Liên Vũ Phàm rất muốn gào thét, tiểu đội khu Húc Dương các cậu lúc tập huấn có phải xảy ra vấn đề gì hay không, sao mà mỗi người đều không bắt được trọng điểm vậy? Đây là vấn đề về tiền cùng đồ ăn vặt sao?
Hắn còn cho rằng Sầm Tiêu là người duy nhất bình thường trong tiểu đội, sao mà lại không có não như vậy chứ?
“Khụ!” Cục trưởng Tiêu chủ trì đại cục ho khan một tiếng, “Mọi người nên gác lại mối quan hệ cá nhân, nghiêm túc nghe đội trưởng Liên báo cáo.”
Tiểu đội khu Húc Dương lúc này mới bình tĩnh lại, không chỉ có Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu, năm thành viên khác của tiểu đội trong nháy mắt nhìn thấy điện thoại, vành mắt cũng đỏ hoe.
Đây là chiếc điện thoại phải gian khổ cỡ nào mới mua được mà!
Liên Vũ Phàm nói: “Mấu chốt của sự việc này là tại sao Úc Hoa đập vỡ điện thoại. Một người bình thường không thể làm hỏng điện thoại đến mức này nếu như cầm nắm bình thường, tôi nghi ngờ anh ta dùng búa hoặc vật nặng khác đập nát điện thoại. Nếu như là phá hủy bằng dụng cụ, điều này đại biểu cho đây không phải là hành vi vô ý, mà là hành vi chủ quan.”
“Tôi lại cảm thấy khác, chiếc điện thoại này bị phá hư, chứng tỏ rằng Úc Hoa xác thực không phải kẻ phá hoại.” Vưu Chính Bình bình tĩnh giải thích, “Theo như nghiên cứu của căn cứ chúng ta về điện thoại của Chân Lê, điện thoại của kẻ phá hoại sẽ ràng buộc với những cái app mà chúng ta không thể nhìn thấy, một khi có app tồn tại, sức mạnh của con người không có cách nào phá hủy điện thoại. Khi thẩm vấn Chân Lê, chúng ta từng dùng áp lực hơn 10 tấn để phá hủy điện thoại, và trên điện thoại xuất hiện một lớp vỏ năng lượng không thể nhìn thấy, có thể chống lại áp suất của nước biển ít nhất là 10.000 mét.”
Liên Vũ Phàm: “Tôi không cho rằng điện thoại này gắn liền với một cái app, xét smartphone hiện đại rất là đa chức năng, tôi cho rằng, Úc Hoa không cẩn thận bị rò rỉ thông tin gì đó trong điện thoại, vì bảo đảm an toàn tuyệt đối, anh ta mới đập vỡ điện thoại thành cái dạng này. Đáng tiếc anh ta không biết, trong nhóm người thủ hộ lại có một năng lực giả như tôi đây.”
Liên Vũ Phàm cười đắc ý, sỡ dĩ hắn không khôi phục điện thoại ngay lập tức là để cho mọi người nhìn thấy chiếc điện thoại đã bị phá hủy triệt để như thế nào.
Lòng bàn tay hắn chạm vào các mảnh vỡ của điện thoại, ngay lập tức khôi phục hoàn toàn lại như cũ, trạng thái bật nguồn cùng lượng pin cũng khôi phục như trước đó.
Liên Vũ Phàm không biết mật khẩu, liền đưa điện thoại di động cho Vưu Chính Bình. Vưu Chính Bình chưa bao giờ xem trộm điện thoại của người yêu, đương nhiên cậu cũng không biết.
Úc Hoa đặt vân tay và mật khẩu để mở khóa, Vưu Chính Bình nhập sinh nhật của Úc Hoa, tức là cái ngày tặng điện thoại, mật khẩu không đúng. Cậu lại nhập sinh nhật của mình, ngày kết hôn, cũng không đúng.
Vưu Chính Bình nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhập vào cái ngày đầy màu sắc khi hai người gặp nhau trên lịch vừa rồi, thành công mở khóa điện thoại.
Vưu Chính Bình cúi đầu cười, trong lòng có chút ngọt ngào.
Cậu lại không ngờ rằng ngày đó đối với Úc Hoa lại quan trọng như vậy. Thực ra đối với Vưu Chính Bình mà nói, ngày đó quả thực là một ngày thảm khốc, cậu đã đem bản mặt mình ném hết đi chỉ trong một ngày.
Từ đó về sau cậu bất chấp tất cả, hoàn toàn không che giấu tính cách thật của mình, dù sao những chuyện tệ nhất đều đã bị Úc Hoa nhìn thấy, còn điều gì phải giấu giếm nữa.
Trước khi quen biết với Úc Hoa, ngoại trừ việc thỉnh thoảng tranh cãi với đám đàn em, Vưu Chính Bình ở trước mặt cục trưởng Tiêu và các lãnh đạo vẫn là tương đối nghiêm túc, hoặc nói đúng hơn là rất tình cảm.
Tuy nhiên dưới sự chăm sóc che chở của Úc Hoa, cảm xúc của Vưu Chính Bình dần dần ổn định, bắt đầu bộc lộ ra bản chất của mình, được Úc Hoa sủng nên càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Liên Vũ Phàm cầm lấy chiếc điện thoại, tra được link mua hàng liên tiếp của Úc Hoa, cùng với một ít ảnh chụp, nhật ký cuộc gọi, mọi thứ đều bình thường.
Chỉ là có một thư mục được ẩn đi, được mã hóa ngay cả Vưu Chính Bình cũng không mở được. Liên Vũ Phàm nghĩ thầm rằng mình đã bắt được đuôi cáo rồi, sau khi hắn nhờ các nhân viên kỹ thuật mở khóa, thì nhìn thấy một danh sách huấn luyện rèn luyện lực eo.
Vưu Chính Bình: “……”
“Đây có thể là một mật mã gì đó, tôi sẽ lập tức nhờ các đồng nghiệp trong nhóm giải mã giúp.” Liên Vũ Phàm nói.
“Không không không, không cần!” Vưu Chính Bình giật lấy điện thoại, “Cái này không cần anh phải xen vào.”
“Đồng chí Vưu Chính Bình!” Liên Vũ Phàm không vui nói, “Cậu đã nhiều lần gây ảnh hưởng đến công việc của tôi, có phải đang bảo vệ người nhà mình hay không?”
Tất nhiên là không rồi, cậu là đang bảo vệ mặt mũi của chính mình mà, không thể để Liên Vũ Phàm điều tra tần suất sinh hoạt của chồng chồng cậu được? Vưu Chính Bình lau mặt nói: “Cái này không quan trọng, anh nói chứng cứ khác đi.”
Sau đó Liên Vũ Phàm lại liệt kê thành tích chơi bóng rổ của Úc Hoa ở trường trung học so với video tám ngày trước, điều này chứng tỏ kỹ thuật ném rổ của Úc Hoa biến hóa quá lớn.
Tóm lại, chính là bị thay đổi người.
Vưu Chính Bình không tán thành chứng cứ của Liên Vũ Phàm, cảm thấy mấy thứ này tuy rằng có chút đáng ngờ, nhưng không thể là chứng cứ quyết định. Một ít lý do cậu sẽ trực tiếp hỏi Úc Hoa, Úc Hoa sẽ không không trả lời.
Liên Vũ Phàm còn cảm thấy Vưu Chính Bình quả thực ngây thơ, cho nên mới nghĩ ra biện pháp chất vấn trực tiếp, không sợ rút dây động rừng sao?
Không khí trong phòng giương cung bạt kiếm, cục trưởng Tiêu nhìn sự tranh chấp giữa hai bên, gõ gõ mặt bàn nói: “Chỗ này tôi có một phần chứng cứ, là đội trưởng Liên bỏ sót.”
“Tôi bỏ sót?” Liên Vũ Phàm có chút ngoài ý muốn, “Cục trưởng ngài cũng điều tra?”
Cục trưởng Tiêu thở dài nói: “Ban ngày nhìn thấy các cậu không bình tĩnh trong văn phòng thì làm sao tôi có thể yên tâm được? Tối nay khi cậu gọi mọi người đến căn cứ, tôi liền cảm thấy quá hấp tấp. Đưa ra kết luận chỉ chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, cậu không sợ còn điều gì đó cậu không chú ý tới sao?”
“Tôi chắc chắn rằng mình đã kiểm ta qua lịch trình hành động của Úc Hoa, lịch sử trò chuyện internet, lịch sử mua sắm, tần suất của các phương thức nhập các từ ngữ thường xuyên sử dụng.” Liên Vũ Phàm nói, “Tạm thời tôi không thể nghĩ ra mình phải điều tra chuyện gì khác.”
Cục trưởng Tiêu lấy trong ngăn kéo mộ túi hồ sơ: “Cái ngày mà Úc Hoa chơi bóng rổ kia, anh ta đã mua một trăm tờ vé số cào ở bên cạnh khu trò chơi, cậu đã điều tra chưa?”
Nhắc tới vé số cào thì Vưu Chính Bình liền đau lòng, cậu vẫn không ngừng hỏi tại sao Úc Hoa lại đến trạm xổ số. Giờ phút này hồ hấp Vưu Chính Bình rất khó khăn, gian nan hỏi: “Anh ấy có trúng số không?”
“Không có,” Cục trưởng Tiêu xót xa nói, “Cậu ta thoạt nhìn không giống người may mắn. Sau khi rút thăm trúng thưởng, cậu ta đã dò hỏi trạm xổ số phương thức đổi thưởng, sau khi biết cách đổi thưởng rồi thì vô cùng thất vọng mà rời đi.”
Liên Vũ Phàm nhíu mày nói: “Tôi xác thật không có xác thực ra chuyện này, nhưng mua vé số cào cũng không phải là vấn đề đáng để tâm đúng không?”
Cục trưởng Tiêu gật đầu: “Vé số cào chỉ chứng minh vận số cậu ta không tốt, thậm chí ngay cả 100 tờ vé số mà một hai đồng tiền cũng không trúng. Nhưng cũng chứng minh rằng cậu ta khá xui xẻo, rất có khả năng khi cậu ta tìm việc đã vào trúng ngay văn phòng làm việc của Chân Lê.”
Liên Vũ Phàm: “…… Cục trưởng, có phải ngài kết luận rằng anh ta không phải là một kẻ phá hoại?”
Cục trưởng Tiêu nói: “Tôi chỉ là muốn nói với cậu, Úc Hoa đi vào khu trò chơi không phải chỉ chơi đập chuột với bóng rổ, cậu ta còn mua vé số cào, cậu đã bỏ qua điểm này. Cũng giống như thế, cậu ta đi vào thị trường tìm nguồn nhân lực, cũng không chỉ là đi tìm việc làm, cậu ta còn đi đến một nơi khác. Cậu chỉ điều tra lịch trình đi lại của cậu ta, nhưng lại không có điều tra một cách chi tiết.”
“Anh ấy còn đi đâu thế?” Vưu Chính Bình quan tâm hỏi.
Cục trưởng Tiêu rút ra một tờ bệnh án từ trong túi tài liệu, thở dài: “Ra khỏi thị trường tìm nguồn nhân lực từ cửa sau, phía đối diện văn phòng có một văn phòng tư vấn tâm lý. Từ sáu ngày trước, Úc Hoa đều tranh thủ đi tìm việc làm rồi đi gặp cố vấn tâm lý, đây là hồ sơ tư vấn của cậu ta, cậu muốn xem không?”
Đây là chuyện tình mà người yêu không muốn cậu biết, Vưu Chính Bình cũng không muốn nhìn trộm. Cậu do dự một hồi, hồ sơ lại bị Liên Vũ Phàm lấy đi.
Úc Hoa dám trực tiếp đến xin việc ở phòng làm việc của Chân Lê phòng, đương nhiên là đã chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn, làm sao có thể không ngờ tới việc Tổ Chức Thủ Hộ Thế Giới lại điều tra ra một hồ sơ dị thường của anh?
Mặc kệ là do ai nói, khiến lãnh đạo bị thương, thường xuyên thay đổi đồ đã, luyện tập ném rổ (còn cọ nhiệt độ hot search của Chân Lê), mua vé số cào (sau khi kiểm tra quá trình đổi vé số thì rất buồn, nếu phải đăng ký thân phận, việc trúng số không thể dùng lý do rửa tiền), đổi điện thoại di động, những điều này thực quá khả nghi.
Úc Hoa không hề che giấu những dấu vết này, anh vô cùng hào phóng thoải mái để Tổ Chức Thủ Hộ điều tra.
Đồ đạc và dụng cụ ăn đã sớm ném vào bãi rác xử lý, Tổ Chức Thủ Hộ không thể tìm thấy đồ đạc mà anh vô tình làm hỏng ở bãi ác Thành Sơn. Mặt khác, công nhân vệ sinh môi trường sẽ không quý trọng những đồ bỏ đi này trong quá trình vận chuyển rác, phương thức xử lý thì vô cùng thô bạo, lâu ngày sẽ không nhìn thấy đồ đạc đã bị phá hủy như thế nào.
Chỉ có chiếc điện thoại là Úc Hoa không nỡ ném đi, chỉ có thể nhịn đau dùng búa nhỏ đập cho chiếc điện thoại vỡ nát. Khi đập chiếc điện thoại mà Vưu Chính Bình tặng, tim Úc Hoa cũng đang rỉ máu.
Sau khi chuẩn bị tất cả những chuyện này, Úc Hoa dùng một phương thức bí mật đi đến phòng tư vấn tâm lý.
Anh muốn Tổ Chức Thủ Hộ điều tra ra bằng chứng rõ ràng nào đó trước, sau khi nhận định anh là kẻ phá hoại, lại tra ra được phòng tư vấn tâm lý, thành công đảo ngược.
Úc Hoa tổng cộng đã gặp năm cố vấn tâm lý, được tiến hành trong năm ngày liên tục, mỗi ngày một lần. Hai lần đầu anh đều biểu hiện kháng cự rất tốt, kết quả kiểm tra tâm lý cũng ở tình trạng ổn định.
Lần thứ ba, dưới sự hướng dẫn nghiệp vụ của chuyên gia tư vấn tâm lý, anh bắt đầu dần dần “thả xuống tâm lý đề phòng”, thừa nhận bản thân cố tính chọn đáp áp tốt trong bài kiểm tra. Úc Hoa là giám đốc bộ phận nhân sự, có trình độ chuyên môn nhất định về tâm lý học, anh có thể đọc lại kết quả của hầu hết các câu hỏi kiểm tra, tự nhiên có thể lựa chọn đáp án tốt nhất.
Trong lần tư vấn tâm lý thứ tư, anh thẳng thắn thừa nhận những khuynh hướng phá hoại của mình. Ở thời điểm đỡ lấy lãnh đạo, đột nhiên anh muốn đánh cái người thường xuyên bắt anh làm thêm giờ làm khó dễ anh, sau khi làm lãnh đạo bị thương, anh vô cùng áy náy, không ngờ bản thân lại biến thành bộ dáng như vầy.
Mặc dù các đồng nghiệp can ngăn nhưng Úc Hoa vẫn nhất quyết nghỉ việc, cũng là do sợ hãi mình sẽ biểu hiện tấn công người một lần nữa.
Anh còn lo lắng rằng mình sẽ làm tổn thương Vưu Chính Bình, trong một khoảng thời gian dài không hề tiếp xúc với người yêu. Kiềm chế quá mức sẽ bị phản tác dụng, anh sẽ đập phá đồ đạc sau khi người yêu ra khỏi nhà, hơn nữa còn tận hưởng thú vui phá phách vô cùng khoái cảm.
Anh còn thẳng thắn thú nhận một việc là đã một tuần rồi anh không nấu ăn cho người yêu,. Những món ăn nhìn như ngon miệng đều là do anh chế biến lại bằng những bán thành phẩm mua trực tiếp từ nhà hàng kiểu gia đình.
Trạng thái này kéo dài bảy tám ngày, cho đến khi vô thức đập nát chiếc điện thoại do người yêu tặng, Úc Hoa mới nhận ra tình hình không ổn, bắt đầu chủ động đối mặt với nó, giải quyết vấn đề.
Đầu tiên anh cố gắng tiếp xúc nhiều người hơn trong trung tâm thương mại, lại ở khu trò chơi chơi đập chuột, là anh cố ý đập không trúng, cố gắng kiểm soát ham muốn phá hoại thông qua trò chơi chiến đấu. Không phải anh không ném được bóng vào rổ mà là đang cân nhắc lực đạo của bản thân.
Anh thậm chí còn mua 100 tờ vé số cào, chỉ là để hưởng thụ động tác “cào” đó.
Anh sợ người yêu biết chuyện này nên vẫn luôn giấu nhẹm sự việc.
Đến lần tư vấn thứ năm, trạng thái của Úc Hoa đã trở nên tốt hơn nhiều. Anh nói rằng không thể để người yêu phải chịu áp lực về kinh tế, quyết định chủ động phỏng vấn tìm việc, sẵn sàng nguyện ý tìm việc ở văn phòng ít áp lực, càng có tính sáng tạo, công ty túi da cũng không thành vấn đề, hầu hết những ông chủ này hơn một nửa là trong lòng có quỷ, anh nếu như thực sự không khống chế được mà đánh người, đánh ông chủ này, hắn ta cũng không dám gọi cảnh sát.
Những người đã xem hồ sơ tư vấn tâm lý: “……”
Sầm Tiêu gật đầu, nhớ tới mộ dáng ngây ngốc kia của Chân Lê, liền nói: “Úc Hoa vẫn rất thông minh, Chân Lê lúc bị đánh cũng sẽ không dám gọi cảnh sát.”
Vưu Chính Bình nhớ lại chuyện lúc ăn cơm, Úc Hoa nói Chân Lê là một ông chủ hoàn hảo, khuyết thiếu thường thức xã hội, khi đó cậu không hiểu ẩn ý trong lời nói của Úc Hoa, không ngờ thế nhưng lại có một ẩn tình như vậy.
“Đội trưởng Vưu, cậu hãy lén lút quan tâm một chút tới tình huống của người yêu,” Cục trưởng Tiêu quan tâm nói, “Cậu ấy có thể kiểm soát cảm xúc của cậu, giúp cậu ổn định dị năng, không thể thiếu cậu ấy được.”
“Đó là việc mà tôi nên làm ngay từ đầu! Lương thấp quá, sớm biết như vậy thì đã tìm một công việc lương cao!” Vưu Chính Bình nói.
Cậu cũng rất hưởng thụ cảm giác được Úc Hoa nuôi dưỡng, cho nên vẫn không đổi công việc, đều là cậu sai, khiến cho Úc Hoa áp lực quá lớn.
Cục trưởng Tiêu: “Khụ khụ!”
Câu chuyện mà Úc Hoa chuẩn bị đã hợp tình hợp lý, đã thuyết phục hầu hết người thủ hộ, chỉ có Liên Vũ Phàm còn không cam lòng.
Hắn cắn răng nói: “Cục trưởng, chuyện này cũng có thể là do anh ta chuẩn bị trước đó, tôi không hoàn toàn tin tưởng cái kết luận này. Tôi nộp đơn xin kiểm tra nguy cơ, mong đội trưởng Vưu phối hợp hành động.”
– ———————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Luận phán đoán, không ai so được với tôi.