Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 45



✵ Chương 050 ✵

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)

Hai người đối mặt nhìn nhau, ánh mắt của cả hai hiện lên hình ảnh của đối phương. Nhìn thấy bản thân ở trong mắt đối phương, đột nhiên Ninh Như Ngọc không kiềm được mà cười lên, Hoắc Viễn Hành từ trước đến nay luôn làm mặt lạnh cũng hiện ra nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng.

“Thời gian không còn sớm nữa, ta đi đây.” Hoắc Viễn Hành còn có những chuyện khác phải làm, hắn tới Uy Viễn Hầu phủ là vì tìm Từ Thành Chí nói về chuyện dẫn binh đi Tây Nam. Mới vừa nói chuyện xong thì gặp phải hai người Ninh Như Ngọc và Từ Sùng Hạo, đã làm chậm trễ không ít thời gian, hắn muốn nhanh chóng trở về.

“Ta tiễn chàng.” Ninh Như Ngọc chủ động nói.

Hoắc Viễn Hành nhìn nàng một cái, không có cự tuyệt ngược lại còn có chút cao hứng, nói: “Được.”
Hai người lại đi ra ngoài, một đường này đi không xa, rất nhanh đã đến cửa thùy hoa.

Hoắc Viễn Hành dừng lại, nói với Ninh Như Ngọc: “Nàng trở về đi, ta đi đây.”

“Ừm.” Ninh Như Ngọc nhìn hắn không nhúc nhích.

Hoắc Viễn Hành nghĩ đến gì đó, nâng tay lên xoa đầu nàng hai cái, nửa uy hϊếp nửa cảnh cáo nói: “Ngoan ngoãn nghe lời, nàng là của ta.”

Thời điểm lần đầu tiên Hoắc Viễn Hành nói những lời này, Ninh Như Ngọc không có cảm giác gì nhiều, lần này lại không giống với lần trước. Nàng có thể nhận thức được dụng ý của Hoắc Viễn Hành khi nói những lời này, hắn là thật sự quan tâm đến nàng.

Trong lòng Ninh Như Ngọc có một chút vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, xác định được là Hoắc Viễn Hành thích nàng, trong lòng liền ngọt ngào giống như ăn mật đường vậy.

Tiễn Hoắc Viễn Hành xong, Ninh Như Ngọc trở về Phúc Hạc Đường thăm lão phu nhân Dương thị. Lão phu nhân Dương thị đang cùng nha hoàn nói chuyện ở phòng chính, nghe được Ninh Như Ngọc đã trở lại, liền gọi nàng qua đó. Ninh Như Ngọc vừa vào phòng liền bị lão phu nhân Dương thị gọi tới ngồi bên cạnh.
Lão phu nhân Dương thị kéo tay nàng, yêu thương nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Ta đã ăn thịt nướng con làm, mùi vị không tệ.”

“Ngoại tổ mẫu thích ăn là tốt rồi, lần tới con sẽ nướng thêm cho người ăn.” Ninh Như Ngọc ngọt ngào cười nói.

Lão phu nhân Dương thị lại nói: “Nghe nói con và Hạo ca nhi ở trong sân đã xảy ra mâu thuẫn. Hạo ca nhi tính tình rất cố chấp, nhưng hắn không có ác ý, con không cần nhớ đến chuyện này, cũng không biết Vũ An Hầu có nói gì đối với chuyện này hay không?”

Đây là lão phu nhân Dương thị đang khuyên Ninh Như Ngọc, thật ra thì bà cũng không nghĩ tới Hạo ca nhi sẽ biến mọi chuyện thành như vậy. Trước kia hắn ẩn giấu tâm tư của mình quá tốt, toàn bộ người trong nhà đều bị hắn che mắt, cho là hắn đã buông xuống đoạn tình cảm này rồi, nhưng hôm nay xem ra thì không phải như vậy. Giống như là hắn đã vùi lấp vào bên trong không cách nào tự kiềm chế được, lại vội vàng dùng sai phương pháp mà xử lý chuyện này, còn không cẩn thận để cho Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành nhìn thấy, chuyện càng trở nên phức tạp hơn.
Chuyện Từ Sùng Hạo và Hoắc Viễn Hành ở giáo trường đánh nhau một trận đã truyền đến tai lão phu nhân Dương thị. Nói không lo lắng là giả. Ninh Như Ngọc là cháu ngoại gái mà bà yêu thương nhất, Từ Sùng Hạo cũng là cháu trai ruột của bà, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu như ban đầu hai người không bỏ lỡ nhau thì cả hai ở chung một chỗ đương nhiên là kết quả tốt nhất.

Nhưng bây giờ Ninh Như Ngọc đã có hôn ước với Hoắc Viễn Hành, Từ Sùng Hạo còn giày vò như vậy không phải là chuyện bà muốn nhìn thấy. Sở dĩ bà tìm Ninh Như Ngọc nói chuyện cũng là muốn hỏi một chút về thái độ của Hoắc Viễn Hành đối với chuyện này. Nếu như hắn không vui muốn so đo chuyện này, chỉ sợ chuyện này sẽ không giải quyết dễ dàng, không thiếu được phải tiêu tốn rất nhiều khí lực. Nếu như Vũ An Hầu có thể nể mặt Ninh Như Ngọc không so đo chuyện này, đương nhiên vẫn là tốt nhất, đối với Ninh Như Ngọc hay đối với tất cả mọi người thì cũng đều tốt.

Ninh Như Ngọc hiểu rõ lo lắng trong lòng lão phu nhân Dương thị, nhớ tới vừa rồi mình ở chỗ Hoắc Viễn Hành bị ủy khuất, trong lòng cũng khó chịu một hồi. Nhưng đối diện với lão phu nhân Dương thị từ ái, đầy nếp nhăn trên mặt thì bà cũng là vì Uy Viễn Hầu phủ, vì toàn bộ Từ gia, hơn nữa toàn bộ Từ gia đều yêu thương nàng, nàng cũng không nỡ để lão phu nhân Dương thị lo lắng.

“Ban đầu Vũ An Hầu có chút tức giận, trong giáo trường giáo huấn Hạo biểu ca một trận, nghĩ đến tức giận cũng đã phát xong rồi, chắc không có gì nữa đâu.” Ninh Như Ngọc lựa lời đơn giản nói, hời hợt mà sơ lược qua chuyện này. Nhưng không nói chuyện nàng ở nơi đó chịu đựng lửa giận của Hoắc Viễn Hành, cũng không nói đến chuyện Hoắc Viễn Hành tức giận với nàng, không để ý tới nàng ra sao, nàng còn vì đuổi theo hắn mà té một cái. Dù sao sau khi nàng ngã, Hoắc Viễn Hành so với nàng còn khẩn trương hơn, rất nhanh đã chạy trở lại nhìn nàng. Hai người cũng đã hòa thuận lại với nhau, cũng coi như là sau cơn mưa trời lại sáng. Hơn nữa nàng còn chắc chắn được rằng Hoắc Viễn Hành quan tâm đến nàng, sau này nàng đối xử thật tốt với hắn, chắc hắn sẽ không nói gì nữa.

Lão phu nhân Dương thị nghe lời này của Ninh Như Ngọc, kéo tay nàng hỏi: “Vũ An Hầu đối xử với con có tốt không?”

Ninh Như Ngọc nhớ tới những lời trước khi đi Vũ An Hầu đã nói với nàng, gò má có chút nóng lên, gật đầu một cái: “Tốt, vô cùng tốt.”

“Thật sự?” Lão phu nhân Dương thị nhìn chằm chằm Ninh Như Ngọc, muốn chắc chắn rằng nàng nói có thật hay không.

“Thật.” Ninh Như Ngọc có lòng nói giúp Hoắc Viễn Hành mấy lời tốt, cười nói: “Nhìn bên ngoài thì hắn giống như có dáng vẻ lạnh lùng, thật ra thì tâm địa hắn cũng không tệ, không phải là người không phân biệt được thị phi.”

Lão phu nhân Dương thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay Ninh Như Ngọc nói: “Như vậy cũng tốt, ta chỉ sợ con bị ủy khuất. Vũ An Hầu có thể đối xử tốt với con, ta cũng an tâm.”

Ninh Như Ngọc cười dịu dàng, vì không để cho lão phu nhân Dương thị lo lắng, hơi kiêu ngạo nói: “Con đáng yêu như vậy, sao hắn có thể không đối xử tốt với con, người cứ yên tâm đi.”

Hai bà cháu ngồi nói chuyện thêm một lúc lâu, cho đến khi lão phu nhân Dương thị mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, Ninh Như Ngọc mới cáo lui ra ngoài.

Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, toàn bộ người của Từ gia đã thức dậy, khắp nơi đều là thân ảnh vội vả.

Hôm nay Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo phải đi Tây nam, tất cả mọi người đều dậy sớm tập trung ở đại sảnh. Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo đi lên phía trước, hành lễ cáo biệt với lão phu nhân Dương thị, sau đó lão phu nhân Dương thị nói vài lời với Từ Thành Chí.

Ninh Như Ngọc đứng bên cạnh lão phu nhân Dương thị, thấy trên mặt Từ Sùng Hạo còn có dấu vết tím bầm. Khi đó bị Hoắc Viễn Hành đánh, đánh cũng không nhẹ, dù đã dùng thuốc trị thương tự chế của Từ gia, nhưng nhìn vẫn rất thảm, có thể thấy lúc ấy bị Hoắc Viễn Hành đánh có bao nhiêu thảm.

Từ Sùng Hạo nhìn Ninh Như Ngọc một chút liền dời tầm mắt, hắn cảm thấy có chút mất thể diện, xấu hổ khi nhìn thấy nàng. Nhưng mà trong lòng vẫn chưa buông tha nàng, vẫn rõ ràng như vậy.

Không có nhiều thời gian cho cha con Từ Thành Chí trì hoãn, bọn họ bái biệt lão phu nhân Dương thị xong liền lên đường.

Ngô thị ngồi vị trí bên cạnh, len lén lau nước mắt, đỡ tay nha hoàn đi ra ngoài, đưa mắt nhìn hai cha con Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo rời đi.

Ninh Như Ngọc vẫn đứng bên cạnh lão phu nhân Dương thị không nhúc nhích, ngay cả Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt tới gọi nàng cùng đi tiễn bọn họ một chút, tiễn bọn họ ra khỏi thành rồi thì trở về nhưng Ninh Như Ngọc cũng không đáp ứng, cuối cùng chỉ có hai huynh đệ tự đi.

Đến lúc xế chiều, hai huynh đệ Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt trở lại Uy Viễn Hầu phủ, liền đến tìm Ninh Như Ngọc.

Từ Sùng Liệt nhìn Ninh Như Ngọc nói: “Tiểu biểu muội cũng quá nhẫn tâm rồi, Đại ca đi muội cũng không đi tiễn huynh ấy một chút.”

Từ Sùng Gia cũng nói theo: “Đại ca vẫn luôn hi vọng muội đến tiễn huynh ấy, đi đến cửa thành còn quay đầu lại nhìn rất nhiều lần, không thấy muội đến nên thất vọng đi rồi.”

Từ Sùng Liệt lại nói: “Từ nhỏ đến lớn, Đại ca đối xử với muội tốt nhất, hai huynh đệ chúng ta cũng phải đứng sang một bên. Dù huynh ấy có làm chuyện không đúng, tiểu biểu muội cũng nên tha thứ một chút chứ, muội cũng biết huynh ấy có cảm tình với muội mà.”

Từ Sùng Gia cau mày nói: “Tình hình Tây nam bên đó nguy hiểm như vậy, người Nam Cương lại rất quỷ quyệt, lần này Đại ca đi, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, tiểu biểu muội cũng quá nhẫn tâm rồi.”

Đối với hai huynh đệ Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt mà nói thì Từ Sùng Hạo là đại ca của bọn họ, là đại ca đáng để bọn họ tôn trọng yêu mến, mà Hoắc Viễn Hành là người ngoài, là người ngoài cướp đi tiểu biểu muội của bọn họ, trong lòng bọn dọ dĩ nhiên là đứng về phía Từ Sùng Hạo, cũng nguyện ý nói tốt giúp Từ Sùng Hạo.

Ninh Như Ngọc từ trên quyển *du ký ngẩng đầu lên, đánh giá hai biểu ca trước mặt vì Từ Sùng Hạo mà bất bình, mở miệng nói: “Muội không đi tiễn, muội chờ huynh ấy bình an trở về. Nếu muội đi, ngược lại sẽ đáp ứng được nguyện vọng của huynh ấy. Muội không đi thì huynh ấy sẽ nhớ đến chuyện này, dù là đến Tây nam, huynh ấy cũng phải nhớ đến chuyện này, chỉ có sống trở về mới có cơ hội giống như các huynh tới hỏi muội tại sao nhẫn tâm như vậy? Nếu muội đi tiễn, sẽ đáp ứng được tâm nguyện của huynh ấy, như vậy huynh ấy sẽ không còn gì bận tâm nữa.”

*Du ký(游记): Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch.

Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt: Tiểu biểu muội nói rất có lý, bọn họ không có cách nào phản bác.

“Được rồi, hai người có thể ra ngoài rồi.” Ninh Như Ngọc lại cầm lên quyển du ký lên nhìn, mặt không thay đổi hạ lệnh đuổi khách.

Biết vừa rồi nói sai, hiểu lầm Ninh Như Ngọc, Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt không tiện ở lại thêm, chỉ cười ha hả nói: “Vậy muội xem sách đi, chúng ta đi đây, lúc nào đó lại đến tìm muội chơi sau.”

Ninh Như Ngọc không lên tiếng, tựa như tinh thần đều đã dung nhập vào cuốn sách ấy, Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt nhìn nhau một chút, không tiện ở lại tiếp tục quấy rầy liền lặng lẽ rời đi.

Chờ hai vị biểu ca đi rồi, Ninh Như Ngọc từ trong sách ngẩng đầu lên, sâu kín thở dài một cái, đặt quyển sách lên bàn, gương mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hôm qua Từ Sùng Hạo ở trong giáo trường bị Hoắc Viễn Hành đánh một trận, lúc ấy Từ Sùng Hạo bị đánh có thút thảm, nàng lại bị Hoắc Viễn Hành cưỡng ép lôi đi, hai người còn tranh cãi một hồi, sau đó nàng cũng không có đi gặp Từ Sùng Hạo, không biết được tình trạng của hắn. Sở dĩ nàng lựa chọn không đi tiễn hắn, chính là muốn cho hắn có cái để bận tâm. Lần đi Tây nam này đường xá xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, không ai biết tương lai sẽ như thế nào, bình tâm mà nói thì nàng vẫn rất hi vọng Từ Sùng Hạo có thể bình an.

Như vậy lại qua một ngày, sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi bên cửa sổ, Vũ An Hầu đã tự mình đến Uy Viễn Hầu phủ đón Ninh Như Ngọc.

Hoắc Viễn Hành nói với Ninh Như Ngọc: “Ta dẫn nàng đi chơi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Hoắc: Ta dẫn nàng đi chơi.

Đình Đình: Chơi ở đâu?

Hoắc Hoắc: Trên thuyền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.