Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 17: Tô phi, ha!



“Thần thiếp thấy Bệ hạ gần đây vất vả, cố ý hầm chút canh mang tới.”

Tạ Khuynh đem canh để ở một bên, muốn thử độc cho Cao Tấn, Cao Tấn đứng trước bồn hoa cũng không thèm quay đầu nhìn nàng, lạnh lùng đáp trở về câu:

“Không cần, trẫm không đói bụng.”

Động tác múc canh của Tạ Khuynh dừng một chút, trong lòng nhịn không được bộc lộ ‘chân tình’:

[ đưa canh chú trọng là cái quá trình, có biết không? ]

[ có phi tử nào đưa canh cho ngươi vì sợ ngươi ăn không đủ no hả? ]

[ làm người không thể quá trực nam! ]

Ngoài miệng lại nói: “Vậy chờ Bệ hạ khi đói bụng lại uống.”

“Ừm.” Cao Tấn cao lãnh ứng tiếng, sau đó… liền không có sau đó.

[ ê vị đại ca này, ngươi khó ở quá nha! ]

[ chỉ “Ừm” một cái, ta biết nói tiếp thế nào? ]

Tạ Khuynh u oán nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Tấn một lúc lâu, hắn đều không có quay người, Tạ Khuynh đành phải tìm đề tài khác mới có thể tiếp tục lưu lại, thấy Tô Biệt Hạc đang thu thập sa bàn, cũng gần xong, Tạ Khuynh đi qua hỏi:

“Tô thống lĩnh cần hỗ trợ không?”

Tô Biệt Hạc nhanh chóng liếc qua tấm lưng rõ ràng vừa khẽ động của Cao Tấn, đối Tạ Khuynh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Không dám làm phiền nương nương.”

[ quào, Tô phi nhìn cẩu hoàng đế làm gì? ]

[ chẳng lẽ ta tới không phải lúc. ]

[ quấy rầy các ngươi ở trong thế giới hai người ân ái? ]

[ không thể nào, tươi sáng càn khôn hai ngươi làm sao ân ái? ]

“Không sao.”

Tạ Khuynh nói xong đang muốn động thủ, liền nghe Cao Tấn ở một bên lớn tiếng trách mắng:

“Sa bàn trọng địa, người không có phận sự chớ gần.”

Tạ Khuynh giật nảy mình, vừa mới vươn tay lập tức rụt trở về, Tô Biệt Hạc thấy nàng xấu hổ, nói đỡ một câu:

“Đa tạ nương nương, thần cũng sắp thu thập xong.”

Tạ Khuynh mỉm cười đáp lại, xem như hiểu rõ ý tứ đuổi khách của Cao Tấn, xoay người phúc thân với hắn:

“Thần thiếp tới không phải lúc, thần thiếp cáo lui.”

[ cẩu hoàng đế, ngươi dục cầu bất mãn sao? ]

[ ăn thuốc nổ hửm! ]

[ coi như ta quấy rầy lúc ngươi cùng Tô phi thân mật ngọt ngào, ngươi nhẹ nhàng nói với ta một câu không phải là được rồi sao! ]

[ đau trứng, biết sớm không tới. ]

[ uổng nồi nước canh! ]

Tạ Khuynh thở phì phì đi ra cửa, Cao Tấn xoa bóp mi tâm dáng vẻ như sắp sụp đổ.

Tạ Khuynh vừa bước một chân qua ngưỡng cửa, Cao Tấn gọi nàng lại:

“Ngươi có việc gì không?”

Tạ Khuynh dừng bước, giấu đi mừng thầm, giả vờ vô tội: “Thần thiếp… Không có việc gì a.”

[ có việc có việc chứ. ]

[ ngươi mau tranh thủ thời gian hỏi một câu nữa, cho ta cái bậc thang thì ta liền nói cho ngươi biết. ]

“Không có việc gì ngươi đi đi.” Cao · chưa từng biết săn sóc là gì · Tấn vô tình khoát tay.

Tạ Khuynh thấy thế, vội vàng tiến lên cười bồi: “Kỳ thật vẫn là có một chút.”

Cao Tấn đỉnh lông mày nhíu chặt, một bộ dáng tùy thời lại muốn đuổi Tạ Khuynh đi, Tạ Khuynh tranh thủ thời gian nói trước:

“Thần thiếp muốn con Hãn Huyết Mã bị thương kia. “

Cao Tấn nhíu mày: “Hãn Huyết Mã?”

Tạ Khuynh liên tục gật đầu, dáng vẻ mặt mày hớn hở làm Cao Tấn trong lòng nổi hỏa, trầm giọng hỏi:

“Ngươi muốn ngựa làm cái gì?”

[ cẩu hoàng đế không có chuyện gì chứ? ]

[ ta muốn ngựa trừ cưỡi nó, còn có thể làm gì? ]

Cao Tấn:…

“Thần thiếp thích nó.” Tạ Khuynh nói: “Bệ hạ liền đem nó cho ta đi.”

[ đến cùng có cho hay không? Có cho hay khôngg? Có cho hay khônggg? ]

[ nếu hắn dám không cho thì ta sẽ… Nũng nịu! ]

Cao Tấn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn xà nhà, động tác này Tạ Khuynh cảm thấy không hiểu nổi, cũng làm theo hướng mắt lên xà nhà, nhìn xem có nhận được chỉ thị gì của thần linh không.

_(:з” ∠)_

“Nếu Quý phi thích, vậy cho ngươi là được.”

Cao Tấn duy trì tư thế ngửa đầu rồi nói.

Tạ Khuynh mừng rỡ, cảm tạ ngọt sớt:

“Đa tạ Bệ hạ! Vậy thần thiếp cáo lui, không quấy rầy người cùng Tô thống lĩnh… ‘Thương nghị quốc sự’.”

Tạ ơn xong, Tạ Khuynh bước đi như bay, thiếu chút hóa thành cánh én nhỏ vui vẻ chao nghiêng mà lượn khỏi Thư phòng.

Tô Biệt Hạc đặt sa bàn lại như cũ, cắm lá cờ đúng vị trí, rồi đi tới bên cạnh Cao Tấn, nói câu chân thành từ đáy lòng:

“Nương nương tính tình hoạt bát, tâm tư đơn thuần, không nghĩ tới Tạ tướng quân có thể sinh được một nữ nhi như vậy.”

Cao Tấn liếc nhìn Tô Biệt Hạc:

“Ngươi cảm thấy nàng tâm tư đơn thuần?”

Tô Biệt Hạc sau khi trịnh trọng suy rồi gật đầu:

“Là rất đơn thuần.”

“Hừ.”

Nếu ngươi biết trong lòng nàng đem mối quan hệ giữa ta và ngươi nghĩ thành bẩn thỉu đến mức nào, ngươi sẽ không nói lời này.

Tô phi, ha!

Tô Biệt Hạc nhìn vẻ mặt cười lạnh của Cao Tấn, nghi hoặc không hiểu.

Hắn đã nói sai?

“Tuy nói nương nương hoạt bát tâm tính không nặng giống như Tạ lão tướng quân, nhưng kỵ thuật lại khá tốt, không hổ là tướng môn hổ nữ.”

Tô Biệt Hạc ở chuồng ngựa lần đó thấy qua thuật thuần mã của Tạ Khuynh, từ đáy lòng cảm thấy kính nể.

Cao Tấn một bên lật xem tấu chương một bên hỏi:

“Tạ Nhiễm sinh trưởng ở kinh thành, Tướng quân phu nhân nâng niu nàng như tròng mắt, thường ngày còn không để lộ mặt, sao lại cho nàng học thuần phục ngựa?”

Tô Biệt Hạc nói:

“Thần nghe nói Tạ tướng quân dạy bảo con cái rất nghiêm khắc, tôn tử Tạ gia mỗi năm đều sẽ thay phiên đi quân doanh ở một thời gian ngắn, chắc hẳn nương nương chính là tại quân doanh Tạ gia học thuần mã thuật đi.”

“Nữ tử cũng đi?” Cao Tấn hỏi.

“Nữ tử cũng đi! Bệ hạ ngài quên, Tạ gia có một thứ trưởng nữ thường ở biên quan quân doanh sao? Có thể thấy được Tạ tướng quân đối xử với con cái bình đẳng.”

Cao Tấn nhớ tới Tạ gia thật sự có một thứ trưởng nữ ở biên quan, hình như lúc còn bé hắn có gặp qua. Lần đó nữ tử kia toàn thân bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, bùn đất đầy người, ruồi bọ vờn quanh, bẩn đến mức hắn không dám nhìn thẳng, chỉ còn lại hai con mắt cùng hàm răng là coi như sạch sẽ.

Gật đầu nói: “Thì ra là thế. Tạ gia quả nhiên lợi hại.”

Tô Biệt Hạc lý giải ý tứ Cao Tấn, Tạ gia tay cầm trọng binh, võ thần số một, nếu là Tạ Viễn Thần dạy con cái bình thường một chút cũng xem như giấu tài, đằng này hắn đem tâm tư bồi dưỡng con cái viết lên trên mặt. Gia tộc quyền cao chức trọng, có người tài kế tục làm sao Hoàng đế không kiêng kỵ.

Tạ gia nếu có thể nhượng bộ một chút, hoặc có mặt nào không hoàn mỹ, Bệ hạ có lẽ sẽ không lo lắng như vậy.

**

Tạ Khuynh ở chỗ Cao Tấn xin được tiểu hắc mã, sau khi hồi cung lập tức gọi người làm cho nó một cái yên ngựa siêu cấp dễ chịu đẹp mắt. Rồi hứng thú bừng bừng cầm đi Thuần mã tư.

Tiểu hắc mã khôi phục khá tốt, Tạ Khuynh dẫn nó ra chơi chốc lát, rồi mặc cho nó cái yên ngựa mới.

Trước kia tiểu hắc mã chưa thật sự thuần phục, yên ngựa sẽ chọc giận nó, vì vậy thời điểm thuần phục ngựa Tạ Khuynh mới tháo xuống. Hiện tại tiểu hắc mã đã được thuần phục rồi, ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân, không hề kháng cự để nàng mặc bộ yên ngựa lên cho nó.

Tạ Khuynh đang muốn leo lên lưng nó chạy vài vòng thư giãn, thì có một con tuấn mã từ cửa chuồng ngựa chạy tới.

Thuần mã sư Hồi Hột kia tên Tân Lực, hắn giục ngựa chạy tới trước mặt Tạ Khuynh thì dừng, tung người nhảy xuống chào hỏi với Tạ Khuynh bằng nghi thức người Hồi Hột. Sau đó chỉ vào ngựa của hắn và tiểu hắc mã của Tạ Khuynh, khoa tay múa chân một hồi. Tạ Khuynh hiểu được, hắn muốn đua ngựa với mình.

Tạ Khuynh nhìn thoáng qua trại nuôi ngựa xung quanh, bốn nha hoàn thiếp thân của nàng Phúc Như, Đông Hải, Thọ Bỉ, Nam Sơn vẫn còn ở đây. Nhưng trừ các nàng, thì không còn bất kỳ ai khác.

Không ai chỉ dẫn, con hàng này làm sao có thể nghênh ngang cưỡi ngựa tìm đến nàng?

Kỳ quái!

Tân Lực thấy Tạ Khuynh không có trả lời hắn, nghĩ là nàng nghe không hiểu, thế là lại huyên thuyên lặp lại một lần, còn có ý đồ đem Tạ Khuynh đẩy lên lưng ngựa.

Tạ Khuynh xoay người cấp tốc né tránh tay của hắn, cảm thấy cái kẻ phiên bang này quá phách lối, không được giáo huấn một trận thì cứ cho rằng người Hồi Hột bọn hắn kỵ thuật vô địch thiên hạ.

Một lát sau, Tạ Khuynh cùng Tân Lực cưỡi ngựa đứng trước vạch xuất phát. Sau một tiếng hiệu lệnh của Phúc Như, hai con tuấn mã như mũi tên rời cung vụt ra ngoài…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.