Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 36.2



Khi trở lại Cục Cảnh Sát, hai cảnh sát nộp bản ghi chép cho cấp trên rồi lại lấy chuyện này ra để tán gẫu.

“Giày có thể mê hoặc lòng người, đây là tình tiết vụ án trong câu chuyện giả tưởng à, tôi thấy cô bé kia xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”

Vụ án này thật quá thảm, nhưng mọi người chỉ cảm thấy Cao Tư tiên sinh biến thái, hơn nữa còn là tên biến thái nghiện chân. Vì vậy nên chẳng ai tin chuyện này là do đôi giày này gây ra.

“Mấy người đang nói chuyện gì đấy?” Thạch Chính vừa đi vào liền nghe thấy mọi người đang bàn tán, thuận miệng hỏi một câu.

“Anh Thạch đến rồi à.” Có người mở miệng chào hỏi, sau đó nói: “Anh chờ một chút, tôi đi lấy tài liệu cho anh.”

Lần này Thạch Chính tới đây là muốn lấy một vài tư liệu cần thiết.

“Chúng tôi đang nói về vụ án xảy ra hai ngày trước. Tên hung thủ tên Cao Tư kia quả thực chính là thằng biến thái, hắn chặt đứt chân của con gái nhà người ta vì chúng đẹp đấy.”

Nói đến đây, mọi người không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng khi đó, trong bụng lại thấy nhộn nhạo.

Tên Cao Tư đó đúng là không còn là con người!

“Nghe nói những người còn lại đều do vị Cố tiểu thư kia cứu ra, có thể nói Cố tiểu thư này rất lợi hại. Nhưng cô ấy lại nói đôi giày kia có thể mê hoặc lòng người, còn nói cái gì mà nếu không tìm thấy đôi giày thì sau này sẽ còn những vụ án tương tự xảy ra.” Người nói chuyện không tin, chỉ khịt mũi coi thường, ánh ta nói: “Tôi thấy cái cô họ Cố đó xem nhiều tiểu thuyết giả tưởng quá thôi.”

“Cố tiểu thư? Có phải cô ấy tên là Cố Mông không?” Thạch Chính vội hỏi.

Những người khác nhìn về phía anh, có chút tò mò nói: “Đúng vậy, tên là Cố Mông. Sao thế, anh Thạch biết cô ấy à?”

Nghe vậy, biểu cảm Thạch Chính nghiêm túc nói: “Tôi thấy các anh nên tin lời cô ấy nói, hơn nữa còn nên mau chóng tìm được đôi giày. Bằng không, lời cô ấy nói sẽ thật sự xảy ra đấy.”

“……”

“Anh Thạch, anh mà cũng tin mấy chuyện như thế sao?” Có người cười hỏi.

Thạch Chính lắc đầu, nói: “Đây không phải lời nói vô căn cứ đâu, đây là sự thật. Các cậu nên điều tra xem đôi giày đó ở đâu. Dù có thế nào thì nó cũng là vật chứng quan trọng của vụ án, cũng không nên để người khác nhặt mất.”

Lời này không sai, trên thực tế người Cục Cảnh Sát đã đang tìm kiếm đôi giày. Cũng may, công viên có camera, các cảnh sát dựa vào đoạn băng theo dõi thấy sau khi trực thăng rơi xuống đã có người nhặt đôi giày đi mất.

Các cảnh sát không dám trì hoãn, rất nhanh tìm thấy thông tin của người đó. Nhưng khi họ đến nhà người nọ thì đã muộn.

*

Người nhặt đôi giày kia đi chính là một nữ sinh trung học, những cô gái trẻ chính là đối tượng khó cưỡng lại sức hút của đôi giày nhất. Ngay từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy nó, cô bé này như bị ma nhập, không tự chủ được mà nhặt nó về.

Cha mẹ của cô gái cảm thấy hai ngày nay con gái mình có rất lạ, tự nhiên thích trốn trong phòng. Nhưng họ cũng chẳng để tâm nhiều do nghĩ rằng con gái mới lớn thường hay có những bí mật riêng.

Ở trong phòng, cô gái trẻ cầm dao cắt cổ tay của mình sau đó nặn máu chảy xuống đôi giày. Trong nháy mắt, đôi giày lấp lánh như biến thành con quái vật hút máu, nó không ngững hút hết những giọt máu tươi mới.

Thấy cảnh này, trong mắt cô gái chỉ có sự si mê, nhìn dòng máu chảy xuống như chẳng hề cảm thấy đau.

Đến nửa đêm, mẹ của cô gái đột nhiên nghe thấy bên ngoài phòng khách vang lên tiếng động. Tiếng động này hệt như có người đi giày cao gót đang đi đi lại lại.

“Lão Lý!” Bà lay lay người bên gối.

Người chồng bị vợ đánh thức thì mơ màng hỏi: “Làm sao vậy?”

Người vợ khẩn trương nói: “Anh nghe đi, hình như trong phòng khách có tiếng động? Hay nhà mình có trộm đột nhập?”

Tiếng bước chân ‘lộp cộp’ vang lên, nhịp bước chậm rãi cho người ta cảm giác nhàn nhã.

Người chồng dỏng tai nghe, nói: “Chắc là Phương Phương đi uống nước thôi. Mà kể cả có trộm thì sao lại gây ra tiếng động lớn như thế.”

Nghe thấy chồng nói vậy, người vợ thấy có lí liền gật đầu rồi lại nằm xuống. Chỉ là không biết vì sao bà chẳng ngủ được, thậm chí còn có chút hoảng hốt, mà tiếng bước chân bên ngoài vẫn vang lên đều đều.

Người vợ lập tức xuống giường đi ra phòng khách xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Người chồng đang ngủ say đột nhiên nghe thấy tiếng hét của vợ mình mới choàng tỉnh giấc.

“Làm sao vậy?” Ông ta vội vàng đi ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách liền đứng hình.

Trong phòng khách, con gái của bọn họ đang ngồi, tay cầm con dao rớm máu, trên mặt là nụ cười quái dị. Đưa tầm mắt xuống dưới, đoạn cẳng chân từ đầu gối trở xuống đã đứt lìa.

Sắc mặt của người chồng lập tức trắng bệch, khi ông nhìn sang đồ vật ở bên cạnh liền nhịn không được nuốt nước miếng.

Một đôi chân đang mang giày cao gót màu hồng phấn đang đi qua đi lại trong phòng, giày cao gót đạp lên mặt đất phát ra thanh âm ‘lộp cộp’. Âm thanh này vang vọng trong không gian yên tĩnh trong phòng khách tạo nên cảm giác ma quái.

Người chồng hít sâu một hơi, đột nhiên nhận ra đôi chân đang mang đôi giày đó là của ai.

Nghĩ vậy, mắt ông đỏ lừ, trực tiếp vọt vào trong phòng khách.

“Lộp cộp…… Chát!” Tiếng bước chân ngừng lại, cặp giày quay lại nhìn người chồng tựa như có mắt.

Sau đó, dưới ánh mắt sợ hãi của hai vợ chồng, đôi giày dùng tốc độ cực nhanh bò lên cửa sổ rồi biến mất.

*

Khi các cảnh sát tìm được đến bệnh viện, đôi vợ chồng này dường như già đi chục tuổi. Con gái họ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu con bé tỉnh lại thấy chân mình đã đứt thì sẽ thế nào đây.

“……Đôi chân của con gái tôi đi đôi giày đó chạy trốn qua cửa sổ.”

Người chồng thuật lại sự việc hôm đó mà vẫn cứ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, chuyện này thật quá sức tưởng tượng. Thứ đó rốt cục là thứ quái gì.

Nghe vậy, cảnh sát điều tra nhìn nhau đầy sợ hãi.

“…… Nói vậy là chuyện này sẽ còn tiếp diễn nữa sao.”

Tự nhiên bọn họ nhớ tới những lời Cố Mông đã từng nói. Bây giờ chẳng phải đã ứng nghiệm rồi sao?

Cho nên chưa đầy hai ngày sau, người của Cục Cảnh Sát lại lần đến gõ cửa nhà họ Cố. Lúc này thái độ của các cảnh sát không hề còn sự hoài nghi nữa, thậm chí rất tôn trọng, nghiêm túc.

Cố Mông hỏi: “Đôi chân bị gãy kia mang đôi giày đi mất à?”

Cảnh sát gật đầu, lúc ấy từ camera giám sát gần đó, bọn họ đã nhìn thấy cặp chân mang đôi giày chạy trốn qua cửa số, nhưng rất nhanh đã mất dấu.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ hoàn toàn không thể tin trên đời này lại có vật như vậy.

Cố Mông trầm ngâm một chút, nói: “Có thể bám theo đôi chân chạy trốn chứng tỏ đôi giày này đang dần có ý thức. Nó sẽ tìm kiếm những đôi chân khác, thậm chí còn là máu tươi.”

Loại tà vật được nuôi từ máu tươi này tà tính rất mạnh, sẽ đi tìm con mồi theo bản năng, hơn nữa còn để cho mình hút thêm máu.

“Vậy bây giờ nên làm thế nào?” Các cảnh sát sốt ruột hỏi.

Cố Mông chớp chớp mắt, nói: “Không biết.”

Các cảnh sát: “……”

“Cố tiểu thư, chúng rất mong có sự trợ giúp của cô. Nếu không đôi giày đó sẽ còn đi hại người nữa.” Cảnh sát nói, vì việc này mà bọn họ rụng hết tóc.

Cố Mông khó hiểu nhìn bọn họ, hỏi: “Ơ việc này thì liên quan gì đến tôi?”

Câu hỏi này là cô thật sự thắc mắc, cô cảm thấy việc này chẳng liên quan gì đến mình cả. Ngày đó, nếu không phải Cố Phạn tham gia bữa tiệc thì cô cũng không đến đó, vì sống chết của người khác không nằm trong phạm vi để tâm của cô.

Thái độ như vậy có thể coi là lạnh nhạt vô tình, nhưng bản thân cô lại chẳng thấy mình sai.

Các cảnh sát nhìn cô nghẹn họng trăn trối.

Cố Phạn vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên lên tiếng: “Chị!”

Cố Mông quay đầu nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi.

Cố Phạn kéo tay chị mình hỏi: “Chị, em biết chị có thể tìm được đôi giày đó, có phải hay không?”

Cố Mông gật đầu, đương nhiên là được rồi. Chẳng qua là một tà vật mới hình thành ý thức thôi mà.

Nghe vậy, Cố Phạn lập tức liền nhếch miệng cười với cô, lấy lòng: “Chị ơi, vậy chị giúp mấy chú cảnh sát đi mà. Cứ để thế này sẽ có thêm rất nhiều người bị hại thì làm thế nào?”

Dừng một chút, cậu lại tiếp tục nói: “Ngày đó nếu không có chị tới cứu thì em chắc chắn đã bỏ mạng ở nơi đó rồi, chị cũng không gặp được em nữa. Hoặc ít nhất cũng để lại bóng ma tâm lý, ăn không ngon ngủ không yên ấy chứ.”

Đối với người bình thường mà nói, sau khi trải qua chuyện này đúng là ăn không ngon ngủ không yên thật, khó mà không lưu lại bóng ma tâm lý. Tính ra, tình trạng của cậu vẫn còn ổn chán, ít nhất tinh thần vẫn còn phấn chấn, những người khác không bình tâm được như thế.

Thí dụ như Cố Nguyệt, hai ngày nay hôm nào cũng được Triệu Dĩnh đưa đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng tình trạng chẳng khá hơn chút nào, mỗi đêm cô đều gặp ác mộng.

“Chị, chị giúp họ đi mà. Để thứ này lại chính là tai họa đấy.” Cố Phạn thu vẻ mặt cợt nhả lại, nghiêm túc nói.

Thấy thế, Cố Mông phân vân một hồi, lầm bầm lầu bầu: “Nếu là tai họa thì đây cũng coi là việc tốt, nói không chừng cũng có công đức.”

Nghĩ vậy, cô gật gật đầu đáp ứng: “Được.”

Công đức vẫn là quan trong nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.