Quy Tắc Nữ Quan

Chương 37: Thị phi



Ngón tay thon dài đặt lên vị trí tim của nàng, Vệ Cẩn không dùng lực, “Tâm địa gian xảo này trẫm cũng phải thu được, hết thảy đều thuộc về trẫm, tư tưởng xuất cung cũng không được có. Cho dù sau khi chết, nàng cũng phải tuẫn táng bên người trẫm.”

Thần sắc lạnh như băng, nhưng bất giác lại có sự dịu dàng ở bên trong.

Khương Nhiêu thản nhiên nói, “Vị trí bên cạnh bệ hạ là để cho Hoàng hậu. Cho dù nô tì tuẫn táng cũng quá xa, đến lúc đó coi như núi cao hoàng đế ở xa, không nói chính xác được.”

“Miệng mồm lợi hại thật đấy.” Vệ Cẩn muốn sải bước trở về, vì thế Khương Nhiêu đuổi theo, cười một tiếng.

Vệ Cẩn nghiêng đầu cúi nhìn nàng, “Lại muốn làm chuyện mưu ma chước quỷ gì nữa?”

Ý cười của Khương Nhiêu lại thêm hào hứng, “Nói đến tuẫn táng, đột nhiên nhớ tới chút chuyện cũ thôi.”

Vệ Cẩn bỗng nhiên dừng bước, khóe môi sắc bén cong lên, “Nàng vừa nói vậy, trẫm cũng nghĩ đến chút chuyện cũ.”

Khương Nhiêu giương mắt, Vệ Cẩn cúi đầu, nói nhỏ bên cánh môi nàng, “Lúc trước lần đầu tiên nàng đến cầu trẫm, trẫm hẳn là phải tác thành cho nàng…”

Hơi thở ấm áp phất qua khuôn mặt, hương thơm kiều diễm như ẩn như hiện, sắc mặt Khương Nhiêu đỏ lên, nhất thời không kiềm chế được, há miệng khẽ cắn môi hắn một cái.

Vệ Cẩn bị nàng trêu chọc mà tâm khẽ động, “Lúc trước nàng nhiệt tình như lửa, tại sao bây giờ lại thụt lùi rồi?”

Khương Nhiêu cảm thấy hỗn loạn, vươn đầu ngón tay trắng nõn đặt trên môi mỏng của hắn, “Bệ hạ lúc trước từ chối người ta từ ngàn dặm ngoài xa, tại sao bây giờ lại ức hiếp người như vậy?”

Đám người Cao Ngôn, Vu Đào đứng chờ cách đó không xa, cách bụi cây bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Hoàng thượng truyền đến, nhất thời không rõ tình hình.

Vừa rồi rõ ràng nghiêm khắc xử trí An Tiểu nghi, bây giờ lại thoải mái như thế…

Cao Ngôn cười nhẹ một tiếng, nói với Vu Đào, “Cũng là Khương cô cô của các ngươi có bản lĩnh, nên học hỏi chút…”

Vu Đào không biết nghĩ cái gì mà mất hồn mất vía.

Qua hồi lâu, Hoàng thượng rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn, khoanh tay đi ra, gió xuân phơi phới. Khương Nhiêu cũng nở nụ cười ái muội, theo sát bên cạnh.

Đi không bao xa, chỉ thấy Lưu Ly chạy tới, nói là Hoàng hậu nương nương tự mình thiết yến ở Thường Xuân Cung, mời bệ hạ cùng qua dùng bữa.

Cao Ngôn theo Hoàng thượng trở về, Vu Đào tất nhiên đi theo Khương Nhiêu trở về Hàm Nguyên Điện.

Mới ra khỏi Thiên Phương Hồ, chỉ thấy thân ảnh màu trắng trong rừng vụt qua một cái, có người thong thả bước ra, bình tĩnh ngăn ở trước mặt.

“Hai vị cô cô xin dừng bước.”

Người nói chuyện, mắt hoa đào hơi giương lên, khóe miệng nở nụ cười, thân cao dáng ngọc.

Khương Nhiêu liếc mắt một cái liền nhận ra, cũng không phải là mới gặp qua tiểu Thế tử Tạ gia Tạ Uẩn.

Nhưng hắn xuất hiện trong hậu cung thật là không ổn.

Khương Nhiêu chỉ cung kính cúi chào rồi rời đi, lại nghe Vu Đào nhẹ giọng nói, “Tham kiến… Thế tử gia.”

Tạ Uẩn dáng người tuấn dật, tay vung quạt giấy, bộ dạng ăn chơi trác táng, “Vừa rồi khuyên tai của vị cô cô này rơi ở Thường Xuân Cung, ta có lòng hảo tâm đưa trả vật nguyên chủ, nhưng hình như có người cũng không cảm kích.”

Khương Nhiêu thấy khuyên tai trong tay hắn, quả thật là của mình, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt của hắn lúc vào cửa…

Tạ Uẩn này hắn là cố ý.

“Đã làm phiền Thế tử gia rồi.” Khương Nhiêu cũng không đưa tay nhận lấy, mà là ra hiệu cho Vu Đào tiến lên.

Tạ Uẩn chợt thu tay lại, sự ám muội trong mắt chợt loé lên, “Nếu cô cô không tự mình tới lấy, vậy thì cứ để ở chỗ ta.”

Khương Nhiêu bị hắn ngăn người lại, nhướng mày cười một tiếng, đưa tay tháo một chiếc khuyên tai khác, ném vào trong hồ nước như gió thoảng mây bay, “Nếu Thế tử gia thích lấy thì cứ lấy, thứ cho nô tì không thể đón tiếp. Vu Đào, chúng ta đi.”

Lần này đến phiên Tạ Uẩn choáng váng, hắn tự nhận tung hoành phong nguyệt rất nhiều năm, dạng con gái nào mà chẳng chiếm được, lần đầu tiên đã bổ nhào.

Vu Đào nhắm mắt theo đuôi, nhịn không được mà quay đầu liếc người nọ một cái, nhưng vội vàng xoay người lại không nói lời nào.

Gia yến ở Thường Xuân Cung không khí hoà thuận vui vẻ, Tạ Đạo Lâm dù sao cũng là cữu cữu của Hoàng thượng, bàn về quan hệ thì rất là thân cận.

Hoàng thượng khi còn nhỏ ở nhà cữu cữu không ít, cùng lớn lên với Tạ Thiên, tuy là họ hàng nhưng so với mấy vị vương gia thì thân thiết hơn một chút.

Bởi vì lúc đó, Phụ hoàng còn đang nam chinh bắc chiến, cử binh khởi nghĩa, không rảnh rỗi chăm sóc mẹ con các nàng, chỉ có thể ở lại Tạ gia ở Vĩnh Bình.

Vì có ân tình dưỡng dục với cữu cữu, cho nên Vệ Cẩn đối đãi với ông ta vô cùng tốt, chưa bao giờ vong ân.

Thấy mọi người đến đông đủ, Tạ Uẩn mới hậm hực từ ngoài điện trở về.

Hoàng hậu không hề vui vẻ, ôn nhu khiển trách, “Ở trong cung không thể tuỳ tiện như ở nhà, hậu cung không phải là chỗ đệ nên đi lại.”

Tạ Uẩn vội vàng đáp lại, “Đệ đệ biết sai rồi, không dám nữa.”

Hoàng thượng uống một hớp rượu, không trách phạt.

Hoàng hậu cười dịu dàng, hoà thuận vui vẻ, thay Hoàng thượng gắp đồ ăn, “Biểu ca đừng để nó phóng túng.”

Tạ Uẩn đến cạnh Tạ Thiên ngồi xuống, nhìn Hoàng thượng, gương mặt còn có tính trẻ con, “Tỷ phu thiên về cưỡi ngựa bắn cung, đệ đệ sớm đã nghe thấy, không biết khi nào có thể may mắn so tài một chút?”

Ánh mắt sắc bén của Hoàng hậu liếc hắn một cái, trong ánh mắt kia rõ ràng bảo, nay Hoàng thượng là thiên tử, nói xằng tỷ phu thật là không biết trời cao đất rộng!

Tạ Thiên định mở miệng ngăn lại, nhưng Hoàng thượng lại gật đầu, “Nghe ngươi nói vậy, có lẽ trẫm chưa từng đến khu vực săn bắn, xong trận này chúng ta chọn một ngày, cùng nhau vui vẻ một phen.”

Tuy rằng Hoàng hậu ngoài mặt trách cứ đệ đệ, nhưng trong lòng lại rất hài lòng với biểu hiện thân cận của Hoàng thượng, có thể thấy, bất luận như thế nào, Tạ gia nàng vẫn là quan trọng nhất.

Buổi chiều, Hoàng hậu gọi Tạ Uẩn vào trong phòng, “Cho dù Hoàng thượng khai ân như thế nào, đệ đều phải biết hắn đã sớm không còn là Tam điện hạ lúc trước, mà là đế vương trên vạn người, cho nên, mọi chuyện ở trong cung phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để người khác nắm cán.”

Tạ Uẩn bỡn cợt đáp lời, Hoàng hậu lại nói, “Bất luận đệ ở bên ngoài phong lưu bao nhiêu, ta đều có thể mặc kệ. Nhưng nữ nhân trong hậu cung ngươi phải sớm chặt đứt tâm tư, một người cũng không thể chạm vào, hiểu rồi chứ?”

Tạ Uẩn gật đầu như giã tỏi, “Thảo dân xin nghe theo lời dạy của Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu liên tục dặn dò, lại giao phó cho đại ca Tạ Thiên trông giữ hắn cho tốt rồi mới khoan thai rời đi.

Kỳ thật ban đầu khi phụ thân tiến cung, nàng đã truyền thư trở về, bảo để tiểu đệ không an phận này ở lại trong nhà.

Ai ngờ, Tạ Uẩn kia không chịu nghe theo sắp xếp, rốt cuộc vẫn đi theo.

Thường Xuân Cung đóng cổng lại, trời lên trăng hiện.

Hoàng hậu đi không lâu, Tạ Uẩn liền từ trên giường đứng dậy, dọc theo cửa sau lặng lẽ lén đi ra ngoài. Bên ngoài Thường Xuân Cung, đi theo hòn non bộ cách đó không xa mà ra, đối diện với thân ảnh rón ra rón rén dưới ánh trăng.

Vừa ló đầu ra đã bị Tạ Uẩn ôm cổ từ phía sau, kéo ra đằng sau.

“Vật nhỏ này bây giờ mới đến, để gia đợi lâu quá.”

Cô gái kia ỡm ờ, hai người quấn quýt ở một chỗ.

Trong màn đêm, chỉ có tiếng thở hổn hển đè nén liên tiếp, bừng tỉnh một hồ nước xuân.

Trong Tử Thần Cung, An Tiểu nghi lấy lý do thân mình không khoẻ, nhiều ngày chưa đến thỉnh an.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên phượng tháp, vẻ mặt buồn rầu, “Truyền ý chỉ của bổn cung, phái nhiều thái y đến Linh Tê Cung hơn nữa, cứ đảm bảo trước thì sẽ không lo lắng.”

Các vị tiểu chủ ngồi bên dưới thần sắc không rõ, theo đuổi tâm tư của mình.

Ai chẳng biết, An Tiểu nghi mấy ngày trước ra vẻ ta đây ở trước mặt Khương ngự thị, kết quả không chiếm được lợi, lại còn mất thể diện, vô cùng khó chịu.

Ngay cả Hoàng thượng cũng không để ý nàng ta đang mang long tự, có thể thấy Khương Nhiêu kia có bao nhiêu sức nặng ở trong lòng.

Không chỉ làm An Tiểu nghi mất thể diện, càng dạy cho đám phi tần các nàng một bài học kinh nghiệm, xem ai còn dám chọc người bên cạnh Hoàng thượng.

Bạch Tiệp dư cười kiều mỵ, bụng đã lộ rõ, “Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương còn muốn gọi thái y mang đến nhiều linh đan diệu dược bổ thai, mới có thể trị được bệnh của An muội muội.”

Ai lại không nghe ra ý châm chọc trong lời nói kia, An Tiểu nghi kia mấy ngày nay có thói quen kiêu căng, việc này vừa nổi lên thì tất nhiên là phải ột bài học.

Sắc mặt Trang Mỹ nhân không tốt lắm, nàng nhẹ giọng tiếp lời, “An Tiểu nghi tuổi còn nhỏ, nếu có làm chút chuyện không thoả đáng, mong rằng các tỷ tỷ thông cảm cho.”

Bạch Tiệp dư liếc nàng một cái, “Chúng ta ở đây biết Trang muội muội thấu tình đạt lý, người khác thấy đều chê cười nàng ta.”

Trang Mỹ nhân ngoài miệng nói chuyện không khéo, bị mỉa mai như thế đành phải yên lặng ngồi đó.

Cuối cùng vẫn là Hoàng hậu mở miệng, “Lại nói tiếp, chuyện của An Tiểu nghi cũng cho các muội tỉnh ra, đừng có động tay động chân trước mặt Hoàng thượng, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận mới có thể sống yên ổn vô sự.”

Sắc mặt Trang Mỹ nhân hơi dịu đi, Liễu Tần trước giờ ít nói cạn lời phụ họa theo, “Hoàng hậu nương nương nói phải, chúng ta nghĩ gì, Hoàng thượng sao lại không biết?”

Những lời này như thấy máu, mọi người đều trầm mặc, có chút đăm chiêu.

Một bậc thiết huyết đế vương như Vệ Cẩn, bản lĩnh trị quốc dùng người cương ngạnh, lúc trước còn có thể hạ thủ với Phụ hoàng và ca ca của mình, huống chi là mấy cô gái yếu đuối các nàng.

Muốn sóng gió nổi lên, không khác gì lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết mà thôi.

Cho dù là coi trọng Hoa Chiêu dung vì vài phần mặt mũi của Thịnh Nhiễm, nhưng nói cho cùng, dù Hoàng thượng lạnh nhạt với Thịnh Chân, Thịnh Nhiễm cũng không dám có nửa câu oán hận.

Chỉ là Vệ Cẩn không muốn cắt đứt mọi chuyện, người đăng vị như hắn còn có chuyện gì để e ngại, ngón tay kia sao có thể sạch sẽ không nhiễm vết máu?

Bạch Tiệp dư nhích lại gần Liễu Tần, “Vẫn là Liễu tỷ tỷ hiểu tâm tư bệ hạ nhất.”

Liễu Tần cười nhạt không nói, người khác càng không muốn nói.

Hoàng hậu không nhìn Bạch Tiệp dư mà nhìn sang nơi khác, “Bệnh của Hoa Chiêu dung có chuyển biến gì không?”

Thịnh Chân hơi cúi người, “Đã phiền Hoàng hậu nương nương quan tâm, chỉ là bởi vì ngày hè trăm hoa đua nở, thần thiếp mẫn cảm với phấn hoa, không có chuyện gì.”

Hoàng hậu không nói nữa, nhưng Trần Thường tại ít nói lại nhỏ giọng mở miệng, “Tần thiếp đến Ngọc Đường Điện vài lần, cây cỏ xung quanh tươi tốt… Chỉ sợ bệnh của Thịnh tỷ tỷ nhất thời không thể chữa được…”

Hoàng hậu nói, “Là bổn cung không tra rõ, Hoa Chiêu dung vốn hay chịu đựng, lẽ ra nên sớm nói ra, sáng mai sẽ cho người đến mang hoa đi.”

Trần Thường tại vừa nói như thế, rõ ràng đã mang tin nàng qua lại thân thiết với Thịnh Chân truyền ra, cái gọi là cây to đón gió, nhìn như là nàng phụ thuộc vào Hoa Chiêu dung, nhưng thật ra sẽ chỉ làm người ta càng đề phòng Hoa Chiêu dung, xoá bỏ ý nghĩ nàng được ân sủng mà kiêu ngạo.

Mọi người giải tán, trên khuôn mặt ôn nhu của Hoàng hậu hiện lên chút u ám, “Ngó chừng Trần Thường tại này, nếu Hoàng thượng triệu kiến nàng ta thì tức khắc báo lại.”

Lưu Ly đáp lại, Hoàng hậu đứng dậy thay xiêm y, còn chưa tới dục phòng chợt nhớ tới một chuyện, liền hỏi, “Tạ Uẩn bên kia có động tĩnh gì không, nó chưa quấy rối gì chứ?”

Lưu Ly cười đáp, “Tiểu thư người ngày nào cũng hỏi mấy lần, tiểu Thế tử gia rất nghe lời người, vẫn ở ngoại thành Thường Xuân Cung, cũng không vượt quá giới hạn.”

Hoàng hậu thở dài một tiếng, “Dù sao bổn cung cũng không thể an tâm, chỉ mong nó nhanh trở về Vĩnh Bình.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.