn lên tầng bốn mỗi đĩa đều đã vơi phân nửa.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy sếp mình vào bếp chắc Tiểu Nê Ba đã nghĩ Quý Thương bới đâu ra đồ ăn thừa để đãi khách. Cô chạy theo hỏi: “Sếp ơi có cần rượu không ạ?”

Quý Thương liếc sang Doãn Hạo rồi khinh bỉ nhếch mép: “Khỏi uống đi, sợ có người uống vào lại lên cơn điên lắm.”

Doãn Hạo vốn đã sắp ‘được’ mất trí nhớ nhờ vụ án quá căng thẳng rồi, thế mà nghe Quý Thương cạnh khóe một câu vành tai anh thoắt cái đỏ rần. Anh lừng chừng một hồi đợi Quý Thương ra đến thang máy mới dám bước theo.

Đây là lần đầu tiên không phải trong tình huống đặc biệt mà Quý Thương chủ động giữ Doãn Hạo lại qua đêm. Dù Doãn Hạo biết lý do Quý Thương giữ anh lại chắc chắn có liên quan đến Vương Cảnh Bình và việc đột nhiên thay đổi kế hoạch đến bệnh viện số hai hôm nay nhưng so với thái độ xa cách, đòi tiếp anh dưới tầng một của Quý Thương thì bấy nhiêu đây là đủ để Doãn Hạo sung sướng lắm rồi.

Thế rồi sau đó họ vẫn lấy rượu ra, vì Quý Thương bỗng nhiên nói anh cần uống, cần chứ không phải muốn. Quý Thương ỡm ờ mời Doãn Hạo nhưng Doãn Hạo rất kiềm chế, anh nhất quyết từ chối.

Hai người thảo luận về vụ án Dịch Thiếu Thanh.

Vụ 703 và mối liên hệ giữa hai vụ tạm thời Quý Thương chưa nhắc đến.

Chỉ xét riêng vụ Dịch Thiếu Thanh bị hại chưa hẳn đã hết điểm đáng ngờ. Hướng Tùng Đào nhận tội tại hiện trường, bề ngoài vụ án đã được phá nhưng thực tế vẫn còn đồng phạm chạy thoát. Ba triệu tiền mặt biến đi đâu? Kẻ bắt cóc mẹ con Khuông Khiết có phải chính là kẻ đã nhảy từ cửa sổ tầng hai đào tẩu không? Động cơ giết người của Hướng Tùng Đào như vậy đã coi là thuyết phục chưa?

Còn cả điều Quý Thương chưa nói với Doãn Hạo nữa, tại sao Hướng Tùng Đào lại bắt chước cách thức gây án trong sách của anh? Con số “2” có ý nghĩa gì với ông ấy? Hai vụ án này ngoại trừ phương thức gây án cùng bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết liệu còn điểm nào liên hệ với nhau nữa không?

Phần lớn mọi người chỉ tìm kiếm kết quả, nhưng Quý Thương lại muốn biết điều gì đã dẫn đến kết quả đó hơn. Anh cứ mơ hồ cảm thấy sự việc chưa thể dừng lại được.

“Không uống một ly thật à?” ngoài hai má ửng hồng trông Quý Thương không có vẻ gì là đã say, anh lại bắt đầu ướm hỏi Doãn Hạo.

Mới đầu lúc hai người nói chuyện vụ án Doãn Hạo còn có thể bình tĩnh nhìn vào mắt Quý Thương. Mà càng về sau Doãn Hạo càng có ý thức tránh né ánh mắt của cái người má đỏ môi hồng lóng lánh dưới ánh đèn đó. Bởi vì Doãn Hạo nhận ra dù đêm nay anh không đụng đến một giọt rượu thì hình như anh cũng bắt đầu say rồi. Mạch suy nghĩ của anh chốc chốc lại chệch hướng sang một cái gì đó mơ hồ, mê loạn. Một vấn đề rất đơn giản cũng bị anh nghĩ thành mớ bòng bong.

Quý Thương đặt chén rượu xuống, nhíu mày nhìn Doãn Hạo: “Nhìn anh đi.”

Doãn Hạo cụp mắt gắp thức ăn, con tôm nõn trơn quá anh gắp mấy lần chẳng được.

“Đàn em, anh bảo em nhìn anh đi.” Quý Thương nheo mắt lại, hơi cao giọng.

Doãn Hạo đặt đũa xuống, ngẩng lên. Nhìn thì nhìn chứ làm sao.

Quý Thương cười ngả lưng dựa thành ghế: “Em nhớ rồi hả?”

Doãn Hạo sững sờ, vội vàng lắc đầu.

“Anh chưa nói nhớ cái gì sao em đã lắc đầu?” Quý Thương vẫn cười cười, anh trỏ tay vào Doãn Hạo. “Em hèn lắm.”

“Em…” Doãn Hạo muốn bảo anh đâu có nhớ ra, đó là người khác kể lại cho anh thôi mà, tối hôm đó thật tình anh say lú người có biết gì đâu.

Quý Thương đột nhiên chồm dậy, hai tay chống mặt bàn hỏi dồn: “Em thấy ghê tởm? Kích thích? Hay là thấy mới lạ?”

Doãn Hạo ngồi đơ như khúc gỗ trước gương mặt bất thần dí sát tới của Quý Thương. Hình như chức năng ngôn ngữ của anh bị tín hiệu mãnh liệt từ các giác quan đè bẹp rồi, nhất thời anh không nói được lời nào.

Nụ cười biến mất trên mặt Quý Thương, anh cau mày rồi tự dưng tỏ ra phẫn nộ: “Anh hỏi em một thằng trai thẳng hôn đàn ông sẽ thấy sao hả? Đã là trai thẳng tại sao còn phải đi khiêu khích đàn ông??”

Doãn Hạo không đáp được. Bởi vì đối với anh chuyện này chẳng liên quan gì đến thẳng hay không thẳng, bị hấp dẫn bởi một người vốn là một vấn đề thuộc về tâm linh.

“Các người đúng là ham học hỏi thật, cởi mở phóng khoáng thật.”

Câu này vừa nghe đã hiểu không phải là nói với Doãn Hạo, Quý Thương rõ ràng đang nhìn Doãn Hạo nhưng câu hỏi đặt ra lại không nhằm vào anh.

Mãi một lúc sau Doãn Hạo mới thành thật nói: “Đàn anh à, em xin lỗi.”

“Xin lỗi á?” Quý Thương đưa tay bóp cằm Doãn Hạo, bắt anh ngẩng lên rồi bật cười nói: “Em muốn đền cho anh thế nào? Mười hai năm rồi em đền cho anh thế nào?”

“Quý Thương. Em là Doãn Hạo.” giọng Doãn Hạo đột nhiên trầm xuống, “Anh say rồi.”

Quý Thương kinh ngạc nhìn Doãn Hạo, ánh mắt anh rà từ xương mày gồ lên đến cặp mắt sâu thẳm, sống mũi cao và cuối cùng là đôi môi. Nhìn hồi lâu dường như anh bừng tỉnh, ngón cái anh nhấn nhấn trên môi Doãn Hạo rồi anh vội thả tay ra, đứng dậy bỏ vào phòng ngủ.

“Thôi được rồi.” trước khi vào cửa Quý Thương lẩm bẩm như nói mơ, “Mẹ kiếp đủ lắm rồi.”

Doãn Hạo mân mê bờ môi mình, anh thấy người kia đi vào phòng rồi chốc lát sau lại trở ra.

Quý Thương đặt một tập giấy A4 được đóng quyển xuống bàn: “Anh đi ngủ đây. Em xem đi, sáng mai chúng ta đi gặp đội trưởng Tào.”

Quý Thương biến mất sau cánh cửa đóng Doãn Hạo mới cúi xuống nhìn tập giấy. Trang bìa viết: “Thiếu Nữ Cháy Trong Đồng Hoa”, Tác giả: Quý Thương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.