Cuộc điện thoại bí ẩn lúc nửa đêm khiến tôi mệt mỏi vô cùng, trời đã sáng mà mắt tôi vẫn không tài nào mở ra được. Nhưng hôm nay tôi đã hẹn tới ban biên tập để bàn về chuyện bản thảo, buổi sáng vẫn cứ phải cố mà bước chân ra khỏi cửa.
Khi xuyên qua cửa soát vé tàu điện ngầm, tôi bỗng cảm nhận đằng sau hình như có vật gì đó, quay đầu lại nhìn thì thấy một dãy người đang xếp hàng dài, nhưng tôi cảm giác trong đám người đó có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cứ như vậy, tôi đã đứng chôn chân ở cửa soát vé mười mấy phút, những người xếp hàng dài đằng sau bắt đầu phẫn nộ la ó, tôi đành phải lắc lắc đầu đi vào trong.
Sau khi vào trạm ga tàu điện ngầm, cảm giác kì lạ đó vẫn nghiễm nhiên tồn tại, tôi cảnh giác nhìn ngó xung quanh, một khuôn mặt lạnh lùng giống như sân ga lạnh lẽo này xuyên qua ánh nhìn của tôi.
Đoàn tàu hú còi tiến vào, tôi chen vào trong toa cùng đám người huyên náo đứng trước một ghế ngồi sát cạnh cửa sổ. Đoàn tàu tiến vào đường hầm tối đen, khuôn mặt tôi lúc ẩn lúc hiện trên tấm kính cửa sổ, đằng sau tôi còn có rất nhiều khuôn mặt của những người khác, dấu ấn đôi mắt và biểu cảm của những khuôn mặt đó thật kì dị, giống như bộ phim “Thiên sứ tình yêu” của Pháp.
Đúng vậy, tôi có thể phát hiện ra đôi mắt ấy, tôi chắc chắn cô ta đang ở xó xỉnh nào đó âm thầm nhìn mình chằm chằm, chỉ là lúc này tôi không tìm ra cô ta. Cô ta giống như một cái bóng vô hình, kiên quyết giữ khoảng cách nhất định với tôi, nhưng lại không để tôi vượt qua khỏi mắt cô ta.
Cô ta đang theo dõi bám sát tôi.
Cô ở đâu? Cô ra đây cho tôi, cô là bóng tối bước vào cuộc đời tôi hay là một u hồn bỗng nhiên xuất hiện?
Đột nhiên, tôi phát hiện tất cả những người trong toa tàu đều đang nhìn mình giống như phát hiện ra một bệnh nhân tâm thần vậy. Hóa ra, ban nãy tôi đã tự mình hét lên khiến cả toa tàu đều nghe thấy.
Tôi xấu hổ cúi đầu, may mà đúng lúc tôi phải xuống ga nên vội vàng cúi gằm chen ra ngoài. Tôi không biết cô ta có bám theo sau mình không, nhưng tôi không dám quay đầu lại nhìn, vội vã chạy khỏi ga tàu hỏa giống như vứt bỏ cái đuôi đằng sau bắt đầu tháo chạy, chạy một mạch đến đường Cự Lộc.
Một rưỡi chiều, tôi lòng dạ thấp thỏm đi từ ban biên tập ra, tiện tay vẫy một chiếc tắc xi để về nhà.
Về tới nhà, cả ngày tôi đứng ngồi không yên, chỉ sợ cái người “Nhiếp Tiểu Sảnh” kia lại đến tìm tôi bằng cách nào đó, bởi vậy buổi sáng trước khi ra khỏi nhà tôi đã tắt điện thoại.
Buổi tối, đến máy tính tôi cũng không bật mà lấy quyển tạp chí có đăng truyện ngắn “Hoang thôn” ra lật lại, hai chữ “Tiểu Chi” lập tức đập vào mắt tôi.
Tiểu Chi?
Đúng thế, trong truyện ngắn “Hoang thôn” tôi có viết về một nhân vật quan trọng, đó chính là con gái Tiểu Chi của Âu Dương tiên sinh, cô ấy trở thành nhân vật nữ chính của câu chuyện và cũng kích thích được sự hứng thú của rất nhiều độc giả. Đương nhiên, cô ấy chỉ là nhân vật được hư cấu trong truyện mà thôi.
Thực tế chưa từng thấy Tiểu Chi.
Mấy tháng trước tôi tới Hoang thôn, trong ngôi nhà cổ kính Tiến Sĩ Đệ, tôi chỉ gặp một mình Âu Dương tiên sinh. Ông là một người rất kì lạ, lúc thì trầm ngâm lúc lại huyên thuyên không dứt, tôi vẫn nhớ khuôn mặt của Âu Dương tiên sinh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn mờ ảo trong đại đường ngôi nhà cổ. Ông giống như bà Tường Lâm bất hạnh, lải nhải nhắc đi nhắc lại với tôi mỗi một câu, ông nói ông có một cô con gái xinh đẹp, tên là Tiểu Chi, con gái từ nhỏ đã rất thông minh, là đứa bé xuất sắc nhất Hoang thôn, hiện đang học khoa Trung văn tại một trường đại học danh tiếng tại Thượng Hải.
Trong hai ngày ở Hoang thôn, Âu Dương tiên sinh nhắc tới con gái ít nhất cũng vài chục lần, hình như mỗi lần nhắc đến ông đều có chút thương tâm. Ông nói ông rất yêu con gái mình, nhưng con gái học đại học ở Thượng Hải đã rất lâu rồi chưa về Hoang thôn. Âu Dương tiên sinh nói mình rất nhớ Tiểu Chi, có lúc còn bỗng nhiên chảy cả nước mắt.
Sau khi trở lại Thượng Hải, tôi lập tức đến trước đại học của Tiểu Chi tìm kiếm cô ấy. Trong khoa Trung Văn của trường đại học danh tiếng này đích thực có một nữ sinh tên là Âu Dương Tiểu Chi, quê tại thành phố K tỉnh Chiết Giang, Nhưng kết quả khiến tôi giật bắn mình, Âu Dương Tiểu Chi một năm trước đã mất trong một tai nạn đường sắt.
Sau khi biết tin, tim tôi bỗng chốc giá lạnh, không dám tiếp tục tìm kiếm nữa. Tôi càng không dám nói với Âu Dương tiên sinh hung tin này, ông nhớ con gái đến nhường vậy, nếu như ông biết con gái mình đã qua đời một năm trước… Không, nghĩ tới bộ dạng của Âu Dương tiên sinh chẳng khác gì bà Tường Lâm, tôi nghĩ ông ấy chắc chắn sẽ không chịu đựng được khi biết tin này.
Mười mấy ngày sau, tôi vẫn bị cảm giác kì lạ này đeo bám. Cho dù Tiểu Chi và tôi chưa từng quen biết nhau, thậm chí chưa từng gặp mặt, nhưng tôi lại có một cảm giác đau buồn và cảm khái không thể nói thành lời, dường như tôi đã quen cô ấy từ rất lâu rồi.
Sau đó, tôi quyết định tìm kiếm tài liệu để viết một câu chuyện ngắn về Hoang thôn, trong truyện ngắn đặc biệt này, Tiểu Chi đã chết một năm trước trở thành nhân vật nữ chính. Trong truyện, một năm trước cô cũng đã qua đời, nhưng hồn cô vẫn chưa siêu thoát, cuối cùng lại trở về Hoang thôn, trở về bên người cha sinh cô ra, nuôi dưỡng cô, và phát hiện ra tình yêu. Những miêu tả về Tiểu Chi trong truyện “Hoang thôn” lại khác hoàn toàn với sự tưởng tượng của tôi, nhưng tôi vẫn tin rằng đó chính là bóng dáng của Tiểu Chi.
Cho dù cách viết này gây nhiều tranh cãi, nhưng để tưởng nhớ cô gái đến từ Hoang thôn và đã mất ở Thượng Hải, tôi cảm thấy làm như vậy thật sự rất ý nghĩa.
Kí ức giống như suối chảy, ào ào tuôn xả trong đầu tôi, chảy mãi, chảy mãi cho tới khi tôi nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng.
Nửa đêm, chuông điện thoại lại vang lên.
Chuông điện thoại vồn vã vào lúc này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một bộ phim kinh dị của Nhật Bản, tim tôi bị tiếng chuông kích thích nhảy nhót trong lồng ngực, đành phải dụi mắt nghe điện thoại: “Alô?”
“Tôi là Nhiếp Tiểu Sảnh.”
Ban đầu tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, mấy phút sau mới đột nhiên phản ứng lại: “Cô nói cô là ai?”
“Nhiếp Tiểu Sảnh.”
Cô ta đúng thật là u hồn trong Liêu trai của Bồ Tùng Linh chạy ra sao?