Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
“Ngũ, Ngũ cô nương, người, người chẳng phải đã nói chỉ cần nô tỳ giúp người làm việc thuận buồm xuôi gió thì người sẽ thu nhận nô tỳ sao. Người không thể lật lọng như vậy được!” Thấy sắc mặt ảm đạm của Ninh Như Trân tỏ vẻ không muốn thu nhận mình, Bích Thanh đưa tay ra nắm lấy góc váy của Ninh Như Trân, ngẩng đầu cầu xin nàng ta, hai mắt đã sớm ướt đẫm lộ rõ vẻ hoang mang, chỉ có thể hy vọng nàng ta rộng lượng thu nhận nàng. Lúc trước nàng phản bội Ninh Như Ngọc giúp nàng ta làm việc hoàn toàn là vì Ninh Như Trân đã cho nàng những lời hứa hết sức tốt đẹp!
“Ta là người lật lọng đấy, ngươi có thể làm gì ta? Huống hồ ta kêu ngươi làm việc cho ta lúc nào? Ngươi có nhân chứng vật chứng sao? Rõ ràng là ngươi một lòng muốn trèo cao, lúc nào cũng muốn ôm bắp đùi ta, muốn nịnh hót ta, hâm mộ ta ở Phù Dung Hiên rất tốt, muốn ta điều ngươi tới Phù Dung Hiên. Ta không đồng ý, ngươi liền ngay lập tức muốn vu khống ta! Bản thân ngươi tâm tư không sạch, không chăm chỉ, một lòng muốn bám lấy cành cao, còn dám trách ta không cho ngươi cơ hội!” Ninh Như Trân hung tợn cắn ngược một cái, chán ghét đạp một cước, làm cho Bích Thanh té xuống đất, sau đó cất giọng kêu một tiếng: “Người đâu, đuổi nàng ta ra ngoài.”
Bích Thanh bị đạp một cái liền té trên đất, lòng bàn tay phải đè lên mảnh vụn của chén trà, làm da bị đâm rách, máu liền chảy ra. Lúc này nàng mặc kệ cơn đau, còn muốn kéo lấy váy của Ninh Như Trân, như chó nhà có tang, thê lương thảm thiết kêu một tiếng: “Không được. Ngũ cô nương, cầu xin người, người giữ ta lại đi, cầu xin người giữ ta lại đi…”
“Đuổi ra ngoài, sau này không cho phép nàng ta đến gần Phù Dung Hiên nửa bước!” Ninh Như Trân nhìn nha hoàn, ma ma vừa chạy vào nói: “Sau này nếu nàng ta còn bén mảng tới gần Phù Dung Hiên, tới lần nào đánh lần đó!”
“Vâng.” Nha hoàn và ma ma lập tức đáp một tiếng, mặt hung dữ tiến lên phía trước, vì không muốn cho Bích Thanh gào thét, ma ma rất nhanh lấy một chiếc khăn từ trên người nhét vào miệng nàng ta. Hai nha hoàn kia mỗi người một bên kéo tay, ôm chân, trực tiếp ném nàng ra khỏi Phù Dung Hiên.
Cửa sau Phù Dung Hiên ngay lập tức đóng lại, Bích Thanh ngã xuống đất, nghe sau lưng truyền tới tiếng vang, thật lâu sau mới cố chịu đau bò dậy.
Quay đầu oán hận trừng mắt nhìn cửa Phù Dung Hiên. Bích Thanh cố nén giận, lòng tràn đầy oán hận cùng căm thù đối với Ninh Như Trân lật lọng hai lời. Nếu Ninh Như Trân đã không chừa cho nàng một con đường sống, vậy cũng đừng trách nàng ác độc vô tình.
Bích Thanh dùng khăn bọc vết thương trên tay lại, phủi phủi đất dính trên người, oán hận xoay người rời đi.
Lúc này ở Y Lan Viện, Nhị lão gia Ninh Khánh An cùng Nhị thái thái Từ thị biết được Ninh Như Ngọc đã tỉnh, rất nhanh đã đến Y Lan Viện.
Ninh Khánh An có tướng mạo nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, nói thẳng ra chính là một mỹ nam tử. Mấy ngày nay vì lo lắng cho bệnh tình của Ninh Như Ngọc mà trên mặt xuất hiện rõ nét mệt mỏi, đáy mắt theo đó cũng xuất hiện quầng thâm, nhưng những thứ đó cũng không thể che giấu được khí chất phong lưu hào phóng. Hôm nay hắn mặc áo dài màu xanh thêu ám văn, bên hông đeo ngọc bội hoa lan chạm rỗng, dáng vẻ khí phách, tướng mạo không thua kém gì Từ Công.
*Từ Công là một vị mỹ nam tử ở nước Tề thời xuân thu. Người ta thường dùng câu thành ngữ “Thành Bắc Từ Công” để nói về nam nhân tốt (hoặc đẹp).
“Đình Đình, con rốt cuộc cũng tỉnh, bị bệnh nhiều ngày như vậy, làm mẹ lo muốn chết biết không?” Lúc Ninh Như Ngọc còn đang quan sát Ninh Khánh An, bên cạnh liền có một người phụ nữ xinh đẹp đi nhanh đến trước ôm chặt lấy nàng. Miệng bà ta liên tục gọi nhũ danh, tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, kích động vui mừng đến mức nước mắt theo đó cũng lã chã rơi xuống.
Người phụ nữ kia chính là Từ thị, mẹ ruột của Ninh Như Ngọc. Gương mặt xinh đẹp, chân mày lá liễu, mắt to mũi đẹp, khuôn miệng nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, cho dù đang khóc cũng là một mỹ nhân.
“Cha, nương…” Ninh Như Ngọc lần lượt nhìn Ninh Khánh An cùng Từ thị, mím môi khó khăn mở miệng. Đã rất lâu rồi nàng không xưng hô kiểu vậy, nhất thời cổ họng khô khốc, nói năng cũng có chút không lưu loát.
Cũng may Từ thị cùng Ninh Khánh An không phát hiện ra sự khác thường của nàng. Cả hai chỉ nghĩ rằng do nàng hôn mê mấy ngày liền mới tỉnh nên mới yếu ớt như vậy, cũng không để trong lòng, chỉ một lòng quan tâm thân thể nàng, hỏi nàng có còn khó chịu chỗ nào không, dặn dò nàng nhất định phải uống thuốc đầy đủ để điều dưỡng thân thể cho tốt. Nếu như cần gì cứ mở miệng, muốn ăn gì cứ phân phó phòng bếp đi làm, muốn cái gì thì báo một tiếng để bọn họ đi mua.
“Cha, nương, con cảm ơn hai người.” Có cha mẹ như vậy thật đúng là tốt. Ninh Như Ngọc nghĩ trong đầu, sau này nàng sẽ hiếu thuận, chăm sóc bọn họ thật chu đáo.
“Đứa nhỏ ngốc, con đối với chúng ta cần gì phải nói cảm ơn, con chính là con gái của chúng ta, là viên trân châu quý báu của chúng ta.” Từ thị yêu thương vuốt tóc Ninh Như Ngọc, ôm nàng vào trong ngực. Ninh Khánh An ở bên cạnh cười híp mắt nhìn hai mẹ con.
Cùng Từ thị và Ninh Khánh An nói chuyện một lúc, tinh thần của Ninh Như Ngọc từ từ cảm thấy mệt mỏi, thân thể nàng bị độc tố xâm hại vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Từ thị nhìn thấy nàng mệt mỏi, nói nàng chú ý nghỉ ngơi, hôm sau lại đến thăm nàng. Ninh Như Ngọc liền cười đáp ứng.
Chờ Từ thị cùng Ninh Khánh An rời đi, Ninh Như Ngọc mới nằm lại trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Được một lúc, liền nghe thấy âm thanh Bích Liên vội vã chạy vào. Ninh Như Ngọc nghe thấy động tĩnh nên mở mắt ra, hỏi Bích Liên chuyện gì, Bích Liên vội vàng hành lễ một cái rồi bẩm báo: “Tứ cô nương, Hầu gia tới, Hầu gia tới thăm người. Bây giờ đang ở chỗ của lão phu nhân, một lát nữa sẽ qua đây.”
“Hầu gia?” Ninh Như Ngọc sững sốt một chút mới phản ứng được Hầu gia trong miệng Bích Liên là ai. Hắn ta chính là vị hôn phu được ngự ban cho nguyên chủ thân thể này, được mọi người nhắc đến với cái danh Quỷ diện tướng quân – Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành.
Giờ phút này nói đến Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện với hắn.
Chuyện này nói đến cũng có chút phức tạp, phải kể từ đời trước của nàng.
Đời trước nàng được gả làm thê tử của Hoắc Viễn Thành – trưởng tử của nhị phòng Vũ An Hầu phủ. Bởi vì Hoắc gia không tách ra ở riêng, Hoắc Viễn Thành ở Hoắc gia là cháu xếp hàng lão đại, người người đều gọi Hoắc Viễn Thành một tiếng Đại thiếu gia, nàng gả vào đó liền được gọi một tiếng trưởng tẩu. Mà Hoắc Viễn Hành ở Hoắc gia xếp hàng lão nhị, cho nên đời trước ở Vũ An Hầu phủ, Hoắc Viễn Hành thấy nàng còn phải gọi một tiếng Đại tẩu.
Chỉ là nàng đã chết một lần, sống lại trở thành Ninh Như Ngọc, lại được Cảnh Tuyên đế tứ hôn, trở thành vị hôn thê của Hoắc Viễn Hành. Từ trưởng tẩu biến thành đệ tức, đời người thật đúng là kỳ diệu mà.
Ninh Như Ngọc nhớ tới đời trước lúc ở Vũ An Hầu phủ, nàng cùng Hoắc Viễn Hành gặp mặt không nhiều. Bởi vì lúc nàng gả vào phủ, Hoắc Viễn Hành đã vào quân doanh được mấy năm. Khi đó hắn đã là Trấn Bắc tướng quân chiến công hiển hách, hằng năm đều mang binh trú đóng nơi biên ải, rất ít khi về nhà. Nàng ở Vũ An Hầu phủ được năm năm, tổng cộng cũng chỉ gặp mặt hắn được ba lần.
Lần đầu là lúc nàng gả cho Hoắc Viễn Thành, đúng lúc Hoắc Viễn Hành hồi kinh báo cáo công việc, tới uống một ly rượu mừng. Lần thứ hai là lúc lão Hầu gia chết, Hoắc Viễn Hành vội về chịu tang nhưng khi đó Tây bắc đang có chiến sự căng thẳng, hắn cũng chỉ ở lại mấy ngày thì Cảnh Tuyên đế đã ban một đạo thánh chỉ triệu hắn trở về biên ải. Cảnh Tuyên đế vì muốn bồi thường nên đã cho hắn kế thừa tước vị Vũ An Hầu. Lần thứ ba, chính là mười tháng trước, cha nàng chết trận nơi sa trường, Hoắc Viễn Hành đem thi thể cha nàng từ Tây bắc trở về. Nàng đến đón cha nàng, đó cũng là lần gặp mặt cuối.
Đời trước, nàng và Hoắc Viễn Hành chính là có mối quan hệ như vậy.
Chẳng qua là hiện giờ nàng lại biến thành vị hôn thê Ninh Như Ngọc của hắn, càng không biết nên dùng loại tâm tình nào để đối mặt. Vì vậy nàng lại tìm trong ký ức của nguyên thân này đối với Hoắc Viễn Hành để tìm phương pháp ứng đối, nhưng thật không ngờ ký ức của nguyên thân này đối với Hoắc Viễn Hành chính là một mảng trống rỗng, trừ những tin đồn bên ngoài có liên quan đến hắn như hung tàn dữ tợn, cuối cùng đối với Hoắc Viễn Hành một chút cũng không biết. Cho nên cả hai người bọn họ đều không biết gì về người kia. Mà đây là tứ hôn, chỉ sợ là Cảnh Tuyên đế chỉ nhìn đến kết quả.
“Ài!” Ninh Như Ngọc thở dài, để cho Bích Liên đỡ nàng từ trên giường dậy, thay nàng sửa sang lại đơn giản một chút, mặc dù thân thể nàng bây giờ yếu ớt không thích hợp xuống giường, cũng không có phương pháp nào để đối mặt với Hoắc Viễn Hành nhưng lát nữa hắn sẽ qua đây, nàng cũng không thể thất lễ được.
Thời gian khoảng một nén nhang, Hoắc Viễn Hành đến Y Lan Viện, mặt trái hắn mang mặt nạ bằng bạc, toàn bộ mặt trái từ trán xuống đều che kín hoàn toàn chỉ lộ mắt đen thâm thúy. Đôi mắt hắn sâu thẳm như đầm nước, ánh mắt thanh lãnh, giống như chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn rõ được đối phương.
Dáng người Hoắc Viễn Hành rất đẹp, ngũ quan thâm thúy, mày kiếm mắt sáng. Cho dù mang mặt nạ nhưng vẫn tuấn mỹ vô cùng. Mặt nạ trên mặt cũng không phá hư đến vẻ anh tuấn soái khí của hắn, ngược lại càng làm cho hắn trông tuấn dật xuất trần, thần bí khó lường.
Tin đồn Quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành năm tuổi cha mẹ chết, được nhị phòng nuôi lớn. Mười bốn tuổi vào quân doanh, mười sáu tuổi lập công bắt đầu dẫn binh, mười tám tuổi phong Trấn Bắc tướng quân, mười chín tuổi kế thừa tước vị Vũ An Hầu, hai mươi tuổi mang đại quân đến nguyên dã phía bắc đại chiến với thát tử, gϊếŧ chết mười vạn quân giặc phía bắc, thủ đoạn tàn nhẫn, làm cho quân địch nghe tiếng liền mất hồn mất vía, vắt chân lên cổ mà chạy. Bởi vì hắn đã từng cứu Cảnh Tuyên đế, khiến cho gương mặt bị thương, lưu lại một vết sẹo, nên hằng ngày đều đeo mặt nạ. Hơn nữa tính cách của hắn lãnh đạm, thâm sâu khó lường, nên được người trong thiên hạ gọi là Quỷ diện tướng quân.
Lúc lão phu nhân La thị sai Ngô ma ma bên người dẫn Hoắc Viễn Hành đến Y Lan Viện, nha hoàn Hồng Châu vừa thấy Hoắc Viễn Hành liền bị khí thế uy nghiêm lạnh lùng của hắn dọa sợ, đến thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Hầu gia.”
Hoắc Viễn Hành chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Hồng Châu một cái, con ngươi thanh lãnh không nhìn ra được bất kỳ ưu tư nào, lãnh đạm “Ừ” một tiếng.
Quá lạnh, cảm giác toàn thân đều lạnh ngắt, Hồng Châu nhịn không được rụt cổ lại, lo lắng bất an dẫn Hoắc Viễn Hành đi vào phòng: “Hầu gia, mời đi bên này.”
Bên trong phòng, Ninh Như Ngọc dựa vào đầu giường, nâng mắt thấy Hồng Châu cùng Ngô ma ma dẫn Hoắc Viễn Hành từ bên ngoài tiến vào, ánh mặt trời chiếu bóng lưng Hoắc Viễn Hành, nửa sáng nửa tối, sâu thẳm khó dò.
Ngô ma ma đi vào trước, cười nói với Ninh Như Ngọc: “Tứ cô nương, Hầu gia đặc biệt từ Thông Châu trở về thăm người.”
Hóa ra những ngày Ninh Như Ngọc bệnh nặng, Hoắc Viễn Hành đang ở Thông Châu làm việc. Đến khi mọi chuyện hoàn thành thuận lợi, hắn mới từ Thông Châu chạy về, ban đêm hôm qua vừa vào thành, hôm nay liền đến thăm Ninh Như Ngọc.
Ninh Như Ngọc nghe vậy nói: “Đa tạ Hầu gia quan tâm, bệnh của ta đã tốt lên, thứ cho ta vẫn còn yếu, không thể đứng dậy tiếp đón.”
Hoắc Viễn Hành vẻ mặt lãnh đạm đứng ở trước giường, ánh mắt thanh lãnh quan sát Ninh Như Ngọc, một lát sau mới trầm giọng nói: “Ngươi bị trúng độc.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Như Ngọc: Vị hôn phu này rất ngạo mạn, vừa nhìn liền biết ta trúng độc.
Hoắc Viễn Hành: Còn có chuyện ngạo mạn hơn, ta có thể cho nàng thử một lần!
(Chương sau – Chủ nhật)