Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 47



Giờ thi đã điểm. Tất cả thí sinh của các môn khác nhau được xáo trộn loạn cả lên.

Từng bọc đề đóng dấu được cất kỹ. Thầy gọi hai bạn học sinh lên xác nhận, ký tên về việc phong bì đề vẫn còn nguyên vẹn.

“Nào, những ai thi Toán xin mời giơ tay.” Thầy giám thị vừa bóc bộ đề Toán, lớn giọng.

Tôi hồi hộp, từ từ giơ tay lên. Đề thi được phát đến trước mặt. Tôi chậm rãi xem từng bài. Đề thi dài ba tờ A4. Tôi có phần sốc vì độ dài.

Lướt đến trang cuối… Mí mắt tôi giật vài lần. Tôi há hốc miệng đến mức mãi không khép lại được. Đây chẳng phải là dạng bài hôm trước Lưu Minh cho tôi làm sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Suốt hai tiếng làm bài, tôi cố gắng giữ một cái đầu lạnh. Không sai bài dễ, làm được bài khó, chỉ cần vậy thôi.

Bài cuối này giống 90% so với bài của Lưu Minh cho, chỉ khác số liệu và yêu cầu phần b, thêm một công thức là ra.

Tôi làm xong, bình tĩnh lại đôi chút, dư dả hẳn 10 phút để kiểm tra lại toàn bộ câu trả lời.

Tự nhủ rằng bản thân không được vui mừng quá sớm, còn rất nhiều trường hợp có thể xảy ra. Tại sao lại có thể trùng hợp đến như vậy? Lưu Minh lấy ở đâu ra cái đề này vậy ta?

Hết giờ thi, tôi chạy thẳng ra ngoài, cơ mặt giãn không thể nào thoải mái hơn được nữa. Thầy Beo đứng ở cổng. Tôi ra đầu tiên. Vừa thấy tôi, thầy sốt sắng, chạy lại gần.

“Sao rồi? Làm ổn không em?” Tôi thấy giọt mồ hôi vừa trượt xuống từ trán thầy. Chắc hẳn thầy cũng phải lo lắng nhiều lắm.

“Cũng coi như là làm hết đề thầy ạ.” Tôi khiêm tốn một chút, không dám phán đoán là đúng hay không.

Mấy đứa kia cũng chạy ra ngay sau đó. Chúng tôi bá vai nhau, nhảy lên, la hét.

“Ôiii, cuối cùng cũng được nghỉ Tết rồi.”

“Chắc là một hai tuần nữa là có kết quả thôi. Mấy đứa cứ thoải mái ăn Tết đi đã nhé. Dù sao cũng thi xong rồi.” Thầy Beo vỗ vai Quân.

Nhìn lại cách mà chúng tôi cùng nhau vượt qua giai đoạn học hành vất vả này, bỗng dưng cảm thấy cảm động ghê.

______________________

Chiều, tôi ung dung nằm giường, giãn hết đầu óc sau một buổi trưa nói chuyện với Lưu Minh. Tên này nói gì khiến tôi thật khó tin. Tỷ lệ trúng đề thấp dưới 10% mà đề bài lại giống đến mức làm người khác khiếp sợ đến vậy.

Tôi có ý mời Lưu Minh đi ăn một bữa cảm ơn, nhưng mà anh ta từ chối. Chuyện khó tin đến vậy.

Tôi thiếp đi từ lúc nào. Chợt tiếng chuông điện thoại reo liên hồi. Tôi uể oải bắt máy. Đầu dây bên kia tức giận gọi cả họ tên của tôi, giọng đanh thép.

“TRẦN MINH HÂN, chị là ai mà ám anh tôi mãi vậy?”

Tôi choáng váng đầu óc, nhất thời không nghĩ được chuyện gì đang xảy ra.

“Ai vậy? Có chuyện gì sao?”

“Chị có quen Hoàng Hải Đăng không? Anh tôi sống dở chết dở trong bệnh viện mà vẫn lẩm bẩm tên chị đấy.”

Như sét đánh ngang tai, tôi run rẩy, vội cầm áo khoác rồi phi ra ngoài, bắt xe đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Chạy lòng vòng trong bệnh viện, mãi mới tìm được phòng bệnh mà Đăng đang nằm. Hải Anh đang ngồi thẫn thờ bên giường bệnh. Xung quanh không có một người lớn nào cả.

Đăng nằm bất động. Tôi thấy mà xót xa. Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Hải Anh vừa thấy tôi, liền chạy vội lại gần, không ngừng nói:

“Chị là Trần Minh Hân có phải không? Chị trả anh lại cho tôi đi! Sao anh ấy lại trở thành như thế này chứ?”

Tôi run run, kích động hỏi:

“Đăng bị làm sao thế? Tại sao mấy hôm trước vẫn còn yên ổn mà?”

“Tôi không biết. Anh ấy đã nằm đây hai ngày rồi.”

Chị y tá đến thay túi truyền nước cho Đăng, thở dài bảo tôi:

“Em là người nhà của bệnh nhân Hoàng Hải Đăng phải không?”

Tôi gật đầu lia lịa. Chị ấy trấn an tôi:

“Cậu ấy không có vấn đề gì đâu. Chỉ là cảm lạnh, ngấm lạnh vào người, cộng thêm uống nhiều rượu. Thành ra sốt mãi không dứt. Có điều đây cũng không phải bệnh gì đáng lo.”

Rồi chị nheo mắt ngán ngẩm nhìn ra cô bé núp đằng sau tôi:

“Chỉ có bé kia mới là người đáng lo thôi. Con bé cả ngày chỉ ngồi khóc, không chịu nghe lời chúng tôi nói. Em nên quan tâm đến con bé nhiều hơn.”

Tôi quay ngoắt lại nhìn Hải Anh. Con bé trố mắt.

“Em làm chị hết hồn. Anh em không có sao hết. Nghe bác sĩ nói chưa?”

Hải Anh cãi lại, giọng bực bội đáng thương:

“Chị vừa mới đến làm sao biết được anh tôi không sao? Đến nay đã là ngày thứ hai rồi đấy.”

Ngày thứ hai? Vậy là Đăng bị ốm từ hôm đi uống với bạn sao? Thảo nào mà không nhắn lại cho tôi một câu.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, đặt tay lên trán Đăng. Dần hạ sốt rồi. 𝖳rờ 𝙪𝐦 tr𝙪𝐦 h𝙪yề𝙣 trù𝐦 [ 𝖳r𝑼𝐦𝖳r𝙪yệ 𝙣﹒𝚅N ]

Đằng sau tôi chợt phát ra tia lửa điện. Tôi cảm nhận được ánh mắt dò xét đang nhìn mình chằm chằm. Tôi hoảng hồn rụt bàn tay đang nắm lấy tay Đăng lại.

“Chị là ai thế hả?” Hải Anh khoanh tay trước ngực, tra hỏi.

“Ờm… nói sao nhỉ?” Tôi phân vân không biết có nên nói thật không. Cuối cùng lại giấu nhẹm đi: “Chị là bạn siêu thân của anh trai em.”

“Siêu thân? Anh tôi có rất nhiều bạn thân, chị là người số mấy thế hả?” Hải Anh cười ha hả vào mặt tôi.

Tôi bắt đầu cáu rồi đó nha con nhóc này.

“Sao em cứ xưng tôi với chị thế? Phải xưng em, là em, biết chưa?”

“Chị đâu có phải chị của tôi…”

Thôi đưa tay ra đằng trước, ý bảo dừng lại được rồi. Nhóc con không cần nói nữa. Chị mệt rồi…

“Trưa nay em đã ăn gì chưa?” Tôi hỏi han. Muốn làm thân với con bé này còn phải mất một quá trình dài.

“Tôi ăn hay chưa liên quan gì đến chị?” Hải Anh vẫn đứng nguyên một góc, cách xa tôi.

Nhìn là biết chưa ăn. Bận ngồi trông anh rồi khóc lóc thì ăn uống lúc nào được. Tôi xách túi đứng dậy. Hải Anh thấy thế liền giật mình tiến thêm vài bước.

“Ơ, chị đi về sao?”

“Đúng vậy. Anh em không có vấn đề gì đáng lo. Chị về trước đây.” Và rồi tôi quay gót đi ra.

Đương nhiên là không thể đi về như vậy được rồi. Tôi kiễng chân, ngó qua ô kính tròn nhỏ trên cửa. Hải Anh đang đấm bụp bụp mấy phát vào chiếc gối trên băng ghế sofa cạnh giường bệnh, không ngừng chỉ trích:

“Anh xem, chị ta là bạn siêu thân kiểu gì vậy? Uổng công anh cứ lẩm bẩm tên chị ta. Anh trai, anh nhìn lầm người rồi. Bà chị này, không đáng tin, không đáng tin.”

Nói liên hồi rồi khua tay múa chân, lúc tức giận cũng đáng yêu. Hai anh em nhà này giống y hệt nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.