Quang Âm Chi Ngoại

Chương 22: 22: Quần Áo Mới 2



Cho nên, khi Hứa Thanh đi ngang qua một cửa hàng quần áo thời tiết lạnh như băng này, bước chân không tự chủ được dừng lại một chút, nhìn về phía đống quần áo dày cộp và sạch sẽ đang được treo trong cửa hàng.Hắn sờ sờ túi da đang phình ra kia, xoay người đi vào.Bên trong cửa hàng không có mấy người, Hứa Thanh tiến vào liền nhìn về phía quần áo đang treo kia, nhìn rất nghiêm túc.Đứng ở một bên tủ, chủ tiệm nhìn lướt qua Hứa Thanh một cái, cũng không quá để ý, phân phó cho tiểu nhị bên cạnh.”Ngươi đi ra phía sau sửa sang lại một chút, đem quần áo được đặt đã qua một tháng không có người đến lấy, lấy ra treo lên bán đi.

““Vậy nếu người đặt quần áo trở về thì phải làm sao? “Tiểu nhị tựa hồ mới tới không lâu, nên có chút chần chờ.”Quay lại? Trong doanh trại cứ cách một đoạn thời gian lại có người mất tích, có người chết trong cấm khu, có người không giải thích được mà biến mất, có thể trở về chỉ có quỷ, mau đi đi.

“Chủ tiệm không kiên nhẫn phất tay, tiểu nhị vội vàng chạy về phía hậu đường. Không lâu sau, khi Hứa Thanh còn chưa chọn xong quần áo, tiểu nhị đã ôm rất nhiều quần áo đi ra, sau khi nhất nhất treo lên, Hứa Thanh liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bộ quần áo làm từ da lộn tối màu.Đó là quần áo người khác đặt hàng, nhưng không thể trở lại để lấy.Sau thời gian thắp một nén nhang, khi Hứa Thanh từ trong cửa hàng đi ra, trên người hắn mặc chính là chiếc áo da lộn tối màu kia.Quần áo này cách lạnh mà không dày nặng, mặc trên người, mức độ ấm áp vượt qua y phục Hứa Thanh mặc lúc trước rất nhiều.Duy chỉ có bởi vì hắn gầy nhỏ, cho nên mặc ở trên người nhìn cứ như áo khoác, rất không phù hợp.Nhưng Hứa Thanh rất vui vẻ, lúc đi trên đường, hắn luôn cẩn thận tránh đi một ít nơi bẩn thỉu.Đang muốn đi tìm Mập Sơn, hắn chú ý tới bên ngoài doanh trại, giờ phút này có tiếng lộn xộn truyền đến, đồng thờ cũng có rất nhiều Thập Hoang giả bên trong doanh trại đi ra, ánh mắt chờ mong đi tới gần nơi truyền đến âm thanh.Hứa Thanh cũng ngẩng đầu nhìn lại.Dần dần hắn nhìn thấy dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một đoàn xe hơn mười chiếc xe ngựa, chậm rãi chạy về phía này.Người ngồi trên đó, cho dù chỉ là thị vệ cũng đều ăn mặc vô cùng sáng sủa, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt còn có tinh mang, hơn nữa, trên thân thể đều có ba động linh năng kinh người.Về phần người bên trong xe, Hứa Thanh không nhìn thấy, nhưng cũng có thể suy đoán ra, nhất định là người có thân phận rất tôn quý. Đoàn xe như vậy, Hứa Thanh từng nghe Lôi Đội nói qua, tựa hồ sẽ thường xuyên đi tới doanh trại, hoặc là hành thương, hoặc là vì mua Thất Diệp Thảo dùng để luyện chế Bạch Đan.Mà bóng dáng Mập Sơn, cũng xuất hiện trong đám người, sau khi Hứa Thanh bị hắn hấp dẫn, cũng không chú ý đoàn xe nữa, mà là nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Mập Sơn, bắt đầu theo sau.Chỉ là có lẽ là đoàn xe đến, cả ngày hôm nay, bên trong doanh trại đều rất náo nhiệt, hình thành chợ phiên, Hứa Thanh thủy chung không tìm được cơ hội.Cho đến đêm khuya, hắn nhìn Mập Sơn lần thứ hai trở lại trong căn nhà lớn kia, mới  đem chủy thủ dấu trong tay áo thu lại, xoay người rời đi.Mặc dù ngày hôm nay không có cơ hội ra tay, nhưng Hứa Thanh vẫn rất kiên nhẫn, sau khi trở lại phòng nhỏ, hắn mặc quần áo mới mua bắt đầu tu hành, cho dù là lúc ngủ cũng không cởi ra.Cho đến sau khi trời sáng một lần nữa, hắn chuẩn bị tiếp tục ra ngoài tìm kiếm cơ hội, mới yêu quý cởi chiếc áo da lộn kia ra, mặc lại cái áo khoác da rách nát của mình.Nhìn quần áo mới, Hứa Thanh cảm thấy ngày hôm qua mình có chút lỗ ma~ng.Giờ phút này, Hứa Thanh mặc áo da rách đi vào trong doanh trại, khi đi ngang qua đám người trong chợ, ánh mắt hắn nhìn như đang đánh giá nơi đóng quân của đoàn xe, nhưng trên thực tế là đang tìm kiếm bóng dáng của Mập Sơn.Xa xa, Thất gia tức giận, cùng với đầy tớ ngồi trên một mái nhà, ánh mắt đảo qua đoàn xe, lại nhìn về phía Hứa Thanh, tùy ý hướng người đầy tớ bên cạnh hỏi một câu.”Thiếp mời đã đưa cho Bách đại sư chưa? ““Thất gia, đã đưa đi, nhưng Bách đại sư nói gần đây thân thể hắn không khỏe…””Không khỏe? Hắn ta là đại phu, hắn ta đây là…!À À, hôm qua ta nhớ rõ tiểu tử này mặc một bộ quần áo mới, sao hôm nay lại đổi lại? ” trong lúc Thất gia đang nói, lại để ý thấy quần áo của Hứa Thanh, kinh ngạc một chút.Khi Thất gia còn đang khó hiểu, Hứa Thanh ở trong đám người, dư quang tập trung vào Mập Sơn.Cứ như vậy, một ngày lại trôi qua.Theo đêm khuya đến, Mập Sơn vốn muốn đi về nhà lớn, không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi phương hướng, lại ở trong bóng đêm, đi về phía khu vực vòng ngoài.Nơi đó tương đối mà nói, có chút hẻo lánh.”Phát hiện ra mình rồi sao?” “Hứa Thanh nhướng mày, ánh mắt híp lại, ánh mắt dần dần lạnh hơn băng.Hắn không đi theo, mà là đánh giá bốn phía, cho đến khi xác định đối phương chỉ là một người đi tới, mới vòng qua một phương vị, ở chỗ tối mai phục, chờ đợi Mập Sơn đến vòng ngoài.Xác định nơi này không có mai phục, hàn mang trong mắt hắn càng đậm, giấu ở chỗ tối.Mà giờ phút này, Mập Sơn cũng đi tới phạm vi này, bước chân bỗng nhiên dừng lại.”Nhãi con, ngày hôm qua ta đã phát hiện có người theo dõi, đi ra đi, nơi này vắng người, rất thích hợp để xử lý thi thể của ngươi, nếu ngươi không dám đi ra, lần sau sẽ không phải là một mình ta nữa đâu, cho dù Lôi Đội che chở ngươi, Huyết Ảnh chúng ta cũng có thể khiến ngươi phải trả giá đắt.

“Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, đối phương đã nói như vậy, cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm, vì thế từ trong bóng tối đi ra.”Mã Tứ không phải vụng trộm tiếp việc đi ra ngoài, mà là bị ngươi gi3t chết đi, ngược lại là xem thường ngươi rồi.” Mập Sơn nhe răng cười, nhìn về phía Hứa Thanh đi ra.”Nhưng không sao, ta vốn đã nhìn hắn không vừa mắt từ lâu, ngươi không giết hắn, ta cũng tính toán, lần sau khi ra ngoài sẽ gi3t chết hắn, thế nên còn phải cám ơn ngươi, mà sống chết của hắn, ta mặc kệ, nhưng trong túi da của hắn có một món đồ, hẳn là đang ở chỗ ngươi đi.

“Mập Sơn nhìn về phía túi tiền ở eo Hứa Thanh, trong mắt có ý tham lam, không đợi Hứa Thanh trả lời, thân thể nhoáng lên một cái, thân thể mập mạp lại bộc phát ra tốc độ vượt qua ngưng khí tầng hai.Ba động linh năng trên thân thể, vào giờ khắc này cũng mạnh hơn không ít, thậm chí ở ngoài cơ thể hình thành một tầng khí lưu thuật pháp, kéo theo gió lạnh, cả người như một quả cầu băng, phóng về phía Hứa Thanh..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Quang Âm Chi Ngoại

Chương 22: Hậu quả của uy hiếp (2)



Hứa Thanh ở bên ngoài quan sát một hồi, hắn chú ý tới bên trong cửa hàng, là tiểu cô nương hôm qua kia, ăn mặc một bộ đồ tiểu nhị.

Đối phương hiển nhiên là ở bên trong chỗ này làm việc lặt vặt, bận trước bận sau, trên trán đều là mồ hôi.

Cho đến khi Hứa Thanh đi vào cửa hàng, nàng mới chú ý tới nơi đây, vừa muốn nói chuyện, nhưng lại bị một thập hoang giả gọi tới hỏi vật phẩm.

Hứa Thanh cũng không lập tức chú ý vật phẩm bên trong cửa hàng, mà trước nhìn những người chung quanh đến mua vật phẩm như hắn.

Tổng cộng bảy người, có người đang tìm kiếm vật phẩm, có người đang cúi đầu trầm tư, có người đang cò kè mặc cả, trong đó có hai vị, một béo một gầy, giống như cùng một hội.

Người béo rất tròn, người gầy thì có mặt ngựa, thái độ rõ ràng rất cường ngạnh, trên người có chấn động linh năng không ít, giờ phút này một người trong đó, chính là đang quát tháo tiểu cô nương kia, giống như đối với câu trả lời của nàng có chút bất mãn.

Trong khi tiểu cô nương này lo lắng nói xin lỗi, Hứa Thanh nhìn vật phẩm trong cửa hàng.

Cùng phán đoán của hắn không sai biệt lắm, nơi này là một tiệm tạp hóa, đan dược, binh khí, quần áo, thức ăn…, đầy đủ mọi thứ.

Vì vậy hắn thu hồi ánh mắt, đi đến chỗ quầy hàng, nhìn chủ quán bộ dạng lạnh lùng đang hút thuốc đồng trong đó, bình tĩnh mở miệng.

– Bạch Đan bán thế nào?

– Bạch Đan số lượng có hạn, mỗi ngày chỉ bán 5 viên, số định mức hôm nay còn 2 viên, 10 linh tệ một viên.

Mí mắt chủ quán nhấc lên, quét mắt nhìn Hứa Thanh, có lẽ nhận ra hắn chính là thiếu niên đấu thú hôm qua, thái độ khá hơn một chút.

Nhưng nghe tới cái giá tiền này, dù là trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng Hứa Thanh vẫn nhíu mày.

Hắn tích góp những năm này, cũng chính là 23 linh tệ mà thôi, nhưng dị hoá trên cánh tay truyền tới đau đớn, để cho hắn không chần chờ, từ trong túi da cẩn thận lấy ra 20 khối linh tệ, đưa cho chủ quán.

Chủ quán vung tay phải thu hồi linh tệ, từ trong tủ chén lấy ra một cái túi, ném cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh tiếp nhận mở ra, thấy trong bao vải có hai viên đan dược màu trắng, lông mày lần nữa nhăn lại.

Bên ngoài hai quả đan dược này, có nhiều chỗ đã phát xanh, hiển nhiên tính chất đã có biến hóa, không phải là hàng mới, cũng không có mùi thuốc truyền ra, thoạt nhìn rất là thấp kém.

– Bạch Đan trong doanh địa đều là như thế này, phẩm chất tốt hơn chúng ta nơi đây không có, cái đồ chơi này dù là nát rồi, cũng có hiệu dụng, yên tâm ăn là được.

Nhìn ra Hứa Thanh đang nghi ngờ, chủ quán vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói một câu.

Hứa Thanh rất cẩn thận, cũng không lập tức ăn, hắn dự định trở về hỏi Lôi đội một chút, vì vậy thu hồi liền định ly khai.

Nhưng vào lúc này, bên trong ánh mắt hắn bỗng lóe lên tinh mang, thân thể nhoáng một cái nhảy ra bên cạnh.

Ngay khí hắn tránh đi, đồng thời có một cánh tay rơi vào vị trí hắn vừa đứng, chụp lấy không khí.

Hứa Thanh lạnh mắt nhìn tới, thấy chính là tên thập hoang giả mặt ngựa lúc nãy quát tháo tiểu cô nương , giờ phút này đang thu tay về, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn mình.

Cùng lúc đó, đồng bạn thân thể rất tròn, cũng đứng ở nơi cửa, chặn đường, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, nhếch miệng cười một cái, lộ ra hàm răng vàng khè.

– Là Bàn Sơn cùng Mã Tứ của tiểu đội Huyết Ảnh!

– Tiểu hài này là Lôi đội mang về, Lôi Đình cùng Huyết Ảnh luôn luôn không hợp nhau, cho nên chuyện của các ngươi ta không nhúng tay, nhưng không nên lãng phí thời gian quá lâu, ta còn phải buôn bán.

Những người khác trong cửa hàng, đều bị cử động của hai người thu hút ánh mắt, sau đó thấp giọng nói.

Mà câu nói sau cùng kia, là của chủ quán lạnh lùng nói.

Giờ phút này người đi đường ngoài cửa hàng, cũng chú ý tới nơi đây, nhao nhao ngừng chân mang theo hứng thú nhìn lại.

Tiểu cô nương chỗ đó thì vẻ mặt lo lắng, bộ dạng không biết làm sao để có thể trợ giúp.

– Yên tâm, sẽ không quá lâu.

Tên mặt ngựa nở nụ cười, nhìn Hứa Thanh, vẻ âm lãnh trong mắt lóe lên.

– Tiểu hài tử, mãng xà cự giác ta giết qua không ít, ta cũng không làm khó ngươi, ta cũng cần Bạch Đan, đưa hai viên Bạch Đan của ngươi cho ta, ta liền cho ngươi an toàn rời khỏi, bằng không mà nói, ta sẽ cắt đứt cổ của ngươi, cầm đi Bạch Đan trên thi thể của ngươi.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hứa Thanh liền lạnh hơn, hắn nhìn cổ của đối phương, lại nhìn tên béo chận cửa một chút, chú ý thấy người ở phía ngoài đi tới không ít, đáy lòng cân nhắc.

Hai người này bất kỳ một cái nào, thì linh năng chấn động đều không kém, có bộng dạng đều là tầng hai, hắn nắm chắc có thể một mình đánh một người, trong mười cái hô hấp là có thể trực tiếp tiêu diệt.

Dù là hai người cùng lên, hắn cũng có thể giết, nhưng thời gian sẽ lâu hơn một chút.

Nhưng nơi này phố xá sầm uất, một khi đấu võ, đối phương đã là đội viên, tất có viện thủ.

Hắn không muốn đặt toàn bộ hy vọng vào Lôi đội có thể đúng lúc đến trợ giúp, đây cũng không phải là tính cách của hắn, hắn không thích đặt hy vọng ở trên người khác, chính mình nắm giữ mới là tốt nhất.

Vì vậy Hứa Thanh mặt không cảm xúc lần nữa quét qua cổ của tên mặt ngựa, tay phải lấy ra túi Bạch Đan, không hề kéo dài, trực tiếp ném tới, đối phương một phát bắt được, cười đắc ý.

Tên đồng bạn to béo, cũng là trong tiếng cười nhường ra vị trí, Hứa Thanh cũng không quay đầu lại, cất bước đi ra.

Đám người bốn phía, bất kể trong hay ngoài cửa hàng, trên phản ứng đều cảm thấy việc này bình thường, dưới pháp tắc mạnh được yếu thua, kẻ yếu chính là phải thức thời, đây mới là sinh tồn chi đạo.

Tiểu cô nương cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng cũng lo tới đổ mồ hôi, giờ phút này mắt thấy nguy cơ hóa giải, cũng tiếp tục lu bù lên.

Về phần Bàn Sơn cùng Mã Tứ, thì là nghênh ngang tiêu sái đi ra cửa hàng, đàm tiếu với nhau đi xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.