Trong lúc dùng bữa sáng, cô vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Triệu Dĩnh.
Ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn đến mức Triệu Dĩnh cảm thấy khó chịu —— không biết vì sao mỗi lần nhìn vào mắt của Cố Mông, bà ta đều cảm thấy hoảng sợ, bởi vì bà cảm thấy ánh mắt Cố Mông thật lạnh tựa như trong đó chẳng hề có cảm xúc nào tồn tại trong đó.
Bị nhìn đến chịu không nổi, Triệu Dĩnh nhịn không được nói: “Con nhìn chằm chằm vào dì để làm gì?”
Cố Mông nghiêng đầu nhìn bà, giọng nói rất là nhẹ nhàng: “Tôi đang suy nghĩ liệu có nên giết bà hay không.”
Nghe vậy, tay của Triệu Dĩnh run lên, đánh rơi cái muỗng xuống bát tạo ra leng keng thật chói tai.
Bà giương mắt nhìn Cố Mông, sắc mặt trắng bệch đi ngay lập tức, bởi vì bà ta ý thức được lời mà Cố Mông nói chính là nói thật, con bé đó thật sự muốn giết mình.
Cha Cố nhíu mày nói: “Đừng nói vớ vẩn.”
Cố Mông khó hiểu hỏi lại: “Con không thích bà ta, vì sao không thể giết bà ấy?”
“……” Cha Cố im lặng trong chốc lát, ông cố gắng dặn sự bực dọc trong lòng xuống, hỏi: “Sao tự nhiên con lại nghĩ thế?”
Gần đây do chuyện của Cố Mông mà cái tính nóng nảy của ông thường xuyên bị áp xuống.
Nếu là trước kia, nghe thấy lời Cố Mông nói là ông đã mắng cho một trận rồi, vậy mà giờ vẫn còn bình tĩnh hỏi xem sao con bé lại nghĩ thế.
Cố Mông híp mắt, cô nói: “Tối hôm qua con có một giấc mộng……”
Đó là một giấc mơ không tính là vui vẻ gì, trong mơ, Cố Nguyệt cùng Triệu Dĩnh vẫn đáng ghét như thế, mà cha Cố và Cố Phạn lại không khiến người ta thích.
“…… Con mới là con ruột của cha, vậy sao cha lại đối xử với Cố Nguyệt tốt hơn cả con?” Cố Mông thắc mắc, đây là cũng là câu hỏi của cô khi còn trong giấc mơ, cô lại lầu bầu nói: “Đây gọi là có mẹ kế thì sẽ có cha kế à?”
Nghe vậy, cha Cố trợn mắt nhìn cô, hỏi: “Con…… Con khôi phục ký ức rồi sao?”
Cố Mông nhìn cha Cố, cô cũng đoán ra được giấc mơ kia chính là ký ức đã mất của mình.
Nhân vật chính trong giấc mơ là cô, tuy rằng trông thật xa lạ giống như là đang xem một người khác, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến sự khó chịu của cô.
“Trước kia, cha đâu có đối tốt với con, cha thường xuyên mắng con.” Cố Mông như đang trần thuật sự thật, trong mơ, mỗi lần hai cha con gặp nhau thì ngoài cãi vã ra chỉ có cãi vã.
Cha Cố thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải con thường xuyên làm cha nổi điên lên thì sao cha lại mắng con được?”
Trước kia, tình cảm của hai cha con cũng không tốt, cứ vừa gặp là cãi nhau.
Không biết là từ khi nào đã thành như thế, đứa bé vốn từng rất ngoan ngoãn đột nhiên không muốn cùng ông thân cận nữa, tính tình cũng ngày càng trở nên nóng nảy, mà ông cũng là người nóng tính, hai người cứ hễ gặp nhau là hệt như sao chổi rơi xuống trái đất.
Sau này, cha Cố cũng không phải không hối hận chuyện Cố Mông không muốn quay về.
Nhưng quan hệ đã bị rạn nứt, ông có muốn hàn gắn lại cũng không kịp nữa rồi.
“Trước kia, trước kia…… Trước kia là cha sai.” Cha Cố đành xuống nước.
“Trước kia nếu con nghe thấy câu này sẽ rất vui đấy.” Cố Mông nói, nhưng hiện tại cô lại chẳng có cảm giác gì.
“Là bởi vì Triệu Dĩnh và Cố Nguyệt sao, cho nên cha mới thường xuyên nổi xung với con.
Có phải hai người đó hay nói xấu con trước mặt cha không?” Cố Mông hỏi.
Cha Cố trả lời theo phản xạ: “Không có chuyện đó, mà họ nói xấu con để làm gì?”
“Bởi vì con có tiền đó, con có 15% cổ phần của Hoành Nghiệp 15% cơ mà.”
Một người đã từng xem qua vô số phim về ân oán hào môn như Cố Mông thì sao có thể không hiểu nguồn cơn chuyện này được? Trên TV đều chiếu như vậy, đúng là tiền tài khiến người ta động lòng.
Cho nên mới nói, phim truyền hình thật bổ ích, rất nhiều thứ cô đã học được từ nó.
Cô nhìn về phía Triệu Dĩnh, cười tủm tỉm nói: “Có phải bà vẫn luôn muốn tôi chết đúng không, bởi vì chỉ cần tôi chết, sản nghiệp của tôi chính là của Cố Nguyệt và Cố Phạn nhỉ?”
Triệu Dĩnh sững người, trong lòng bà ta có chút hốt hoảng, trên mặt lại vẫn cực kì bình tĩnh.
Bà cười nhẹ và nói: “Không…… Không có, dì chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
Cố Mông hỏi lại: “Dì chắc chứ?”
Cô chớp chớp mắt, nhìn trông có chút nghịch ngợm, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo: “Vậy nếu bà nói dối thì tôi sẽ giết bà đấy.”
Triệu Dĩnh: “……”
Cha Cố không chấp nhận được nhưng đối diện với Cố Mông, chẳng hiểu sao ông lại có chút chột dạ.
Sau một lúc lâu, ông thở dài: “Mông Mông, Triệu Dĩnh là trưởng bối của con, sao con lại nói thế với bà ấy?”
Cố Mông quay đầu nhìn ông, đột nhiên cười nói: “Cha ơi, cha có biết không, trước kia mỗi lần nhìn cha, Cố Nguyệt, Triệu Dĩnh và Cố Phạn nữa, con cảm thấy các người mới là người một nhà, còn con chỉ là người ngoài.
Cha dịu dàng với Cố Nguyệt lại hung dữ với con khiến con rất đau lòng, cha biết không? Nơi này của con rất đau đấy.”
Cô chỉ tay vào ngực mình, ít ra khi ở trong mộng bản thân mình rất đau khổ, nhưng bản thân mình trong mơ vẫn luôn không chịu yếu thế.
Cha Cố nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói gì.
Ông há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng chẳng biết mở miệng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cố Mông.
Cố Mông đứng dậy, giọng lạnh nhạt nói: “Tuy nhiên đó mới chỉ là những chuyện xảy ra gần đây, còn những chuyện trước nữa thì không nhớ.”
Tuy nói tối hôm qua cô tạm thời nhớ lại một số chuyện nhưng với cô, quá khứ vẫn là một bức màn bí ẩn như đang xem thước phim về cuộc đời của người khác, Cố Mông lại chẳng có chút cảm xúc nào.
Tựa như người này và mình của trước kia không liên quan đến nhau vậy.
Cô nhìn về phía Triệu Dĩnh, đột nhiên tiến lại gần bà rồi hỏi: “Hay là cứ giết bà đi nhỉ.”
Trước kia người đàn bà này đã làm mình rất đau khổ.
“…… Giết, giết người chính là phạm pháp đấy.” Triệu Dĩnh cứng đờ thân mình nói.
Cố Mông đứng dậy, có chút buồn rầu nói: “Bà nói cũng đúng.”
Tiếp xúc quá thường xuyên nên cô đã biết thế nào gọi là phạm pháp, thứ này đúng là khiến người ta đau đầu.
Thở dài, cô xoay người lên lầu, hoàn toàn không cảm thấy những gì mình vừa nói đáng sợ thế nào.
Thái độ bình thản kia giống như đang nói chuyện ăn cơm uống nước vậy.
Chờ khi Cố Mông lên lầu, Triệu Dĩnh thở ra một hơi rồi thả lỏng người.
Lúc này bà ta mới phát hiện người mình mướt mồ hôi lạnh, đến bây giờ vẫn cứ cảm thấy thân thể rét run.
Sao bây giờ con bé Cố Mông kia lại âm hiểm như vậy?
“…… Trước kia em thực sự nghĩ thế sao, em muốn Mông Mông chết đúng không?” Cha Cố đột nhiên nói, nhìn bà ta bằng ánh mắt nặng nề.
Triệu Dĩnh trong lòng cả kinh, bà ta vội vàng cười dịu dàng nói: “Sao em có thể nghĩ như vậy được? Em vẫn luôn coi Mông Mông như con gái, em chưa từng có ý nghĩ như thế?”
Nghe vậy, cha Cố híp mắt nhìn vợ mình, tựa hồ là muốn xem bà ấy có nói thật hay không.
Một lúc lâu sau mới nói: “Hy vọng là vậy.”
Triệu Dĩnh cắn răng, trong lòng có chút bực dọc, lại hơi hơi hốt hoảng.
Bà biết, lời nói của Cố Mông cắm một cây kim vào trong lòng cha Cố mà cây châm này một khi đã đâm vào thì sẽ khiến cho ông ta có nghi ngờ mình.
Cái con ranh Cố Mông này!
Triệu Dĩnh trong lòng oán hận.
Một bữa sáng kết thúc trong không vui, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của Cố Mông.
Sáng nay cô ăn thật no, đồ ăn ngon miệng luôn khiến cô vui sướng, còn người nuốt không trôi lại là cha Cố và Triệu Dĩnh, bữa sáng hôm nay đúng là nghẹn cứng cổ.
Trở lại phòng ngủ, Cố Mông nằm lên giường tự hỏi bản thân kế tiếp nên làm gì.
Nhớ tới những chuyện trước kia, cô liền biết quan hệ giữa mình và cha Cố không hề tốt đẹp.
Trước kia mình không muốn ở cùng bọn họ, thậm chí không muốn có quan hệ gì với người nhà họ Cố nữa, vậy nên hiện tại Cố Mông liền không muốn sống cùng.
Dù sao sống ở đâu cũng là sống.
Cô vẫn nhớ, hình như mình còn một căn hộ bên ngoài, trước kia mình vẫn luôn ở đó.
Nghĩ vậy, trong lòng Cố Mông liền hạ quyết tâm.
*
Giữa trưa, Cố Mông từ trên lầu đi xuống liền gặp ngay ánh mắt phun ra lửa của Cố Nguyệt.
Thấy cô, Cố Nguyệt lập tức nói: “Mẹ tôi là trưởng bối của chị, sao chị dám nói chuyện với bà như thế? Chị còn dám dọa sẽ giết bà nữa chứ, thật quá đáng.”
Cố Mông không nhịn được híp mắt nhìn cô ta.
Ở trong mộng, Cố Nguyệt bắt nạt cô không ít lần, cô không đi tìm cô ta tính sổ thì thôi mà cô ta lại còn dám đến đây la hét.
Đi đến ghế ngồi xuống, Cố Mông đột nhiên ngoắc tay vẫy Cố Nguyệt.
Khuôn mặt không cảm xúc như đang gọi con chó con mèo vậy.
Thấy hành động này, Cố Nguyệt trợn mắt nhìn cô, mắng: “Chị coi tôi là chó đấy à…… Từ từ! Sao lại thế này?”
Giọng điệu có chút hoảng sợ, thấy bản thân đang chậm rãi đi đến trước mặt Cố Mông sau đó ngồi xổm xuống.
Mà tất cả các hành động này đều hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô.
“Chát chát chát!”
Trong lúc vẻ mặt vẫn còn đang hoảng sợ, cô ta đột nhiên vươn tay ra dùng sức tự tát vào mặt mình,vừa tát của tự mắng chính mình: “Mình là đồ đần, mình là đồ đần, mình là đồ đần……”
Nhìn cảnh này, Cố Mông sung sướng thưởng thức dáng vẻ phẫn nộ và không cam lòng của cô ta.
“Chị Cả!” Cố Phạn nhìn Cố Mông, khẩn cầu: “Chị Cả à, chị tha cho Chị Hai đi, chị ấy cũng không phải cố ý.”
Cố Mông quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Nếu hai người tình cảm sâu đậm như vậy thì sao không cùng nhau làm đi?”
Cô chỉ chỉ Cố Nguyệt.
Cố Phạn tròn mắt nhìn chị mình, trong lòng có chút hoảng hốt —— rõ ràng trong khoảng thời gian này thái độ của Cố Mông với cậu rất thân thiện, vậy mà đột nhiên lại lạnh lùng như thế?
“Chát chát chát! Mình là đồ đần, mình là đồ đần!”
Cố Nguyệt vẫn đang vừa tát chính mình vừa tự mắng bản thân.
Cố Phạn túm tay cô lại, nhưng mà sức lực của Cố Nguyệt lại rất khỏe, căn bản cậu ngăn không nổi.
Chẳng mấy chốc, hai má của cô đã đỏ ửng lên, nước mắt trào ra từ khóe mắt trông thật đáng thương.
Cố Mông lại vô cùng thờ ơ với chuyện này, thậm chí còn vui vẻ gọt cho mình một quả táo.
Chờ đến khi mặt của Cố Nguyệt sưng vù lên, thậm chí khóe miệng đã xuất hiện vết máu thì Cố Mông mới cho Cố Nguyệt ngừng tay.
Cố Nguyệt nâng mắt lên, tuy rằng nước mắt giàn dụa nhưng biểu cảm khi nhìn Cố Mông lại tràn đầy oán hận.
“Chị Cả, chị quá đáng lắm rồi đấy! Cho dù Chị Hai có làm gì sai nhưng chị ấy cũng là con gái, không nên động đến gương mặt chứ.” Cố Phạn nhìn cô, nhịn không được nói.
Cố Mông híp mắt, đột nhiên nói: “Trả ngọc bội cho tôi.”
Cố Phạn sửng sốt.
Cố Mông cũng không cần cậu lấy ra, ngón tay vừa giương lên thì một đồ vật bay từ cổ áo của Cố Phạn ra rồi đáp xuống lòng bàn tay cô.
Thấy như vậy, Cố Phạn sờ cổ mình theo phản xạ, đương nhiên là chẳng có gì ở đó.
Ánh mặt cậu dừng lại trên tay Cố Mông sau đó lại dừng lại trên gương mặt của Cố Mông.
“Chị Cả, đã có chuyện gì xảy ra à?” Cậu hỏi.
Cố Mông duỗi tay trực tiếp bóp nát miếng ngọc, lơ đễnh nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy các người không vừa mắt mà thôi.”
Cố Phạn đột nhiên mở miệng nói: “Chị…… Chị nhớ lại rồi à?”
Thái độ của đối phương thay đổi khiến cậu chỉ nghĩ đến lí do này.
Trước kia quan hệ của bọn họ cũng không tốt, tuy rằng cậu có lòng muốn hàn gắn nhưng do Triệu Dĩnh và Cố Nguyệt nên Cố Mông khi đó thấy cậu là lẩn tránh, hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với cậu.
Cũng chỉ có lần này chị ấy bị mất trí nhớ, quan hệ giữa hai người họ mới tốt lên một chút.
Cố Mông nói: “Đúng là tôi đã nhớ lại một số chuyện.”
Cô thấy bản thân mình trong quá khứ thật kì lạ, vì sao phải đau khổ vì mấy người không liên quan như thế? Nếu mấy người Cố Nguyệt khiến cô khổ sở như vậy thì cô sẽ giúp cô xả giận.
Mặt Cố Nguyệt đã sưng vù lên, Cố Phạn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn đưa Cố Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra trước.
Vết thương này trông cũng không nghiêm trọng, hy vọng sẽ không để lại sẹo.
Sau bữa cơm trưa, Cố Mông ngồi xe đi đến trường học.
Hai ngày này đều là ngày nhập học nên trường đại học vô cùng náo nhiệt, người đến người đi.
Cố Mông đứng ở cửa nhìn bốn phía, trong phút chốc cảm thấy thật mơ hồ.
Muốn nhập học thì phải làm như thế nào?
“Cố Mông!”
Đột nhiên, Cố Mông nghe thấy có người gọi cô.
Quay đầu đi, cô liền thấy Hứa Tâm Như đứng vãy tay với mình ở cách đó không xa.
Mua hai cây kem trong siêu thị, một cái đưa cho Cố Mông, Hứa Tâm Như vừa cắn kem, vừa nói: “Hôm nay sao lại nóng thế nhỉ, mình bị nướng chín rồi đây này.”
Hai người làm xong những việc cần làm, sau đó tìm nơi râm mát ngồi xuống.
Hứa Tâm Như hỏi: “Lát nữa bạn định làm gì, phải đi về sao?”
Cố Mông lắc đầu, nói: “Mình định dọn tới căn hộ gần đây, đang định đến đó.”
“Dọn ra ở riêng? Có chuyện gì sao?” Hứa Tâm Như kinh ngạc hỏi.
Cố Mông nói: “Mình nhớ ra mấy chuyện hồi trước.”
Mà những chuyện trước cũng chẳng vui vẻ gì.
Nghe vậy, Hứa Tâm Như há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: “Tối hôm qua còn nói không nhớ gì cũng tốt, vậy mà mới qua một đêm mà bạn đã nhớ ra rồi sao?”
Cố Mông hừ một tiếng.
Hứa Tâm Như do dự một chút mới an ủi: “Bạn không cần quá đau lòng đâu, chuyện quá khứ đều đã qua.
Bạn thấy đấy, bây giờ không phải vẫn rất tốt sao.”
“Mình không có đau lòng, sao phải đau lòng vì mấy người lạ đó chứ?”
Cố Mông nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, không rõ cô nhìn kiểu gì ra mình đang đau khổ vậy.
Tuy rằng chuyện trước kia khiến cô không thoải mái nhưng cũng chẳng làm cô thấy đau khổ được.
Hứa Tâm Như nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, trong mắt không có một chút u ám hay sự không thoải mái nào thì mới tin lời cô thốt ra là thật.
“Người lạ á, chú Cố ở trong lòng bạn cũng được coi là người lạ sao?” Cô dè dặt hỏi.
Cố Mông đương nhiên là gật đầu, thái độ chẳng hề để tâm.
Thấy thế, Hứa Tâm Như thở dài thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Cố Mông càng thêm yêu mến.
Quả nhiên là ký ức trong quá khứ quá đau khổ nên khi Cố Mông vừa nhớ lại liền thất vọng hoàn toàn với chú Cố.
“Không sao, bạn còn có mình cơ mà.
Chúng ta là bạn bè mà.” Hứa Tâm Như đột nhiên nắm tay nói.
Cố Mông nhìn cô ấy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, không hiểu sao tự nhiên cô bạn mình lại nói thế.
Nhưng mà nghe nói con người đều muốn có bạn bè!
Nghĩ vậy, cô gật đầu thật mạnh, nói: “Đúng vậy, chúng ta là bạn bè mà!”
Nghe cô nói như vậy, Hứa Tâm Như liền càng vui vẻ.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo.
Hai người quay đầu nhìn lại lại thấy một cậu thiếu nên vẻ mặt âm trầm đang tức giận tát một cô gái.
Hứa Tâm Như hơi nhíu mày, nói: “Là Tiền Huy!”
Cố Mông híp mắt, trong mắt lóe lên màu đỏ tươi, cô nhịn không được liếm liếm môi, đột nhiên cảm thấy có hơi đói.
Con mà nữ này trông cũng ngon miệng đấy chứ..
“Vào hồi 7 giờ sáng nay, có người dân phát hiện ba thi thể ở tiểu khu bỏ hoang phía Bắc thành phố. Hung thủ đã lột da nạn nhân một cách cực kì tàn nhẫn, diễn biến của vụ án sẽ được chúng tôi cập nhật liên tục……”
Giữa trưa, biên tập viên xinh đẹp trên TV đang nghiêm mặt đưa tin về vụ án giết người, những thực khách trong tiệm cơm nghe được cảm thấy thật xót xa.
“Tên hung thủ này biến thái thật, giết người chưa đủ còn lột da của người ta xuống, tâm lí như thế nào mới có thể làm ra hành động như thế?”
“Đúng đấy, cũng không biết khi nào cảnh sát mới phá được án. Chỉ cần tưởng tượng có một tên biến thái đang luẩn quẩn quanh đây là tôi lại thấy rợn da gà.”
“Hy vọng Cục Cảnh Sát mau chóng phá được án!”
……
Mà lúc này tại Cục Cảnh Sát phía Bắc, không khí có thể nói là cực kì trầm. Dân chúng đặt rất nhiều niềm tin vào Cục Cảnh Sát, còn cánh phóng viên thì giống như mèo thấy cá, luôn trực chờ bên ngoài Cục Cảnh Sát để săn tin.
Nhưng đối diện với niềm tin to lớn đó, Cục Cảnh Sát lại chỉ cảm thấy đau đầu, nguyên nhân đơn giản là bọn họ không hề có manh mối gì về vụ án này.
Căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi, cái chết của nạn là một cái chết không tưởng, ngoài lớp da ra, những bộ phận khác hoàn toàn biến mất. Dường như mọi thứ thuộc về nạn nhân còn tồn tại trên đời chỉ là tấm da người này vậy.
Cảnh sát Lâm thở dài, ông cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi kể từ khi nhận phụ trách vụ án này. Từ ngày án mạng đầu tiên xảy ra đã hơn một tháng, nhưng bọn họ không thể tìm ra một chút manh mối nào.
Là người phụ trách chính, cảnh sát Lâm cũng thừa nhận mình rất áp lực.
“…… Tiểu Phương đâu, sao hai ngày này không thấy cậu ta đi làm?” Cảnh sát Lâm nhìn lướt qua thì phát hiện thiếu một người.
“Đúng vậy, hai ngày nay không thấy tên nhóc Tiểu Phương đâu nhỉ? Chẳng lẽ là cảm thấy Cục Cảnh Sát chúng ta vất vả quá nên định xin rút?”
Tiểu Phương là cảnh sát vừa nhậm chức, thường ngày là một người rất sôi nổi. Nhưng do là người mới nên chỉ được giao xử lí những việc lặt vặt. Lần trước cùng Trịnh Tiên đi điều tra vụ án mất tích đã là vụ án lớn nhất cậu ta từng tham gia rồi.
Nói đến đây, cảnh sát Lâm liền hỏi Trịnh Tiên “Vụ mất tích kia thế nào rồi?”
Trịnh Tiên lắc đầu, nói “Vẫn là không có tiến triển gì, ngày đó cô Trương và con trai đều về nhà mẹ đẻ, đến khi quay lại mới phát hiện anh Ngô không ở nhà. Lúc ấy bọn họ cũng không nghĩ nhiều, lại không ngờ tới ngày hôm sau vẫn liên tục không thấy tung tích của anh Ngô kia.”
Nói xong ông thở dài, nói “Lạ ở chỗ, truy xuất camera cũng không thấy anh Ngô kia đi ra ngoài lần nào, hệt như một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất ấy.”
Anh Ngô này cũng đã mất tích hơn nửa tháng nhưng bọn họ vẫn không có bất luận tin tức gì về anh ta. Trông có vẻ anh ta lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà việc Trịnh Tiên lo lắng nhất không phải là vụ án này mà là Tiểu Phương.
“Cảnh sát Lâm, Tiểu Phương đã biến mất ba ngày rồi.” Sau một hồi do dự, ông vẫn ngẩng đầu nói với cảnh sát Lâm.
Cảnh sát Lâm liền nghiêm mặt hỏi “Biến mất ba ngày rồi ư?”
Trịnh Tiên đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, do dự “Tôi nghĩ sẽ không dừng ở 3 ngày đâu. Lần cuối tôi gặp cậu ta là khi chúng tôi cùng nhau đi điều tra vụ án mất tích của anh Ngô, đó là thứ sáu. Thứ hai đi làm thì không thấy cậu ta đi làm, gọi điện cũng không bắt máy. Sau đó cho tới bây giờ, tôi vẫn không liên lạc được với cậu ta.”
Nói đến này, Trịnh Tiên trên mặt có chút mỏi mệt, hắn nói “Ta cho hắn cha mẹ gọi điện thoại, hắn là j tỉnh người, cha mẹ đều ở j tỉnh, Tiểu Phương cũng không có liên hệ bọn họ, bọn họ càng là không biết hắn rốt cuộc đi đâu.”
Nghe vậy, sắc mặt người của Cục Cảnh Sát tức khắc biến đổi.
Một người bặt vô âm tín năm ngày liền không thể không khiến bọn họ phải suy nghĩ.
Có người liền nhịn không được nói “Tiểu Phương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cảnh sát Lâm nhíu mày, nói “Các cậu đừng nghĩ lung tung, chưa chắc Tiểu Phương đã gặp chuyện gì, nói không chừng cậu ấy có việc gấp.”
Lời này nói ra đến bản thân ông cũng cảm thấy khó tin.
“Lão Trịnh, anh tả cho tôi nghe về cảnh tượng lần cuối gặp Tiểu Phương đi.” Ông nói với Trịnh Tiên.
Trịnh Tiên gật đầu thuật lại sự việc ngày hôm đó. Từ đầu tới cuối đều không nhìn ra ngày ấy Tiểu Phương có gì bất thường. Việc bất thường duy nhất đó chính việc họ Diệp Mạn.
“Hình như Tiểu Phương rất thích cô Diệp Mạn kia.” Ông nói.
Cảnh sát Lâm nhíu mày, ông từng điều tra rất nhiều vụ án, đôi khi còn có trực giác khi phá án, mà loại trực giác này đôi khi cực kì nhạy bén. Lúc này trực giác đang nói cho ông biết việc Tiểu Phương mất tích rất có khả năng có liên quan đến cô Diệp đó.
“Anh dẫn người đến nhà cô Diệp Mạn điều tra xem Tiểu Phương có từng đến tìm cô ta hay không.”
Trịnh Tiên nghiêm mặt gật gật đầu, vừa là đồng nghiệm lại kiêm trưởng bối, ông không hy vọng Tiểu Phương xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát Lâm nhìn lướt qua, cuối cùng chỉ vào một thanh niên nói “Tiểu Cổ, cậu đi cùng lão Trịnh đi.”
Thanh niên tên Tiểu Cổ ngẩng đầu lên, lập tức “A” một tiếng.
Sắp xếp xong xuôi, đám người cảnh sát Lâm liền bận tối mặt tối mũi. Hiện tại lại thêm vụ mất tích của Tiểu Phương càng làm cho bọn họ đau đầu.
Chỉ hy vọng Tiểu Phương không có việc gì!
Trịnh Tiên và Tiểu Cổ rời khỏi Cục Cảnh Sát đến tiểu khu nơi Diệp Mạn ở. Rất nhanh, họ đã đứng ở dưới lầu.
Lúc lên lầu, Trịnh Tiên nhìn mặt dây chuyền Tiểu Cổ đang nghịch trong tay, nhịn không được hỏi “Đây là bùa bình an mà ngày đó cậu mất mười hai vạn để mua đúng không?”
Ngày đó Cục Cảnh Sát nhận được báo án có lưu manh gây chuyện, Tiểu Cổ cùng hai người khác đi xem. Khi bọn bọ quay về, ngoài mang về một đám thiếu niên bất lương còn có mấy lá bùa trên người Tiểu Cổ.
Đồng nghiệp đi cùng nói cho những người khác là cậu ta đã tốn mười hai vạn để mua khiến người ta vô cùng sửng sốt —— đây là có tiền không chỗ tiêu nên phải tiêu vào thấy thứ như này sao?
“Cao nhân đó lợi hại lắm, bùa của cô ấy dán trên trán lập tức khiến cho người không thể động đậy, thần kỳ cực!”
Tiểu Cổ mở miệng cao nhân, đóng miệng cũng cao nhân, có vẻ cậu ta cực kì tôn sùng cô gái đó. Hơn nữa cậu ta còn đem bùa đưa cho cha mẹ và chị em nhà mình.
Đáng tiếc ở trong mắt các đồng nghiệp, cao nhân gì đó kia nhất định chính là thần côn lừa đảo mà thôi, chỉ dùng chút thủ thuật lừa bịp vậy mà Tiểu Cổ còn tin.
Trịnh Tiên cũng nghĩ như các đồng nghiệp khác, cho rằng Tiểu Cổ bị một tên thần côn lừa. Ở Cục Cảnh Sát nhiều năm cũng điều tra không ít vụ án, ông không có hảo cảm với mấy người mạo danh thần thánh như vậy.
Lúc này thấy Tiểu Cổ lại còn đeo bùa trên cổ trân trọng như bảo bối như vậy, ông liền nhịn không được nói “Tại sao một sinh viên như cậu còn tin mấy thứ này? Mấy thứ như bùa hộ mệnh có thể bảo vệ bản thân tôi thấy chỉ là bịa đặt mà thôi, cậu bị lừa rồi!”
Nghe vậy, Tiểu Cổ có chút không phục, cậu ta nói “Người đó chắc chắn là cao nhân, cháu đã tự thể nghiệm rồi. Chú Trịnh à, cháu biết phải tin vào khoa học nhưng cháu cũng tin cao nhân, hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau.”
Trịnh Tiên “……”
“Ting!” Thang máy vang lên một tiếng, ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì ra đã tới rồi. Ông vừa đi khỏi thang máy vừa nói với Tiểu Cổ “Thắng nhóc này, nói cậu bị lừa mà cậu còn không tin. Đợi sau này mới sáng mắt ra nhé.”
Tiểu Cổ nhăn mũi, tuy rằng không nói gì nữa nhưng trong lòng vẫn thật sự không phục.
Bọn họ chưa gặp qua cao nhân có bản lĩnh nên tất nhiên sẽ cảm thấy cao nhân là kẻ lừa đảo. Nhưng bọn họ chưa được chứng kiến sự lợi hại của cao nhân nên họ mới suy nghĩ như vậy.
Cậu ta cũng biết có nhiều người không tin cho nên không cùng Trịnh Tiên cãi cọ nữa.
Hai người đứng ở trước cửa, Trịnh Tiên ấn chuông thì rất mau đã có người ra mở cửa.
Diệp Mạn đứng ở phía sau cửa khi nhìn thấy đám người Tiểu Cổ, biểu cảm dường như có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức cười nói “…… Thì ra là cảnh sát Trịnh à, các anh đến vì vụ án của anh Ngô sao? Các anh vào đi.”
Nói đến vụ án của anh Ngô, biểu cảm của cô ta cực kì thản nhiên, Trịnh Tiên cẩn thận quan sát cũng không nhìn ra được điều gì.
Chờ hai người đi vào, Diệp Mạn đi vào phòng bếp pha cho bọn họ tách trà.
Tiểu Cổ cùng Trịnh Tiên ngồi ở trên sô pha, Tiểu Cổ hưng phấn nói với Trịnh Tiên “Oa, cô Diệp đúng là một đại mỹ nhân. Cô xinh đẹp như vậy, chẳng trách ai cũng yêu quý, là đại minh tinh.”
Sự cảnh giác của con người luôn biến mất khi gặp người xinh đẹp, thậm chí lòng còn sinh hảo cảm.
Trịnh Tiên nhìn cậu ta một cái, nói “Chúng ta tới là vì vụ án chứ không phải mấy chuyện ngoài lề đấy.”
Tiểu Cổ gật đầu, nói “Rõ! Cháu là một người rất có đạo đức nghề nghiệp. Cháu sẽ không vì người đẹp mà quên chính sự đâu.”
Thấy cậu ta như vậy, trong lòng Trịnh Tiên thầm vui mừng. Biểu hiện của Tiểu Cổ có thể nói là tốt hơn nhiều so với Tiểu Phương. Lần trước khi Tiểu Phương nhìn thấy người ta mê hoặc đến mức suýt chút nữa đi không nổi.
Nghĩ vậy, Trịnh Tiên hơi sầu não, không biết Tiểu Phương đã gặp chuyện gì. Chỉ hy vọng cậu ta bận việc nên mới không thể liên lạc với mọi người, bằng không……
Diệp Mạn đặt tách trà ngon lên bàn, đánh gãy những suy nghĩ miên man của ông. Cô ta cười nói “Không biết các vị thích uống cái gì nên tôi cứ pha chút trà nhé.”
Sau khi ngồi xuống cô ta liền hỏi “Không biết hôm nay hai vị đến đây là muốn hỏi việc gì.”
Trịnh Tiên nói “Cô Diệp đừng lo lắng, chúng tôi chỉ muốn hỏi xem cô đã nhớ ra chuyện gì về anh Ngô không thôi.”
Nghe vậy, Diệp Mạn xin lỗi cười “Chuyện này thì tôi không giúp gì hơn được rồi. Trước đây tôi cũng đã nói tôi rất bận, lại bởi vì là người của công chúng nên tôi không thân thiết với hàng xóm cả. Vị họ Ngô kia tôi còn chưa thấy mặt bao giờ.”
Trịnh Tiên gật đầu, nói “Thật ra ngoài anh Ngô ra tôi còn muốn hỏi cô Diệp một chuyện……”
Lời chưa nói hết thì điện thoại di động đặt trên bàn trà của Diệp Mạn đột nhiên vang lên, cô ta tạ lỗi với hai người Trịnh Tiên, xoay người đi đến bên ban công nhấc máy.
“Cái cô Diệp này nhìn qua thì có vẻ không có vấn đề gì, tuy nhiên cũng không chắc là cô ta không nói dối.” Tiểu Cổ ra dáng nói, giọng điệu kia cực kỳ giống cảnh sát Lâm.
Dừng một chút cậu ta lại nói thêm “Cảnh sát Lâm từng nói bất cứ nhân vật nào có liên quan đến vụ án đều có thể là hung thủ, cho nên mình vẫn phải giữ nguyên sự nghi ngờ.”
Trịnh Tiên nhìn cậu ta một cái, nói “Những lời này cậu nhớ kĩ thật đấy.”
Nói đến đây, khóe mắt ông đột nhiên liếc được một thứ, Trịnh Tiên đứng dậy từ từ tiến lại nơi đó, sau đó dựa lưng vào từng rồi ngồi xổm xuống, duỗi tay nhặt một thứ kẹt giữa khe của tấm thảm.
Tiểu Cổ đi theo phía sau ông, lúc này nhìn đồ vật nằm trong tay ông, lẩm bẩm nói “Đây là……”
Đó là một cúc áo màu trắng còn vương sợi chỉ trông không khác gì cúc của những chiếc áo bình thường.
Chính chiếc cúc này gợi lên hình ảnh Tiểu Phương trong đầu Trịnh Tiên.
Ngày ấy khi đến đây, Tiểu Phương mặc áo sơ mi màu trắng. Trịnh Tiên nhớ rất rõ ràng chiếc cúc thứ hai cũng giống hệt như vậy, chỉ cần hơi dùng lực là lập tức đứt rời.
Chẳng lẽ nó rơi ra khi Tiểu Phương tới nơi này hôm đó sao?
Trịnh Tiên khẽ nhíu mày lại ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Bởi vì ngày ấy, Tiểu Phương và ông luôn ngồi ở sô pha đằng kia nên chuyện này không có khả năng.
Đương nhiên, còn có một cái khả năng nữa đó là đây không phải là cúc áo của Tiểu Phương.
Ban công bên kia loáng thoáng tiếng trò chuyện, hình như là quản lí của Diệp Mạn gọi tới để hỏi về tình hình công việc.
Trịnh Tiên quay đầu nhìn chăm chú sườn mặt tinh xảo của Diệp Mạn. Ngày ấy ông nói những lời kia với Tiểu Phương là có nguyên nhân, bởi vì ông cảm thấy trên người người phụ nữ xinh đẹp này toát ra một sự nguy hiểm, cho nên ông muốn khuyên Tiểu Phương nên tránh xa ra.
Bây giờ, Tiểu Phương đã mất tích……
……
Trong điện thoại truyền đến giọng nói gay gắt của quản lí, đối phương đang hỏi vì sao cô đột nhiên muốn nghỉ 2 ngày, đặc biệt là bây giờ đang quay những cảnh cuối của《 Thịnh Thế 》rồi. Mà đúng lúc này, Diệp Mạn lại phủi tay không làm khiến cư dân mạng đang mắng chửi cô ta.
Diệp Mạn nói “Em đã nói rồi mà! Em mệt.”
Người quản lí nói “Cư dân mạng không quan tâm em có mệt hay không đâu, bọn họ chỉ biết em từ chối lịch quay của《 Thịnh Thế 》mà thôi. Em nói đi, bao giờ thân thể em mới khỏe đây?”
Nghĩ đến những biểu hiện gần đây của Diệp Mạn, chị ta suy đoán.
“Chẳng lẽ nhan sắc của em có vấn đề?”
Nghe vậy, Diệp Mạn lập tức nói “Không phải! Mặt em có vấn đề gì đâu.”
Tuy nói vậy nhưng âm điệu của cô ta bén nhọn như mèo dẫm phải đuôi lại càng khiến người quản lí khẳng định suy đoán của bản thân.
Người quản lí nói “Đúng là mặt em có vấn đề thật.”
Diệp Mạn hơi tức tối, cô ta quay đầu nhìn về phía hai người cũng đang ở trong nhà, trong mắt hiện lên ánh sáng màu tím đen.
“Mặt của em sẽ không sao đâu.” Cô ta nhẹ giọng nói, giọng điệu mang theo vài phần quỷ dị ôn nhu.
Phía sau cổ của cô ta hiện lên một con nhện màu tím đang bám vào làn da trắng, lúc này con nhện kia đột nhiên giật giật, mắt mở to. Nó tựa như sống lại và giây tiếp theo sẽ vồ lấy người ta vậy.
Trong phòng.
Tiểu Cổ đột nhiên cảm thấy phía dưới cổ nóng bỏng, cậu ta thò tay vào sờ sờ cái túi đeo đang đeo.
Trong túi đựng là bùa bình an mà cậu ta vừa mua, lúc này nó đang nóng bỏng tay tựa như muốn báo hiệu điều gì đó.
“Sao tự nhiên nóng thế nhỉ?”
Phía sau có tiếng động, cậu ta quay đầu lại thì thấy Diệp Mạn từ ban công đi đến. Tiểu Cổ không hiểu có phải do mình gặp ảo giác hay không mà cậu ta thấy gương mặt của Diệp Mạn dường như không đẹp như vừa nãy nữa.
Không, không phải ảo giác!
Tiểu Cổ trợn mắt nhìn nhan sắc của Diệp Mạn biến già nua trong chớp mắt làm người ta nghĩ đây chỉ là ảo giác.
“Cô…… Mặt cô……” Tiểu Cổ chỉ vào cô ta lắp bắp nói.
Diệp Mạn duỗi tay sờ mặt mình, nói bằng giọng quỷ quái “Mặt tôi làm sao cơ? Khuôn mặt của tôi là đẹp nhất thế giới đấy……”
Chỉ cần ăn hai người kia thì gương mặt của cô ta sẽ trở nên xinh đẹp một lần nữa.
Lúc này, hai người đều đã nhận ra nguy hiểm.
Chuyện vừa mới xảy ra trên khuôn mặt của Diệp quá quỷ dị, làm sao một người từ xinh đẹp biến thành già nua được?
Trịnh Tiên đứng dậy, nói “Cô Diệp, trong cục còn có việc. Chúng tôi xin phép ra về nhé.”
Hai người sốt ruột rời đi, Diệp Mạn lại cười nhẹ, ngọt ngào nói “Sao đi nhanh thế? Không phải các anh đến để tìm anh ta hay sao?”
Ban đầu hai người Trịnh Tiên tưởng rằng người cô ta đang nhắc đến là anh Ngô nhưng sau đó lại nghe thấy cô ta nói tiếp “Phương Văn, tên của anh ta đúng không?”
Nghe vậy, Trịnh Tiên ngạc nhiên nhìn cô ta và nói “Sao cô biết tên của Phương Văn?”
Ngày đó, Phương Văn không hề giới thiệu tên với cô ta.
“…… Là cô, có phải chuyện Phương Văn mất tích liên quan đến cô đúng không?” Ông truy vấn nói, biểu cảm vừa áp lực vừa phẫn nộ.
Diệp Mạn cười khẽ, cô ta nói “Không vội, để tôi đưa các anh đi gặp anh ta nhé. Chỉ cần ăn các anh thì nhất định tôi sẽ càng thêm xinh đẹp.”
Ăn các anh?
– — —— —— ——–