Ở trên trực thăng Cố Mông còn nôn ra máu hai lần nữa, máu đó đen xì lại tanh tưởi.
“Không có việc gì không có việc gì, nôn ra vài lần nữa là ổn.” Dưới ánh mắt hoảng sợ của đám người trung úy La, Cố Mông phẩy tay nói cực kì không quan tâm.
Nghe vậy, biểu cảm của đám người trung úy La đơ ra —— hộc máu ra rồi mà còn nói là không có việc gì? Lại còn kêu cái gì mà nôn vài lần nữa là ổn?
Trong lòng trung úy La lo lắng sốt ruột, nhìn cô gái này đi, mỏng manh như pha lê chạm cái là vỡ tan vậy. Cứ mỗi lần cô ấy nôn ra máu là mọi người lại hoảng sợ, sợ giây tiếp theo cô ấy liền tắt thở.
Cho nên dù Cố Mông nói mình ổn với biểu cảm nhẹ nhàng thì khi hạ cánh cô vẫn bị đám người trung úy La đưa ngay vào bệnh viện.
Chờ cô bị bác sĩ cưỡng chế ấn xuống giường, kéo vào phòng cấp cứu, trung úy La mới nhẹ nhàng thở ra, thậm chí lau mồ hôi trên đầu.
Cũng may, người đã được đưa vào bệnh viện rồi.
“Thiếu tá Diêm, anh lôi đâu ra con bé này thế? Bị như thế thật sự…… Thật sự không có vấn đề gì sao?” Trung úy La hỏi Diêm La, trong lòng vẫn thật sự không yên tâm.
Cũng khó trách anh ta như thế, lấy tư duy người bình thường nhìn thấy người nôn ra máu như vậy không giống như không vấn đề gì.
Diêm La vẫn biết cô gái này có sự kì quái, nghe vậy nói “Không có vấn đề gì đâu, mọi người có bệnh hết thì cô ấy cũng vẫn khỏe mạnh thôi.”
Anh ra hiệu cho trung úy La đi sang một bên nói chuyện, trung úy La mời anh một điếu thuốc, nói “Anh kể đi, sao nhiệm vụ lần này lại thành ra thế này? Còn cái cô tên Cố Mông kia nữa, em thấy rất kì lạ.”
Diêm La nhận điếu thuốc ngậm trong miệng, mượn trung úy La bật lửa, nhả ra một làn khói đậm đặc.
“Việc này nói ra thì rất dài, chúng tôi đuổi theo bọn buôn ma túy tới một cánh rừng……”
Diêm La kể lại sự tình thật đơn giản, tuy ngữ điệu của anh bình tĩnh nhưng trong lời nói che giấu sự lạnh lẽo thấm vào xương cốt của trung úy La .
Rừng ăn thịt người, cây ăn thịt người, thậm chí là người biến thành cây, tất cả những chuyện này cũng quá hoang đường đi, đầu tiên phản ứng của trung úy La là không tin, nhưng anh cũng rõ Diêm La không phải người nói bậy bạ, cho nên chỉ im lặng nghe.
Nghe Diêm La nói xong lời cuối cùng, anh hỏi “Thôn Lê gia kia bị thiêu sạch rồi à?”
Diêm La hơi hơi gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười tới, nhưng không biết nghĩ tới gì đó, rất nha ý cười trên khóe miệng thu lại.
Trung úy La cau mày, suy nghĩ nói “Theo như cách anh nói, cái cô bé tên Cố Mông này từ đầu đến chân đều là chẳng phải là quái vật sao. Cách cô ấy làm việc cũng là không hề có cố định, vừa tà ác vừa chính trực, thủ đoạn còn có chút cổ quái……”
Anh ta nhớ tới Nộ Mục Kim Cương ở phía trên Rừng ăn thịt người trong lời kể của Diêm La mà anh cũng tận mắt chứng kiến.
Kim Cương có khí thế uy nghiêm của đức phật hệt như ngài đang chân chính có mặt, làm người ta nhịn không được quỳ xuống đất bái lạy.
Trung úy La đã nhìn thấy, cho nên đối với thủ đoạn của Cố Mông càng thêm kiêng kị, đặc biệt là cô gái này nghe kể cũng có vẻ là người khó nắm bắt.
“Tuy rằng cô ấy kỳ quái, làm việc cũng chẳng nể nang gì, tất cả đều rất tùy tiện. Nhưng cô bé không phải là người xấu.” Diêm La híp híp mắt, nói “Nếu không phải có con bé, chúng tôi cũng không dễ dàng thoát ra như vậy.”
Trung úy La nhìn anh một cái, nói “Anh cũng mới hai mươi mấy tuổi, còn nói người là con bé cái gì chứ.”
Diêm La “……”
Di động của trung úy La vang lên, anh ra hiệu với Diêm La ý bảo có việc, đi sang một bên nghe điện thoại.
Diêm La đứng đó rít một hơi thuốc thật sâu, ánh mắt trong làn khói có vẻ đen tối không rõ là đang suy nghĩ điều gì.
Bên kia trung úy nhìn vào di động, cảm thấy chính mình có ảo giác, nhịn không được hỏi “…… Cậu nói là có hòa thượng tới?”
Ở Rừng ăn thịt người, tiểu binh đang gọi điện thoại tiểu binh quay đầu nhìn thoáng qua mấy vị hòa thượng đang lầm rầm nói chuyện, lại quay đầu lại nói với cấp trên của mình “Đúng vậy, nghe bọn họ nói họ là hòa thượng của chùa La Vân, trong miệng nhắc mãi cái gì mà Kim Cương phù.”
“Kim Cương phù?” Cái này trung úy La nghe cũng thật sự quen tai, vừa rồi anh mới nghe thấy cái tên này, ai mà biết được bây giờ lại nghe thấy.
Mấy vị hòa thượng đều hưng phấn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt nóng rực nhìn Nộ Mục Kim Cương đang nhạt dần.
So với lúc vừa thành trận, pháp lực của Kim Cương trận cũng đã yếu bớt, áo ảnh Nộ Mục Kim Cương cũng trở nên nhạt nhòa, dưới ánh mặt trời giống như làn sương, chậm rãi tản ra.
“Kim Cương trận tạo thành từ chín tờ Kim Cương phù, bốn phía khẳng định có chôn Kim Cương phù! Chúng ta mau tìm xem.”
Những hòa thượng đầu bạc mặt đỏ gấp gáp mở miệng,mắt nhìn bốn phía tìm kiếm.
Kim Cương phù!
Đó chính là Kim Cương phù đã thất truyền hơn nghìn năm của Phật gia, bọn họ chỉ nghe thấy nó được nhắc đến trong các phần sách cổ.
Kim Cương phù đuổi ma hàng quỷ, là loại bùa mạnh nhất trong mười loại bùa có uy lực lớn trong huyền giới ký lục , thậm chí chín tấm Kim Cương phù liền có thể thành trận —— Kim Cương trận.
Kim Cương trận phù thành, liền có uy lực của Nộ Mục Kim Cương. Nộ Mục Kim Cương là Phật, lại có bộ dáng hung ác, trợn mắt giận dữ, uy nghiêm rất nặng nề. Nộ Mục Kim Cương xuất hiện ở đâu, tà ám không thể tồn tại, chư ác toàn tránh né.
Chỉ là loại bùa đã sớm thất truyền, chỉ còn một chút thông tin ở sách cổ và mảnh bùa từ thời thượng cổ.
—— Thứ gọi là mảnh bùa, chính là loại bùa không hoàn chỉnh, tuy hậu nhân dốc hết sức lực phục chế thành bùa, nhưng là uy lực vẫn kém khá xa.
Kỳ thật không chỉ có Kim Cương phù, hiện giờ mọi người không tin quỷ thần chỉ tin khoa học dân chủ, huyền học vào thời kì diệt vong, rất nhiều bùa uy lực cường đại đã sớm đã thất truyền, chỉ còn mảnh bùa còn lưu lại.
Đại sư Vong Ngã tu vi cao thâm, ông ấy muốn dùng tay nghề vẽ bùa cao thâm của mình để phục chế lại Kim Cuơng phù nhưng nhiều năm như vậy vẫn không thành, càng nghiên cứu ông ta càng sự huyền diệu trong lá bùa này, người bình thường căn bản không vẽ ra được, ngay cả ông ấy cũng không phục chế được đầy đủ.
Mà hiện tại, Kim Cương phù đang cách ông ấy trong gang tấc, đây chính là Kim Cương phù bị thất truyền nhiều năm, nếu có thể tìm được, cẩn thận nghiên cứu một phen cũng chính là may mắn của Phật môn đó!
Đệ tử Viên Phúc của đại sư Vong Ngã sờ cái đầu trơn bóng của chính mình, quay đầu nói với sư huynh bên cạnh “Sư huynh Minh Tâm, đây đúng là Kim Cương trận sao? Không phải nói Kim Cương trận đã thất truyền nhiều năm sao? Sao có thể xuất hiện ở nơi hẻo lánh như thế này?”
Viên Sân nói “Sư tổ nói vậy nhất định là vậy, chúng ta cứ tìm bùa trước đã, nếu có thể tìm được đối với chúng ta hay toàn bộ Huyền môn mà nói đều là việc đại thiện.”
Viên Phúc gật gật đầu, lại cao hứng đắc ý nói “May là có tôi, bằng không chúng ta làm phát hiện được Kim Cương phù được.”
Tuổi anh ta còn nhỏ, mải chơi, ở trong chùa trong khi các sư huynh nỗ lực tu hành thì anh ta lại thích nghịch di động.
Bọn họ phát hiện có Kim Cương phù hiện thế là do anh ta lướt Weibo thấy một tin tức kèm ảnh chụp trên vệ tinh.
Trên ảnh chụp, Kim Cương trừng mắt, cả người phủ đầy phật quang, một đôi mắt mang theo tức giận, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Bức ảnh này vừa đăng lên liền khiến cho quảng đại võng hữu để ý—— có người nói đây là hình chiếu 3D, có người nói đây là hải thị thận lâu, thậm chí còn có người nói đây là một phân đoạn trong phim điện ảnh, mọi người nghĩ ra mọi loại giả thuyết nghị luận sôi nổi.
*Thận (tiếng Trung: 蜃, bính âm: shèn) là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một con hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long). Có thể phun ra sương khói, hình thành ảo tượng lâu đài, hiện tượng này được gọi là “hải thị thận lâu”.[1] Thận cũng được cho là một loài linh thú. (nguồn: wikipedia)
Khi Viên Phúc lướt Weibo vừa hay nhìn thấy tin tức này, lại rất có tâm chia sẻ cho sư huynh mình nhìn.
Viên Sân là người có tu vi cao thâm nhất trong các sư huynh đệ bọn họ, anh nhìn bức hình dù cách màn hình di động nhưng vẫn thấy phật quang tỏa chiếu, lập tức trong lòng anh ta giật mình kinh ngạc.
Phật chính là thần, đó mới là phật hiệu của Phật, mà Nộ Mục Kim Cương này chính là một ví dụ.
Viên Sân lập tức liền cảm thấy không đúng, cầm di động vội vàng tìm sư phụ của mình, sau đó sư phụ của anh ta lại tìm sư tổ, cho nên mới có tình huống như bây giờ.
Loading…
Nếu thật là Kim Cương phù thì Phật môn của bọn họ rất may mắn!
Nghĩ vậy, Viên Sân luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng cũng nhịn không được có chút kích động.
Một đám hòa thượng cặm cụi tìm kiếm trên mặt đất.
Binh lính mà trung úy La phái đến nhìn bọn họ bằng ánh mắt kì quái trong lòng cũng nhịn không được nói thầm.
Cái nơi khỉ ho cò gáy này thì có thể tìm được cái gì cơ chứ?
Tiểu binh báo cáo sự tình với trung úy La, dừng một chút mới tiếp tục nói “Còn nữa, chúng tôi phát hiện hơn 100 bộ hài cốt ở đây, yêu cầu liên hệ với cục cảnh sát.”
Trên mặt đất tro tàn bị gió thổi bay, liền lộ ra xương trắng ở phía dưới.
Một thi thể, hai thi thể, ba thi thể……
Từng bộ thi cốt bị lộ ra, làm người có chút khó tin, nơi hẻo lánh ít dấu chân người này lại chôn nhiều xác người như vậy!
*
Trung úy La cúp điện thoại, quay đầu liền nói việc này với Diêm La “Những hòa thượng đó là tới tìm Kim Cương phù, chính là hòa thượng chùa La Vân.”
Chùa La Vân rất nổi tiếng ở nước Z, nghe nói những hòa thượng ở chùa này đều bản lĩnh thực thụ, trung úy La cũng đã nghe nói qua.
“Đi xa như vậy chỉ để tìm Kim Cương phù, bùa này lợi hại lắm à?” trung úy La không nhịn được hỏi.
Diêm La liếc mắt nhìn anh ta, nói “Ai biết được nó lợi hại hay không.”
Nhìn thái độ nhẹ nhàng của cô bé đó thì bùa đó cũng không ghê gớm lắm đâu nhỉ.
“Đúng rồi!” Trung úy La nhớ tới những thứ nghe thấy trong điện thoại, nhướng mày nói “Nơi đó quả nhiên là có rất nhiều thi cốt, em đã bảo mọi người đào lên rồi. Còn thôn Lê gia cách đó không xa đã cháy rụi, cũng có không ít thi cốt.”
Nghe vậy, Diêm La cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Rừng ăn thịt người lẳng lặng ở đó bao năm cũng không biết đã ăn bao nhiêu người rồi. Cũng may nó ở tận nơi hoang vu này, bằng không khẳng định càng có nhiều người mất mạng.
Mà Lê gia thôn, cho dù Lê Hạ không tự mình hủy diệt, Diêm La nghĩ với tính keo kiệt bủn xỉn Cố Mông cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng anh có hiểu một chút về cô, cô bé đó là loại thù dai, còn tính toán chi li, bị người của thôn Lê gia đối xử như vậy, sợ là cô ấy đã ghi thù rồi.
Phục hồi tinh thần, Diêm La nói “Việc này để người của cục cảnh sát xử lý đi, khám nghiệm với điều tra lập án là sở trường của bọn họ.”
Trung úy La tất nhiên là gật đầu.
*
Từ khi ra khỏi thôn Lê gia, Hứa Tâm Như cùng Diệp Cảnh liền gọi điện thoại cho cha mẹ, đến tối, phụ huynh của hai người đều có mặt.
Hứa Tâm Như nhìn thấy cha mẹ, nước mắt tức khắc không kìm được, nhào vào ngực mẹ mà khóc òa lên.
“Cái con bé này, làm mẹ và cha con lo gần chết, sao con lại gầy ra thế này!” Mẹ Hứa ôm con, nước mắt cũng trào ra.
Lại nhìn thấy con gái mình gầy gò như vậy, quả thực đau lòng đến muốn chết.
Đám người Hứa Tâm Như đi ra ngoài du lịch tất nhiên đã nói với cha mẹ, nhưng đột nhiên có một ngày, bọn họ liền phát hiện đột nhiên không liên lạc được với con gái, điện thoại thuê bao, cũng không có bất kì tin tức nào, làm sao mà cha mẹ không lo lắng cho được?
Diệp Cảnh là con trai, tuy gặp được cha mẹ cũng rất kích động nhưng tính tình cậu ta vốn là hướng nội nên chỉ đỏ mắt thôi. Mẹ cậu ta thì khóc chết đi sống lại.
So với hai người, Cố Mông trông đáng thương hơn nhiều, mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình ngồi trên giường, nhìn bác sĩ ngoại quốc đang kiểm tra cho mình, nhịn không được che lỗ tai —— người này thật ồn ào!
“Nhìn anh ta thật kỳ quái!” Cô nhỏ giọng nói với Diêm La, cảm thấy vẻ ngoài của bác sĩ ngoại quốc này thật kì lạ.
Diêm La nhìn cô một cái, hỏi “Em không nhớ gì à?”
Cố Mông ngồi ở mép giường, đung đưa chân, lắc đầu nói “Không nhớ, chẳng nhớ gì cả.”
Cô chỉ chỉ đầu mình , nói “Nơi này trống rỗng.”
“…… Chà, việc này thật quá sức tưởng tượng, đây chính là kỳ tích của y học!”
Vị bác sĩ ngoại quốc còn đang kinh ngạc cảm thán, anh ta cầm báo cáo kiểm tra của Cố Mông, vẻ mặt kích động nói “Tất cả các cơ quan của cô ấy đều suy kiệt rồi, thân thể như vậy mà vẫn còn sống, đây quả thực chính là kỳ tích.”
Các cơ quan trong cơ thể suy kiệt, theo lý mà nói chúng sẽ không thể cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể, thân thể rất nhanh sẽ mất đi sự sống.
Nhưng tình trạng của Cố Mông ngoài nôn ra máu ra thì vẫn rất tỉnh táo, thế còn không phải kỳ tích sao?
Đối với bất luận một bác sĩ yêu y học và tính mạng con người nào đều hưng phấn khi gặp ca bệnh như thế này, nhịn không được muốn tìm tòi, nghiên cứu.
Trong khi vị bác sĩ nước ngoài kia còn đang hưng phấn cảm thán, Diêm La nhìn thoáng qua một nhà Hứa Tâm Như, hỏi Cố Mông “Cần anh gọi cho cha mẹ của em không?”
“Cha mẹ?” Cố Mông trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, theo bản năng nhìn cha mẹ Hứa, sau đó nói “Vậy thì phiền anh.”
Bên kia cha mẹ Hứa cũng bình tĩnh lại, nhịn không được hỏi “Rốt cuộc trong khoảng thời gian này các con đã xảy ra chuyện gì? Không phải đi du lịch sao? Sao lại thành ra thế này?”
Nghe vậy, Hứa Tâm Như theo bản năng rùng mình một cái, nép vào lòng mẹ mình, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Đối với cô, thôn Lê gia chính là một cơn ác mộng, là một cơn ác mộng mà bây giờ cứ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy rùng mình.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là gặp được một cánh rừng ăn thịt người, còn có một thôn lấy mỡ người làm dầu thắp. Ngoài ba chúng cháu ra thì tất cả các bạn học đều chết hết.”
Cố Mông nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ trả lời câu hỏi của cha Hứa nhưng lời nói lại lộ ra sự máu me.
Trong phòng trong nháy mắt có chút yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
“Những người khác…… Đều đã chết?” Mẹ Hứa thật cẩn thận hỏi.
Cố Mông gật gật đầu, cô nói “Chắc là vậy, đây đều là Hứa Tâm Như nói, cháu cũng không nhớ rõ, cháu bị mất trí nhớ.”
“Cháu là bạn học của Tâm Như đúng không? Cô bé, cháu tên là gì?” Cha Hứa hỏi.
“Cháu á, cháu tên Cố Mông.”
“Cố Mông?”
Cha Hứa trừng lớn đôi mắt, không thể tin được nhìn cô, hỏi “Sao cháu lại biến…… Biến thành bộ dạng này?”
Vẻ ngoài của Cố Mông hiện tại so với lúc mới được đám Diêm La cứu tới đã đẹp hơn một ít, tuy rằng vẫn gầy guộc nhưng đã có chút thịt, nhưng nhìn vẫn cứ có chút đáng sợ.
Nhà họ Hứa gia có quan hệ làm ăn với nhà họ Cố, cha Hứa đã từng đến thăm nhà họ Cố cũng gặp qua Cố Mông.
Ở trong ấn tượng của ông, Cố Mông là một cô bé trầm tĩnh, ít nói, dáng vẻ cũng trắng trẻo. Nhưng cô bé ở trước mắt không nhìn ra hình người, da bọc xương nhìn thật đáng sợ.
Cha Hứa chấn động trong lòng, không biết rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà khiến một người sống sờ sờ thành ra cái dạng này.
Nghĩ vậy, đối với lời Cố Mông nói ông liền tin tám phần.
Trên đời này có những chuyện vốn dĩ khó có thể dùng khoa học để giải thích, chỉ đáng thương con gái ông, vậy mà dính vào chuyện này.
Thở dài một hơi, cha Hứa nhìn thoáng qua Hứa Tâm Như, trong lòng càng thêm đau lòng.
Nhà họ Hứa gia cùng nhà họ Diệp dò hỏi đám người Diêm La, sau khi tường tận thì càng cảm thấy vừa đáng sợ vừa may mắn.
Thiếu chút nữa con cái họ không về được.
“…… Hai đứa nhỏ chấn kinh quá độ, gặp được chuyện như vậy khó tránh khỏi sẽ để lại bóng ma tâm lý. Các vị trở về, tốt nhất dẫn chúng đi gặp bác sĩ tâm lý.” Diêm La nhắc nhở một câu.
Cha Hứa gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, ông nói “Có cần tôi liên lạc với nhà họ Cố không. Đứa bé Cố Mông này mất đi ký ức, sợ là cũng không nhớ số điện thoại trong nhà.”
Nghe vậy, Diêm La gật đầu nói “Vậy phiền ông Hứa.”
Cha Hứa liền gọi điện cho nhà họ Cố, cha Cố tên đầy đủ là Cố Phụ, ông ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, rất có đầu óc kinh doanh, sau lại cưới mẹ của Cố Mông – con gái nhà họ Tề. Có nhà họ Tề chống lưng, trong khoảng thời gian ngắn ông ta đã dựng nên gia nghiệp không hề nhỏ.
Hiện tại nhà họ Cố sớm đã là công ty bất động sản nổi danh ở thành phố S, ai cũng không dám xem thường.
“Hứa Thịnh, sao tự nhiên hôm nay lại gọi điện cho tôi?” Bên kia truyền đến một tiếng cười, Cố phụ cười hỏi.
Bọn họ là bạn chơi golf, quan hệ thực không tồi.
Cha Hứa nói chuyện với ông ấy hai câu, liền trực tiếp mở miệng nói “Anh Cố, tôi gọi điện thoại cho anh là vì chuyện của Cố Mông nhà anh đó”
“Cố Mông?” Cha Cố kinh ngạc, ông nhíu nhíu mày, có chút bực bội hỏi “Có phải con bé lại gây ra tai họa gì không?”
“Không phải.” Cha Hứa phủ nhận suy đoán ông, do dự một chút, nói “Cố Mông đi ra ngoài du lịch gặp chuyện, Cố Mông…… tình trạng của Cố Mông có vẻ không ổn, anh đến đây đi.”
“Cái gì!”
Cha Cố đột nhiên đứng dậy, ông theo bản năng hỏi “Sao lại thế này? Sao lại nói là không ổn?”
Cha Hứa nói “Tôi là nghe bác sĩ nói, con bé bị suy kiệt cơ quan…… Ai, tình huống cụ thể, anh cứ đến rồi sẽ biết, tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Ông cũng là nghe bác sĩ nói loáng thoáng như vậy, chỉ biết tình trạng của Cố Mông rất xấu. Hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, ông nhìn còn giật mình, cha Cố là người làm cha sợ là càng khó tiếp nhận.
“Đươc! Tôi lập tức đến đó!”
Cha Cố lập tức đồng ý, sau khi gác máy của cha Hứa lập tức gọi điện thoại cho thư kí mua vé máy bay đi tỉnh Y.
“Tỉnh Y? Bây giờ ạ?” Thư kí hỏi.
Cha Cố phụ vừa thay quần áo, vừa nói “Đúng vậy, ngay lập tức, đặt chuyến sớm nhất, càng nhanh càng tốt!”
Thay quần áo xong, ông vội vàng đi xuống lầu, vừa vặn gặp được Triệu Dĩnh cùng Cố Nguyệt vừa về.
“Đêm muộn rồi anh còn đi đâu?” Triệu Dĩnh hỏi ông.
Cha Cố nói “Mông Mông ở tỉnh Y tỉnh đã xảy ra chuyện, anh qua đó xem sao.”
Nghĩ đến những lời nghe thấy trong điện thoại cha Hứa mày nhăn lại, càng gấp gáp.
“Cố Mông đã xảy ra chuyện?” Cố Nguyệt theo bản năng hỏi một câu.
Cha Cố gật đầu, dừng một chút lại nói “Nguyệt Nguyệt, đó là chị gái con, sao con lại gọi họ tên của con bé?”
“Nguyệt Nguyệt cũng chỉ là lo lắng Mông Mông thôi.” Triệu Dĩnh giải thích nói.
Chị gái?
Cố Nguyệt trong mắt hiện lên một tia châm chọc, lại bị cô ta che dấu rất khá, cô nói “Cha à, rốt cuộc chị đã xảy ra chuyện gì?”
Cha Cố nói “Trong điện thoại cũng chưa nói rõ ràng, cha đi xem sẽ biết.”
“Vậy để con đi cùng cha.” Cố Nguyệt nói.
Cha Cố nhìn thấy trên mặt cô lộ ra vài phần lo lắng, nói “Con cũng rất lo lắng cho chị, dù sao con cũng không bận việc gì.”
Thấy chị em họ thân thiết, cha Cố cũngrất vui, liền gật gật đầu, nói “Được, vậy cha con ta cùng đi.”
Hai cha con vội vã chạy đến sân bay, chờ khi tới tỉnh Y đã là quá nửa đêm, bệnh viện thật sự yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ.
Cố Nguyệt đã hối hận về hành động của mình, đêm muộn thế này mà trên máy bay lại không ngủ, hiện tại chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Phiền chết đi được! Tốt nhất là để cô ta chết quách đi, như vậy tài sản của nhà họ Cố đều là cô và em trai.
Cố Nguyệt ác độc nghĩ.
Cha Hứa đã báo số phòng cho cha Cố nhưng tới cửa phòng bệnh, cha Cố lại có chút hồi hộp, nhất thời không dám đi vào.
Trong điện thoại cha Hứa nói rất nghiêm trọng, ông thật sợ Cố Mông thật sự xảy ra chuyện.
“Cha, chúng ta vào đi thôi!” Cố Nguyệt nói.
Cha Cố phụ gật đầu, sau đó hít vào một hơi thật sâu, mở cửa phòng bệnh ra.
Đây là đôi, tuy là buổi tối nhưng bên trong vẫn sáng đèn, tuy chỉ là đèn đầu giường nhưng cũng đủ chiếu sáng cả căn phòng.
“A, đừng, đừng! Đừng ăn thịt tôi, đừng ăn thịt tôi!” Phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, người nằm ở giường cạnh cửa sổ đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng là bị ác mộng làm tỉnh.
Mẹ Hứa ngồi canh giường lập tức ôm vào lòng, trấn an nói “Được rồi, Tâm Như ngoan! Không có việc gì, không có việc gì!”
Hứa Tâm Như biểu tình hoảng sợ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cô ôm lấy mẹ mình, nhịn không được lớn tiếng khóc ròng nói “Mẹ, con sợ quá, con sợ quá!”
“Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây rồi!” Mẹ Hứa lập tức đau lòng nói, trong mắt đều là nước mắt.
Cha Hứa đau lòng, nhịn không được duỗi tay ôm hai mẹ con vào trong lòng.
Mới vừa vào cửa cha Cố cùng Cố Nguyệt nghe được một tiếng thét chói tai, lại thấy dáng vẻ này của Hứa Tâm Như, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó hiểu.
Cha Cố có biết mẹ Hứa, chỉ là lúc này cũng không thèm chào hỏi, ánh mắt đảo quanh phòng bệnh, sau đó dừng ở trên chiếc giường còn lại trong phòng.
“Oa, cha, cô ta xấu quá đi, cô ta là người sao? Làm con sợ muốn chết!” Cố Nguyệt đột nhiên nhỏ giọng nói, chính vì thấy người còn lại đó.
Lúc này dưới lớp chăn trắng tinh của bệnh viện có một người nằm, nói là người nhưng bộ dạng của người nọ thật xấu xí —— da thịt khô quắt, gầy như xương khô cũng không phải nói quá lên mà là sự thực.
Nhìn thấy, đạc biệt là vào ban đêm như thế này quả thật ghê rợn.
Cố Nguyệt đã bị dọa, cô kéo tay cha Cố, nói “Cha ơi, xem ra chị không ở đây rồi, chúng ta đi thôi. Người này chắc là mặc bệnh hiểm nghèo gì đó, trông thật đáng sợ.”
Cha Cố nói gì, ánh mắt ông nhìn chằm chằm người đó, chậm rãi lại gần.
“Cha……” Cố Nguyệt kêu một tiếng.
Nghe được thanh âm của cô, cha Cố đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ông cúi đầu liền thấy người trên giường không biết đã tỉnh lại từ khi nào, nhìn chằm chằm ông.
“Con tỉnh rồi à, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Cha Cố lập tức nhẹ giọng hỏi.
Cố Mông chống thân mình ngồi dậy, ánh mắt cô nhìn cha Cố một cách cẩn thận, sau đó hơi hơi nhíu nhíu mày.
Thấy thế, cha Cố lập tức hỏi “Làm sao vậy?”
Cố Mông nghiêng đầu nhìn ông, hỏi “Chú là cha cháu à?”
Nghe xong, cha Cố thật sự sửng sốt.
Cố Mông nói “Đầu của cháu có vấn đề nên chẳng nhớ được gì. Nhưng vừa nhìn thấy chú, cháu khẳng định chú là cha cháu.”
Giọng điệu của cô cực kì chắc chắn, cô liếc mắt một cái liền nhìn ra đối phương và thân thể này có quan hệ huyết thống, hơn nữa còn là duyên cha con.
Nghe vậy, hốc mắt của cha Cố phụ lại đỏ lên, ông nhớ tới dáng vẻ trước kia của Cố Mông. Tình cảm cha con của bọn họ cũng không tốt, đã lâu chưa nói chuyện thoải mái như thế này, cả hai đều là đối chọi gay gắt.
Đặc biệt là Cố Mông, mỗi lần nhìn thấy ông không giống như thấy cha mà như là thấy kẻ thù của mình vậy. Ấn tượng trong đầu ông chỉ có dáng vẻ hét to làm loạn của cô.
Đã thật lâu, ông không nhìn thấy con bé ngoan ngoãn như vậy.
Nhưng cha Cố lại không cảm thấy vui vẻ, thậm chí cảm thấy chua xót, ông hỏi “Sao lại mất trí nhớ? Bác sĩ nói như thế nào?”
Cố Mông nói “Đã xảy ra một chút chuyện, khi tỉnh lại con chẳng nhớ gì cả. Cha không cần lo lắng, con không sao, thân thể này rất khỏe mạnh.”
Thân thể gầy xơ xác như thế này mà nói là không sao?!
Cha Cố hít vào một hơi thật sâu, nói “Ngày mai cha tìm bác sĩ nói chuyện.”
Ông cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, nói “Trời sắp sáng rồi, con đang bệnh, nhanh ngủ đi.”
Nghe vậy, Cố Mông nghe lời gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, thậm chí còn kéo chăn kín mít.
“Vậy con ngủ đây, ngủ ngon!” Cô vẫy tay với cha Cố, sau đó nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc cô cũng đang buồn ngủ.
Lúc này Cố Nguyệt mới hồi phục tinh thần lại, cô cả kinh nói “Đây…… Đây là Cố Mông?”
Cái người xấu xí nhìn không ra hình người này chính là Cố Mông?
Cố Nguyệt suýt nữa cười ra tiếng, thật xấu xí, Cố Mông này quả nhiên chính là cái thứ xui xẻo, đi ra ngoài du lịch cũng có thể biến mình thành cái dạng này.
Tuy trong lòng cảm thấy vui sướng, nhưng trên mặt Cố Nguyệt vẫn lộ ra vẻ lo lắng, thậm chí hốc mắt đều đỏ.
“Sao chị lại biến thành như vậy?” Cô hỏi.
Cha Cố thở dài, trên mặt có chút mỏi mệt. Trong điện thoại cha Hứa nói rất nghiêm trọng, trên đường tới đây, ông còn cầu nguyện cha Hứa chỉ đang nói dối thôi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Cố Mông, ông mới phát hiện tình trạng của Cố Mông còn nghiêm trọng hơn so với những lời của cha Hứa.
Bên kia Hứa Tâm Như sau khi được mẹ Hứa trấn an, lại hôn mê. Bác sĩ nói cô ấy bị hoảng sợ quá độ, sợ là ngủ không ngon, cho nên mẹ Hứa và cha Hứa mới phải ở lại trông qua đêm.
Chờ Hứa Tâm Như ngủ say, hai người cha mẹ Hứa mới lại gần chào cha Cố, nói “Cha Cố Mông à.”
Mẹ Hứa nhìn thoáng qua Cố Mông, nhịn không được thở dài. Tình trạng của con bé còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Tâm Như nhà bà. Trong lúc nhất thời, trong lòng cảm thấy có chút may mắn.
“Anh Hứa, anh có biết rốt cuộc vì sao Mông Mông nhà tôi lại biến thành thế này không?” Cha Cố nhịn không được hỏi.
Cha Hứa nói “Nơi này khó chuyện, chúng ta ra bên ngoài nói đi.”
Cha Cố gật đầu, hai người mở cửa đi ra ngoài, để lại mẹ Hứa cùng Cố Nguyệt.
“Dì Hứa.” Cố Nguyệt ngọt ngào kêu một tiếng, diện mạo của cô ấy điềm mỹ, cười rộ lên thực làm cho người ta thích.
Mẹ Hứa lạnh nhạt gật gật đầu với cô ta, không muốn cùng cô nói thêm gì, xoay người về bên giường của Hứa Tâm Như, duỗi tay chỉnh lại chăn cho Hứa Tâm Như.
Cố Nguyệt “……”
Trong mắt cô hiện lên một tia cáu giận, nhịn không được cắn cắn môi.
Sau khi mẹ Hứa ngồi xuống, liếc Cố Nguyệt một cái, nhịn không được nhíu nhíu mày —— đứa bé nhà họ Cố này, thoạt nhìn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Vừa rồi bà thấy, sau khi biết người nằm trên giường là Cố Mông, trên mặt con bé đó đều ý cười vui sướng.
Chị gái bị như thế mà con bé đó còn cười tươi như vậy!
Trong lòng mẹ Hứa nhịn không được nghĩ.
Nghĩ đến hoàn cảnh của Cố Mông, bà nhịn không được thở dài, quả nhiên là có mẹ kế thì liền có cha kế sao?
*
Cha Hứa kể cho cha Cố nghe về chuyện của Cố Mông, cuối cùng nhịn không được thở dài “Tôi còn phải cảm tạ Cố Mông nhà anh đấy, nếu không có con bé, mấy đứa Tâm Như không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Cha Cố lại không cảm thấy cao hứng, ông kinh ngạc với bản lĩnh của Cố Mông, nhưng nghe cha Hứa kể lại, chỉ cảm thấy con bé kia cực kì xa lạ.
Từ khi nào Cố Mông nhà ông lại có bản lĩnh như vậy? Nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi chuyện này, hiện tại quan trọng nhất chính là thân thể Cố Mông.
“Bây giờ tôi chỉ hy vọng con bé khỏe lại thôi.” Cha Cố thở dài, nhịn không được xoa xoa giữa mày, nói “Tôi đã đồng ý với mẹ nó là sẽ chăm sóc con bé thật tốt, tôi…… Tôi lấy mặt mũi nào để đi gặp bà ấy đây?”
Nghe vậy, cha Hứa an ủi “Anh đừng lo lắng, con bé sẽ không sao đâu.”
Mặc kệ những người khác lo lắng hay là vui sướng khi người gặp họa, Cố Mông vẫn ngủ ngon lành, khi tỉnh lại liền nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cha Cố cùng Cố Nguyệt.
“Con thấy thế nào rồi?” Thấy cô tỉnh lại, cha Cố vội vàng hỏi.
Cố Mông nói “Con cảm thấy rất khỏe.”
Cha Cố xoa đầu cô, nói “Con yên tâm, cha nhất định sẽ bảo bác sĩ chữa khỏi cho con.”
Cố Mông “…… Con không lo lắng đâu.”
Cha Cố thở dài, chỉ cảm thấy con bé này đang cậy mạnh, ông đứng dậy, bảo Cố Nguyệt chăm sóc Cố Mông cho tốt, chính mình tự đi xuống lầu mua bữa sáng.
Chờ khi cha Cố đi, mặt Cố Nguyệt liền xìu xuống.
Cô là con gái của chồng trước và Triệu Dĩnh, cùng tuổi với Cố Mông, khi Triệu Dĩnh gả vào nhà họ Cố cô ta rất biết điều, luôn không đối đầu với Cố Mông. Lúc này Cố Mông như thể sắp chết, cô ta lại rất vui vẻ.
“Chị à, nghe nói chị sắp chết, thật đúng là tốt quá.” Cố Nguyệt nói chuyện đó với Cố Mông không hề khách khí, tại sao lại phải khách khí, cô vẫn luôn đối xử như vậy với Cố Mông, ước gì Cố Mông chết quách đi.
Hiện tại phòng bệnh không có những người khác, cô cũng liền không cần làm bộ chị em thâm tình làm gì.
“Chị nhìn cái bề ngoài xấu xí của chị xem, đi ra ngoài chính là dọa chết người. Từ nhỏ, cha đã không thích chị, hiện tại chị càng xấu, cha sẽ càng không thích cái loại xấu xí như chị.”
“Chờ khi chị chết, tài sản của chị, cổ phần của Cố thị, tất cả đều của tôi và em trai tôi.”
Bởi vì Cố Mông mà đêm hôm qua không ngủ, trong lòng Cố Nguyệt đã khó chịu đến phát điên, hiện tại đối với Cố Mông ghét cay ghét đắng, phun ra các loại ngôn từ ác độc.
Cố Mông nhấc mí mắt lên nhìn cô ta một cái, lười biếng ngáp, hỏi “Phát điên xong chưa? Sáng sớm đã sủa bậy, tôi và cô rất quen thuộc sao?”
Nghe vậy, biểu cảm của Cố Nguyệt tức khắc cứng đờ, cả người tức giận đến phát run, cả giận nói “Mày đừng ở chỗ này giả ngây giả dại, cái gì mà mất trí nhớ, cha tin, nhưng tao còn lâu mới tin. Chắc chắn mày muốn thu hút sự chú ý của cha chứ gì, tao nói cho mày biết, mơ đi, cha quý tao với em trai của tao nhất, cha căn bản là không thích mày……”
Cố Mông đã sớm bị cô ta đả kích đến tự ti đi, ở trước mặt Cố Mông, cô vẫn luôn cảm thấy mình cao hơn một bậc thậm chí rất đắc ý. Nhiều năm như vậy, thậm chí cô ta đã quên mất chính mình căn bản không mang họ Cố.
Nhìn cô ta nói oang oang, trong mắt Cố Mông hiện lên một tia sáng lạnh, cô đột nhiên tiến lên, bóp chặt cổ Cố Nguyệt, đẩy cằm lên khiến cô ta câm miệng.
“Cô ồn quá đấy, có thể câm miệng được không?” Cố Mông khinh thường nói.
Cố Nguyệt trừng lớn đôi mắt, đồng tử không ngừng run rẩy, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
“Khụ…… Buông tay, ặc!” Cô ta duỗi tay muốn gỡ tay Cố Mông ra khỏi cổ mình, nhưng lại phát hiện tay đối phương tựa như kìm sắt, căn bản tránh không thoát.
Cố Mông nhìn nàng thật sâu, mặt vô cảm, nhìn qua lạnh lẽo mà lại khủng bố, đáy mắt cô mang theo cảm xúc lạnh lùng.
Cố Nguyệt có chút sợ hãi, cô ta muốn nới nhưng cổ lại bị bóp chặt, há mồm chỉ có thể phát ra tiếng khục khặc không nên lời.
“Phịch!”
Cố Mông duỗi chân, một chân đã người ra thật xa.
Một đá này không hề lưu tình, Cố Nguyệt chỉ cảm thấy ngực đau xót, sau đó phịch một tiếng đập người vào tường, phía sau lưng cũng bắt đầu đau, đau đến mức cô ta nhịn không được phun ra một búng máu.
Cha Cố cùng bác sĩ vừa mở cửa bước vào “……”
“Ơ, đã xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ ngoại quốc kinh ngạc, thất kinh hỏi.
Cố Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa thấy cha Cố lập tức ủy khuất khóc lóc kể lể nói “Cha ơi, chị muốn giết con.”
Cố Mông ngồi ở trên giường, nghiêng đầu nhìn qua, thoạt nhìn thực vô tội.
“Cố Mông, con làm gì vậy?” Cha Cố duỗi tay nâng Cố Nguyệt dậy, sau đó không thể tin nổi nhìn Cố Mông, nói “Cố Nguyệt là em gái con, sao con lại đánh nó? Còn nặng tay như thế?”
Cố Mông nói một cách đúng lý hợp tình “Cô ta ồn chết đi được, nói một đống thứ không thể hiểu được, con ghét cô ta.”
Cha Cố giận dữ hỏi “Chỉ có vậy mà con muốn giết con bé?”
“Không thể sao?” Cố Mông hỏi lại.
Cha Cố nói “Cha biết con không thích Nguyệt Nguyệt, vẫn luôn đối nghịch với nó, nhưng lần này con thật sự quá quắt, nó chính là em gái con.”
“Em gái?” Cố Mông có chút kỳ quái, nói “Nhưng con không nhớ cô ta, không phải con đã nói rồi sao, con bị mất trí nhớ, chẳng nhớ nổi cái gì đâu.”
Cha Cố “……”
Cố Mông lại cảm thấy có chút kỳ quái, cô nhìn nhìn cha Cố, lại nhìn nhìn Cố Nguyệt, nói “Cha nói cô ta là em gái con, vậy cũng chính là con gái cha? Vậy sao con không nhìn thấy quan hệ huyết thống của hai người? A!”
Hai mắt cô sáng ngời, cảm thấy mình đã nhìn thấu chân tướng, nói “Vợ của cha cho cha đội nón xanh đúng không?”
Ngày hôm qua phim truyền hình mà cô xem hôm qua cũng có cảnh này không phải sao?
Nghe vậy, cha Cố tức khắc tức giận đến sắp hộc máu.
“Cha ơi, ngực con đau lắm.” Cố Nguyệt đột nhiên mở miệng nói.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, trong miệng còn có máu, giống như sắp ngất đến nơi vậy.
Cha Cố lúc này mới nhớ tới cô, vội nói “Nguyệt Nguyệt, con không sao chứ? Cha đi gọi bác sĩ ngay.”
Nhưng vào lúc này, Cố Mông trên giường đột nhiên quay đầu, cũng nôn ra một búng máu.
Máu màu đen trên sàn nhà máu trắng tươi đẹp đến chói mắt.
“Mông Mông!” Cha Cố kêu sợ hãi.
Cố Nguyệt đáng thương nói “Cha, ngực con đau quá.”
Cha Cố “……”
Nhìn bên này, lại nhìn bên kia, đột nhiên cha Cố cảm thấy đầu mình phát đau.
— —— —— —— —— —–