Hàn Phong Đằng ngồi im trên bàn lướt điện thoại. Là người của công việc nên ngay cả việc lướt điện thoại của anh cũng là lướt những thông tin chính khoáng và thị trường doanh nghiệp. Lộ Nhan thoáng nhìn qua anh, nhìn cái gương mặt cứng nhắc đó cũng chỉ biết cảm thán.
“Anh ta là người được đúc bằng đất sét sao? Vừa cứng nhắc vừa khó chịu, nhìn thôi cũng không thể thấm nổi.”
“Ôi trời, nếu không phải vì miếng cơm manh áo thì mình sẽ không bao giờ thèm nhìn cái khuôn mặt chán ghét của tên này.”
Cảm thấy bản thân quá mấy tập trung, cô lắc lắc đầu đá văng những suy nghĩ ra khỏi đầu. Loay hoay một lúc cũng ra được một bàn ăn, Lộ Nhan bày trí ra đĩa rồi đặt lên bàn ăn cho anh. Đưa đũa và muỗng qua cho anh, Lộ Nhan cũng không dám tò mò gì thêm. Chỉ sợ vạ lây khi khuôn mặt của Phong Đằng đang rất khó chịu, mà tên này có lúc nào mặt không khó chịu cơ chứ.
-Thiếu gia ăn đi ạ.
Phong Đằng gật nhẹ đầu ăn vài miếng. Đánh giá sơ bộ các món ăn không tồi, anh nhíu mày chỉ vào món thịt xào cà chua.
-Lần sau đừng xào cà chua, dọn món này vào trong đi.
-Làm sao vậy? Thiếu gia không ăn được món này sao?
-Tôi bị dị ứng cà chua.
Lộ Nhan à lên một tiếng, nhanh nhẹn dẹp đĩa thịt cà chua kia vào bếp. Bên ngoài vui vui vẻ vẻ nhưng bên trong cô đã hận không thể bóp chết anh. Vừa quay mặt đi liền lầm bầm không dứt lời.
-Đã không ăn được thì ngay từ đầu nói không ăn được. Cắm đầu vào điện thoại để mình làm mệt chết, ra lại bảo không ăn được. Anh ta có phải là mặt người dạ thú không chứ?
-Ừm hừ.
Hàn Phong Đằng ho nhẹ cảnh báo cô, Khiết Lộ Nhan quay người lại khẽ cười trừ xua tay.
-Tôi đang mắng con chó ngoài ngỏ… hì…
Tiếng chuông cửa vang lên, Lộ Nhan vội vàng cởi tạp dề bước ra ngoài mở cửa. Một nữ nhân nhìn thấy cô liền dò xét từ trên đầu xuống tận chân nhếch môi.
-Người làm mới à? Không biết tôi là ai sao mà không cúi chào.
-Ha, chào tiểu thư. Không biết, vị tiểu thư đây muốn gặp ai ạ?
-Tất nhiên là Phong Đằng rồi, tôi là nữ chủ nhân tương lai ở đây đấy. Lo mà giữ mồm mép, lễ phép vào một chút, có khi tôi sẽ thương tình. Sau này, tiếp tục cho cô làm việc ở đây.
Nói rồi cô ả hất tóc bỏ vào trong. Lộ Nhan ngớ người thở mạnh ra, nãy giờ thật muốn tắc thở vì hương nước hoa ngào ngạt trên người cô ta. Quơ tay trước mũi cho bớt đi cái mùi nồng nặc ấy, Lộ Nhan nhanh chóng đóng cửa lại bước vào trong. Vừa vào đã thấy cô ả ngồi cạnh Phong Đằng. Lộ Nhan nhìn thôi đã phát ngán, chiếc váy ôm sát người, cắt xẻ ở ngực táo bạo. Gần như đã phô bày ra hẳn nửa bộ ngực to tròn, mà chiếc váy cũng chẳng dài bao nhiêu, gần như chỉ đủ che đi bộ phận nhạy cảm.
-Phong Đằng, người ta là nhớ anh đấy.
Ả ỏng ẹo cọ sát bộ ngực vào cánh tay anh. Phong Đằng khẽ nhíu mày rụt tay lại, tiếp tục gắp miếng thịt cho vào miệng.
-Khả Yên, cô đến đây làm gì?
-Em đến để tìm anh mà. Sao anh ăn trễ như vậy, giờ này lý ra nên ăn em mới phải.
Hàn Phong Đằng đặt đũa xuống chén của mình, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào cô ta. Tay anh đưa tới cằm ả nâng lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch nhẹ.
-Thật vậy sao?
-Thì người ta mong anh mà.
Phong Đằng nhíu chặt chân mày hơn bao giờ hết. Anh hất ả sang một bên, đưa tay phủi đi những vết dơ trên người.
-Lần sau đừng đến đây quấy rầy tôi!
-Tại sao cơ?
-Tôi không hứng thú! Nếu không phải vì mối quan hệ của cả hai gia đình thì đến bước chân vào căn biệt thự này, cô cũng không có tư cách.
Khiết Lộ Nhan đứng đó nhìn thấy anh tức giận như vậy lại có chút ớn lạnh. Chỉ nghĩ tới ngày nào đó, cô làm sai việc gì khiến anh ta tức giận thì hậu quả chắc khó lường lắm. Nhìn thấy cô đứng trân ở đó, Hàn Phong Đằng nhíu mày lại.
-Dọn dẹp chỗ này đi!
-A, dạ vâng thưa thiếu gia.
Khả Yên vẫn không buông bỏ, nũng nịu ngồi hẳn lên đùi anh. Vòng tay choàng qua cổ anh, ép bộ ngực bành chướng của mình lên bờ ngực săn chắc của Hàn Phong Đằng. Tay ả nắm lấy tay anh đặt lên đùi mình.
-Phong Đằng, anh đừng tức giận với em.
Lộ Nhan đang dọn dẹp cũng muốn phát ói. Trên đời này còn có thể loại người con gái như vậy sao? Cô ta chẳng biết giữ gìn gì cả, lại còn khơi gợi đàn ông. Hàn Phong Đằng ngay trong tức khắc đã hít một ngụm khí sâu đứng dậy, hất ngã cô ả xuống sàn.
-Nhắc lại một lần nữa, nếu cô còn không yên phận đừng trách tôi!
Khả Yên nghe như vậy liền hậm hực bỏ ra về. Nếu còn ở đây ghẹo tức Hàn Phong Đằng thì ả sẽ nhận trái đắng mất. Lộ Nhan dọn dẹp không khỏi khó hiểu về thái độ của Phong Đằng.
-Thiếu gia, hình như người yêu của thiếu gia giận rồi.
-Chuyện của cô sao?
-À không… tôi dọn dẹp tiếp đây.
Hàn Phong Đằng bước lên lầu còn cô thì đứng đó nhăn nhó bực mình với anh.
-Cái tên này, anh ta bị dở hơi à. Khi không lại nổi giận với cả mình. Có cãi nhau với người yêu thì cũng đâu cần trút giận lên người làm chứ!