Quốc Sư Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 45: 45: Rạch Mặt Ngươi Ra Từng Mảnh!



Chết, ta đã chết rồi sao?
Những lời đơn giản ấy như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim nàng, khiến tâm hồn nàng tan nát.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ hoảng sợ, đồng tử long lanh co rút lại, ánh mắt đảo qua đảo lại xung quanh.

Nàng hoảng hốt vươn tay lau bừa bãi trên mặt, cảm giác gồ ghề nhắc nhở nàng rằng, mặt nàng bị người ta rạch nát.
Hết dao này đến dao khác, ngang dọc đan xen.

Hóa ra là trên mặt đang chảy máu sao?
Khó trách vết máu trên tay càng ngày càng nhiều, vết máu trên giường giống như hoa màu đỏ tươi chất thành đống.

Đáy mắt của thiếu nữ đột nhiên tràn ngập một màu đỏ tươi, nàng hét lên cuồng loạn, hai tay run rẩy kịch liệt.

Nam nhân ôm lấy cơ thể đang giãy giụa một cách điên cuồng, hắn nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, dịu dàng dỗ dành hết lần này đến lần khác, “Uyển Uyển, đừng sợ, còn có ta ở đây.”
Không phải sợ, ta sẽ không bao giờ rời bỏ nàng, không bao giờ…!
“Công chúa! Công chúa! Công chúa!”
Thượng Quan Yên Uyển đột nhiên mở mắt ra, nhìn vào đỉnh màn, thở hổn hển, nên cảm thấy an lòng hay nên kinh sợ đây?
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ?
Rốt cuộc xem như kiều diễm, hay là kinh hãi?
Tim nàng đập mạnh đến mức nó dường như bật ra khỏi cổ họng nàng ngay khi mở miệng.

“Công chúa, người làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Bên tai truyền đến tiếng kêu nhẹ nhàng của Xuân U, Thượng Quan Yên Uyển vẫn chưa trả lời nàng ta, đưa tay sờ sờ bên hông, lại không phát hiện cái gì.

Huynh ấy không có ở đây, đó thực sự chỉ là một giấc mơ.
Nhưng tại sao lại có một giấc mơ như vậy? Là nhớ Vân Y Phỉ quá mức sao? Chẳng lẽ mới không gặp hắn mấy ngày mà đã nhung nhớ sao?
Không, không, đây rõ ràng là một giấc mơ vô cùng đáng sợ.

Thượng Quan Yên Uyển dường như nhìn thấy khuôn mặt tiều tuỵ bị dao rạch, theo bản năng đưa tay chạm vào.

Cảm giác mềm mịn nhắc nhở nàng rằng vừa rồi thực sự chỉ là một giấc mơ.
Xuân U nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng, trên mặt thậm chí còn mang theo một tia mất mát, vội vàng đem màn trướng treo lên, nhẹ giọng hỏi, “Công chúa, người muốn rời giường sao?”
Thượng Quan Yến Uyển nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên một vài hình ảnh.

Mũi dao lạnh lẽo cứa lên mặt nàng, hai tay hai chân bị dây thừng trói chặt, nàng như cá nằm trên thớt, mặc cho người xâu xé.

“Thượng Quan Yên Uyển, ngươi là đệ nhất mỹ nhân không gì sánh được ở kinh thành a, tất cả nam nhân đều giống như chó nhà mà theo đuôi ngươi, vây quanh ngươi, lấy lòng ngươi, nịnh nọt ngươi, cuộc sống như vậy, có phải rất vui vẻ hay không? Có phải ngươi thích như vậy lắm phải không?”
Một khuôn mặt xinh đẹp đến lóa mắt nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại lộ ra một tia hung ác, đôi mắt đen láy thậm chí có thể vắt ra nọc độc, mũi dao lạnh lẽo hung ác đâm vào da thịt nàng.
“Thượng Quan Yên Uyển, ngươi có phải nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày hôm nay không? Ngươi từng khinh thường nhìn ta, ở trước mặt ngươi, ta thậm chí không bằng một con chó!”
Mỹ nhân nhìn máu chảy trên mặt nàng, trở nên có chút điên cuồng, giống như một con rắn độc, phun ra đầu lưỡi đỏ như máu, lời nói ra mang theo độc cùng kho.ái cảm trả thù vô tận.
“Thượng Quan Yên Uyển, thật sự là phong thủy luân chuyển a, ngươi phải biết rằng, người có thể cười đến cuối cùng, mới là người thắng cuộc chân chính! Hôm nay ta sẽ rạch khuôn mặt này của ngươi, xem ngươi còn lấy cái gì để tự hào! Xem ngươi còn có thể cao ngạo như thế nào!”
“Công chúa! Công chúa! Rốt cuộc người bị sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ!” Giọng nói của Xuân U cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Hô hấp của Thượng Quan Yên Uyển có chút khó khăn, giống như cổ họng bị người nào đó bóp nghẹt lại, nàng không tự chủ được run lên, hai mắt bị hơi nước bao phủ.

Xuân U đỡ nàng xuống giường, cẩn thận vỗ lưng nàng, sắc mặt bị dọa tới có chút khó coi.

Thượng Quan Yên Uyển ngồi dậy, lấy tay che mặt, thân thể không ngừng run rẩy, nàng chậm rãi nói, “Không có việc gì, ta chỉ là nhớ tới một người quen cũ.”
Ngữ khí của nàng bình thản như vậy, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo, tựa như gió lạnh ngoài cửa.
Người quen cũ? Người quen cũ của công chúa là ai? Tại sao nàng ta chưa bao giờ nghe nói về người ấy trước đây?
Xuân U rùng mình một cái, lại đem hoang mang trong lòng đè xuống, chỉ thấp giọng nói, “Công chúa, thần đã gọi mấy người kia tới đây rồi, chờ người rửa mặt thay quần áo, liền có thể thấy được bọn họ.”
Thượng Quan Yên Uyển nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nhưng hai tay lại siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay toàn bộ đều nổi lên…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 45: Những Câu Chuyện Ma Trong Cung



Thượng Quan Yên Uyển trở lại phòng khách, nàng gọi Xích, Mị, Võng, Lượng và bốn nha hoàn đã kính cẩn mà đứng ở bên ngoài vào trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn họ.

Xích, Mị, Võng, Lượng nhìn thoáng qua nhau một cái, lại nhìn qua bên phía Xuân U và mấy nha hoàn kia, thấy mọi người đều lộ vẻ hoang mang, không ai không nghĩ đến cái bình hồ lô của công chúa rốt cuộc là đang chứa thứ thuốc gì.

Thượng Quan Yên Uyển nhìn vẻ mặt của bọn họ, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay cầm tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi mở miệng nói, “Hôm nay gọi các ngươi đến đây, là có một chuyện rất quan trọng muốn nói.”

Xuân U và những người khác vừa nghe thấy, họ lập tức nín thở, đôi mắt tròn xoe mà nhìn chằm chằm về phía nàng.

Thượng Quan Yên Uyển đặt tách trà bằng ngọc bích lại trên bàn, ngón tay gõ vài cái, mới chậm rãi nói, “Các ngươi cũng biết, hôm qua ta bị người khác bắt cóc, sau đó bị ném vào một căn nhà nằm sâu trong rừng U Minh.

Lúc ta nằm trong cỗ quan tài kín bưng, không một kẽ hở đã xảy ra chút sự việc, ta cảm thấy nên nói cho các ngươi nghe.

Rốt cuộc các ngươi đều là người bên cạnh ta, về sau mỗi ngày đi theo ta, có lẽ sẽ gặp được một chút chuyện đáng sợ.”

Xích, Mị, Võng, Lượng vừa nghe xong, thần sắc trên mặt khác nhau, hoặc kinh ngạc, hoặc là khó hiểu, hoặc bi thương, hoặc là mờ mịt, không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng.

Công chúa rốt cuộc muốn nói gì?

Thượng Quan Yên Uyển bị mấy người nhìn chằm chằm vào, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói, “Các ngươi có tin trên đời này có quỷ không?”

Lời này vừa nói ra, dường như một cục đá rơi xuống nước, “Thình thịch” nước bắn lên tung tóe, biểu cảm mỗi người mỗi khác, ánh mắt đảo loạn.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Đông Âm ngày thường rất thích nghe chuyện ma quỷ, mỗi lần nghe người ta nhắc đến chuyện đó, nàng ta luôn tỏ ra thích thú vô cùng.

Nàng ta nhìn xung quanh, thấy những người khác đều là bộ dạng khép nép, liền lên tiếng, “Công chúa, nô tì tin, nô tì tin.”

Thượng Quan Yên Uyển thấy đôi mắt nàng ta tỏa sáng, làm ra vẻ nóng lòng muốn nghe thử, trong lòng có chút nặng nề, nháy mắt cười hỏi, “Vậy ư? Ngươi tin tưởng trên đời có quỷ? Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua rồi sao?”

Tròng mắt Đông Âm dạo qua một vòng, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng mà nói,“Nô tì không có tận mắt nhìn thấy qua, chỉ là thường xuyên nghe trong cung kể chuyện ma, nghe nói rất nhiều nhưng chưa được tận mắt nhìn thấy.”

Thượng Quan Yên Uyển nghe vậy, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của Thượng Quan Húc, trong lòng thầm nghĩ, không phải là Hoàng gia gia ở trong cung đi dạo khắp nơi, không cẩn thận để kẻ khác nhìn thấy chứ?

Nghĩ lại, cũng không đúng, Hoàng gia gia tốt xấu gì cũng có chức quan tại địa phủ, cả ngày chính vụ bận rộn, một năm cũng chỉ có vài ngày được nghỉ, lấy đâu ra thời gian đi chơi!

Thượng Quan Yên Uyển nghĩ đến đây, đôi mắt chợt sáng lên, nói, “Hãy kể cho ta nghe, trong cung rốt cuộc đang truyền tai nhau chuyện ma quỷ gì?”

Đông Âm thấy dáng vẻ hứng thú của nàng, mới yên tâm, bắt đầu hùng hồn mà kể, “Ở trong cung, nô tình nghe được hai câu chuyện ma này nhiều nhất.

Một cái là về Trường công chúa ở Trường Khang cung, nghe nói thường xuyên có người vào ban đêm nghe được tiếng khóc, đặc biệt tiếng khóc nghe rất đáng sợ.

Đôi khi nghe tiếng đứa trẻ khóc, trong cung người đều nói, đó là đứa con của Trường công chúa đến tìm.

Vừa đến ban đêm, Trường công chúa sẽ nhìn thấy đứa trẻ đã chết kia, liền khóc không ngừng, đôi lúc vào ban đêm, hai mắt đều sưng cả lên.”

Xuân U cùng Hạ Băng nghe nàng ta nói xong, đã sợ tới mức ôm lấy nhau, môi đều run lên.

Xích, Mị, Võng, Lượng lại dường như không nghe thấy gì, vẫn như cũ dáng đứng thẳng tắp, thậm chí trên mặt đều không có chút cảm xúc nào.

Thượng Quan Yên Uyển một tay xoa cằm, đôi mắt ngấn lệ, rơi vào trầm tư.

Nói về cô mẫu, nàng cũng không tiếp xúc nhiều.

Tính tình cô mẫu rất quái dị, cũng không thích thấy người ngoài, luôn sống một mình trong Trường Khang cung.

Thượng Quan Yên Uyển lúc còn rất nhỏ, chỉ ngẫu nhiên nghe qua vài câu chuyện về cô mẫu của nàng.

Sau đó, phụ hoàng liền hạ lệnh không được tung tin đồn vô căn cứ, nếu có người dám sau lưng nhắc đến, liền sẽ bị trách phạt.

Theo thời gian, sau bao năm, cũng không ai nhắc lại.

Ai ngờ hiện giờ phụ hoàng bệnh nặng, Trường Khang cung lại xảy ra sự việc như này, nghe tới thật đúng là có chút kinh sợ.

Đôi mắt Thượng Quan Yên Uyển đôi mắt loé lên, lại tiếp tục hỏi, “Tin đồn còn lại là gì?”

Đông Âm thấy chung quanh mấy người đều nhìn chằm chằm về phía nàng ta, còn có chút khẩn trương, càng thêm thật cẩn thận mà nói,“Một tin đồn khác nữa, có liên quan đến Gian Phi.”

Tưởng quý phi sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.