Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 30: Thật sự là oan gia



Vô Diễm gắt gao ôm Lục Tiểu Thanh, giống như dùng hết khí lực toàn thân, tưởng như muốn đem Lục Tiểu Thanh dung nhập vào cơ thể mình vậy, nghẹn ngào nói: “Ta biết rồi, ta biết rồi, là ta sai, ta không nên để nàng lại đó, ta không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, là ta không tốt, là ta sai, nàng cứ khóc đi, mang tất cả ấm ức trong lòng bỏ ra hết đi, hiện tại ta đã tìm được nàng, sẽ không bao giờ để nàng một mình nữa”

Tiểu Thanh khóc đến khản cả cổ, hết hơi rồi không ngừng thở phì phò, dần dần nín khóc, Vô Diễm tựa cằm vào đỉnh đầu Tiểu Thanh nói: “Có gì ủy khuất trong lòng nói hết ra cho ta nghe, ta sẽ thay nàng chống đỡ, về sau, tất cả đều vì nàng mà chống đỡ mọi chuyện, tuyệt đối không để nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất, tin ta, về sau tất cả đã có ta.” Hai tay như sắt ôm lấy Tiểu Thanh như vì nàng mà tồn tại, kiên cường có lực.

Khóc mệt mỏi, Lục Tiểu Thanh tựa vào trên ngực Vô Diễm, đột nhiên hung hăng cắn mạnh một cái, Vô Diễm đau muốn nhảy dựng, nhưng vẫn không di chuyển mà để tùy ý Tiểu Thanh hung hăng cắn. Dần dần trong miệng có mùi máu tươi, Lục Tiểu Thanh nhả ra, ngẩng đầu nhìn Vô Diễm. Chói mắt khi thấy hốc mắt Vô Diễm hồng hồng, Lục Tiểu Thanh trong nháy mắt chú ý nhìn lại, Vô Diễm đã quay mặt đi không cho Lục Tiểu Thanh nhìn thấy.

Lục Tiểu Thanh hừ một tiếng nói: “Sao mắt huynh lại đỏ vậy?”

Vô Diễm lạnh lùng nói: “Hạt cát bay vào mắt” Thật sự là lời thoại kinh điển, Tiểu Thanh bĩu môi cũng không vạch trần, khóc xong mới thấy mông bị đánh đau không khỏi giận dữ giơ chân đạp Vô Diễm. Lúc này Vô Diễm đang ôm Tiểu Thanh nên không kịp tránh, một cước hạ đến nơi chính xác, hậu quả Phật dạy không thể nói.  =))))))

Vô Diễm mặt đỏ đến nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt vô lại nói: “Ai kêu huynh đánh mông ta, vậy là xứng đáng” Vừa nói lại nhịn không được cười sung sướng. Một đôi mắt vốn đã khóc sưng như quả đào, giờ lại cười thành một đường chỉ.

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh vừa khóc vừa cười, lắc đầu bất mãn nói: “Vừa khóc vừa cười, thành ra bộ dáng gì nữa”

Lục Tiểu Thanh lúc này ngược lại rất đắc ý nói: “Thương tâm liền khóc, cao hứng liền cười, ta nghĩ thế nào làm thế đó, chẳng lẽ ta vừa khóc vừa cười còn vi phạm vương pháp sao.”

Vô Diễm nhìn ra Lục Tiểu Thanh đã khôi phục thần sắc gian trá trước kia, nghịch ngợm đáng yêu, trong lòng cũng thấy thoải mái, chút giận dữ khi gặp Tiểu Thanh cũng đã tiêu tan, vui cười tùy ý, vẫn là nữ tử trước kia mình biết, tùy ý quái đản, thô tục ngoài tưởng tượng, lộn xộn không có trật tự, cái đồ không giống người thường đó lại là người mà mình không yên lòng tìm kiếm như mò kim đáy biển, nên vừa vui sướng vừa tức giận.

Lục Tiểu Thanh khóc một hồi, tất cả ấm ức trong lòng đều theo nước mắt chảy ra ngoài tiêu tan sạch sẽ, lúc này cũng giống người bình thường toàn thân thả lỏng, trong lòng tĩnh lại, vừa rồi xúc động nên không kịp hỏi chuyện, nên dũng mãnh lùi ra.

Một cước đá văng Vô Diễm ra, Lục Tiểu Thanh một tay bắt nhẹ nhàng xoa xoa mông cho đỡ đau, mặt phẫn nỗ nhìn Vô Diễm nói: “Vừa rồi không tính nữa, hiện tại nhắc lại chuyện cũ. Nói mau, vì sao ngày đó bỏ ta lại? Hai người các huynh là nam nhân mà  lại bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta, được lắm.”

Vô Diễm né tránh một cước của Lục Tiểu Thanh, sắc mặt lại khôi phục như lúc ban đầu, vẻ mặt lãnh khốc nói: “Ai bỏ nàng lại chứ, không phải là ta đã để lại hai chữ bảo nàng chờ chúng ta hay sao, ta còn muốn hỏi nàng nếu nàng muốn chạy, vừa rồi vì sao nhìn thấy ta lại khóc đến mắt mũi lẫn lộn, còn đổ một đống sầu não lên người ta”

Lục Tiểu Thanh nghe vậy tức không thèm nói nữa, thò tay vào trong lòng lấy ra mảnh vải đen như mực kia, ném cho Vô Diễm lớn tiếng nói: “Ta không phải là đã nói cho huynh biết là ta không biết chữ rồi sao, thứ này lại còn trở thành như vậy, qủy mới biết trên đó viết chữ gì”

Vô Diễm liếc mắt nhìn thấy trên mảnh vải thô nét mực loang lổ, chữ gì cũng không nhìn ra, rõ ràng trước đó có viết chữ rõ ràng mà, không khỏi nhíu mày nói: “Đây là vấn đề của nàng, ta để lại bảo người ta bao giờ nàng xuống dưới thì đưa cho nàng, nàng không làm theo như ta nói, nàng chịu khổ là đáng đời lắm!”

Lục Tiểu Thanh thấy trên đỉnh đầu khói nhẹ bốc lên, truyền vào tai tiếng xé gió vù vù, tức giận giậm chân nói: “Được, được, là ta xứng đáng bị như vậy, đáng đời ta.” Vốn nghĩ nhiều lời chất vấn, nhưng lại nhớ ra mình và Vô Diễm chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng chẳng thân quen với mình, mình dựa vào cái gì mà muốn khởi binh vấn tội người ta, Vô Diễm dẫu sao cũng là người ngoài mà. Nghĩ thế nên sắc mặt tự nhiên tối sầm lại, trong lòng phiền muộn vài phần, không còn hứng thú chất vấn Vô Diễm nữa.

Vô Diễm vốn thấy Lục Tiểu Thanh đang tức giận, kiêu ngạo giương nanh múa vuốt với mình, đột nhiên mới một câu đã làm cho nàng ỉu xìu, không khỏi nhướng mày nói: “Nha đầu, đừng cho là ta thâm trầm, tính cách của nàng như thế nào ta còn không biết hay sao, lấm la lấm lét, tinh tinh quái quái, chắc lại đang nghĩ ra cái gì quỷ quái rồi đúng không! Ta nói cho nàng biết, lần này không có Thiên Vũ sau lưng đỡ cho nàng, nếu chọc ta mất hứng, xem ta xử lý nàng thế nào”

Lục Tiểu Thanh nghe thấy Vô Diễm nói một cách kiêu ngạo, nếu là bình thường sẽ không thể thiếu một màn đối chọi gay gắt với chàng, nhưng hiện tại, một chút tinh thần cũng không có, giống như trong nháy mắt tất cả sức lực đều bị rút kiệt cả, mệt mỏi lười biếng nói: “Tùy theo ý huynh đi”.

Vô Diễm nhíu nhíu mày, ánh mắt long lanh xinh đẹp nhưng lại lạnh băng nhìn không chớp mắt vẻ uể oải của Tiểu Thanh, lúc sau, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn: “Cũng chỉ là chịu khổ một chút thôi, không có việc gì, sau này không thấy nàng, ta đã lãng phí bao nhiêu thời gian để đi tìm nàng, ta còn không bất mãn, nàng còn tính toán cái gì”

Lục Tiểu Thanh nghe thấy Vô Diễm nói hắn đi tìm mình, giật mình, tinh thần nhất thời lại bừng bừng như cũ, thở hổn hển ngửa đầu vẻ mặt chờ mong hỏi: “Huynh có quay lại tìm ta sao?”

Lục Tiểu Thanh vừa rồi trầm lặng như người chết, một giây sau lại giống như ăn phải thuốc kích thích, bộ dạng khỏe mạnh hoạt bát đáng yêu. Vô Diễm không khỏi lắc đầu nói: “Nếu không tìm nàng thì sao ta lại xuất hiện ở đây, nếu không phải đi được nửa đường thì nhận được tin người của ta báo đi đón nhưng không thấy nàng, thì ta đã sớm ở kinh thành rồi, sao có thể quay đầu về Giang Nam. Nàng không cảm ơn còn cắn ta một miếng, thật là buồn cười”

Ha ha, hóa ra là bọn họ có tới tìm mình, xem ra đúng là họ không phải muốn bỏ mình lại, mình chỉ biết họ gửi lại cho mình một chữ nhất định không phải là lời nói bảo trọng linh tinh gì đó, mình không biết nên hiểu lầm, bọn họ thật sự là có thể tin tưởng được, a, thật là vui. Vẻ mặt không che giấu được ý cười tràn ra, Lục Tiểu Thanh giống như một con gà mái già cười khanh khách tiến lên từng bước, đứng nghiêm ở trước mặt Vô Diễm nói: “Ta chỉ biết hai người sẽ không vứt bỏ ta, ta là người đáng yêu, người gặp người yêu, thần gặp thần yêu…….”

“Ngừng” Mắt thấy Lục Tiểu Thanh lại bắt đầu vênh mặt tự biên tự diễn, Vô Diễm hô dừng lại thật rõ ràng, lãnh mi mặt lạnh nói “Nàng nói lời chẳng có khí chất gì cả như vậy sao? Lời nói đó nữ nhân nên nói ra sao? Lớn như vậy rồi mà còn không biết kiềm chế. Ta nói trước, mặc kệ là nàng từ đâu đến, cũng không cần biết nàng nghĩ gì trong lòng, nếu nàng đã tới đây, vậy phải thích ứng với thời đại này, với cuộc sống ở xã hội này, đừng hy vọng xa vời là cái xã hội này phải thích ứng với nàng, nếu không người chịu thiệt sẽ là nàng đó. Còn nữa, không cần cứ lập dị như vậy, tùy hứng theo ý mình, là nữ tử mà dám đi bắt tú cầu của người ta, nàng có biết đây là chuyện rất nghiêm trọng không, có ý định phá hỏng nhân duyên của người khác, có thể bị đưa lên quan phủ. Cho dù họ không cần cái mạng nhỏ của nàng, chỉ cần đánh nàng ba bốn chục trượng cũng xứng đáng. May là nữ tử Ngô gia coi như là người khó gặp, gặp được nàng ta chính là phúc khí của nàng đó, về sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, xem ta xử lý nàng thế nào!”

Lục Tiểu Thanh ngẩn người, Vô Diễm sao lại giáo huấn mình dữ vậy, tuy rằng hắn nói không sai. Nhưng nghe sao giống mẹ già ở nhà hay giáo huấn mình vậy, là đe dọa, là vũ lực, nhưng quan trọng nhất là có quan tâm, trong lòng tự nhiên thấy thoải mái.

Nhìn vẻ mặt sát khí của Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Không phải ta muốn bắt tú cầu mà là tú cầu tự bay đến chỗ ta. Được rồi, ta cam đoan về sau không bắt tú cầu nữa, nhưng mà huynh cũng thật là thiếu đạo đức, rõ ràng thấy ta chịu khổ còn không ra hỗ trợ, tránh ở một bên xem kịch vui, ngẫm lại vẫn làm cho ta tức đến ngứa răng.”

Vô Diễm trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, nghiêm mặt nói: “Còn dám nói, dám làm dám chịu” Dừng một chút khóe mắt hơi toát ra ý cười nói: “Nếu không phải ta vừa lúc tới đó, thì cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt nàng ngốc nghếch ôm tú cầu bị người ta khiêng đi, nàng cho dù có nhảy sông cũng không có người ngăn nàng lại, nói đến chuyện này là lại thấy bực mình…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.