Có lẽ do hôm qua trong quán cà phê nghe thấy những câu chuyện quá khủng khiếp về Hoang thôn, nên cả ngày hôm nay lòng dạ tôi bất an, bên tai hình như vẫn còn văng vẳng tiếng của Tô Thiên Bình, giọng nói run rẩy đó giống như một hố đen, không ngừng hút lấy linh hồn của người nghe.
Buổi tối, Diệp Tiêu đến tìm tôi, sự ghé thăm đột ngột của anh ấy khiến tôi bất ngờ, hình như sắc mặt của anh ấy không được tốt lắm. Diệp Tiêu vừa bước vào cửa là liền im lặng, anh ấy dừng lại nhìn vào mắt tôi hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Nữ sinh tên là Xuân Vũ hôm nay đã được tìm thấy.”
“Tìm thấy rồi? Không phải tìm thấy một xác chết chứ?” Trước mắt tôi lập tức lại hiện lên khuôn mặt của Xuân Vũ, tim tôi cũng treo ngược lên: “Cô ấy ở đâu? Vẫn sống chứ?”
“Yên tâm đi, Xuân Vũ không chết. Sáng nay, cô ấy được giáo viên phát hiện trước cổng trường, thần kinh của cô ấy không được bình thường cho lắm, nhà trường đã đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra rồi.”
“Anh nói Xuân Vũ điên rồi?”
“Đúng, đích thân anh hỏi cô ấy, nhưng toàn thân cô ta run rẩy, đôi mắt vô thần, miệng cứ lẩm bẩm, trong cơn hoảng loạn cực độ, anh thấy thần kinh của cô ấy hoàn toàn suy sụp, không thể cung cấp bất cứ manh mối gì.”
“Thế Tô Thiên Bình đâu? Có tin tức gì của cậu ta không?
Diệp Tiêu trầm ngâm lắc đầu: “Nhà trường đã tìm cậu ta hai ngày hôm nay, đến bây giờ cũng không có bất cứ tin tức gì của cậu ấy, chỉ trừ…”
Anh ấy đang nói dở thì dừng lại, khiến tôi bắt đầu có chút thấp thỏm bất an: “Anh nói chỉ trừ cái gì cơ?”
“Chỉ trừ chiều hôm qua, có người thấy Tô Thiên Bình cùng một người đàn ông hơn hai mươi tuổi trong một quán cà phê trước cổng trường.”
“Cùng với ai?” Tôi bất giác ngớ người ra, hỏi một câu thật ngu xuẩn.
“Người tận mục sở thị chính là bạn học của Tô Thiên Bình, lúc đó cậu ta nhìn cái là đã phát hiện ra Tô Thiên Bình, nhưng không biết người đàn ông kia là ai?” Diệp Tiêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào mắt tôi nói: “Nhưng anh đã đoán được người đàn ông đó là ai rồi.”
Đối diện với ánh mắt của Diệp Tiêu, tôi lập tức chẳng có cách nào giấu giếm được nữa, đành phải nộp vũ khí đầu hàng: “Được rồi, em thừa nhận, hôm qua em đã gặp Tô Thiên Bình.”
“Cậu ấy tìm em làm gì?”
“Tô Thiên Bình đã kể hết cho em nghe rồi, tất cả những gì mà họ đã phát hiện ra ở Hoang thôn.”
Tôi tự mình uống một ngụm nước, sau đó giản lược thuật lại cho Diệp Tiêu nghe những gì Tô Thiên Bình hôm qua kể cho mình.
Đợi tôi kể xong xuôi thì mồ hôi cũng ướt đẫm lưng áo. Diệp Tiêu cũng rùng mình, ngón tay không ngừng gõ lên bục, anh lạnh lùng nói: “Không biết Tô Thiên Bình giờ này sao rồi.”
“Bốn sinh viên từng tới Hoang thôn, Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong đều đã chết, Xuân Vũ thì điên rồi, thế còn Tô Thiên Bình thì sao? Cậu ta chết hay điên đây?”
“Có lẽ… cậu ta đã chết rồi?”
Không, tôi không dám đối diện với khả năng này, hôm qua tôi vẫn còn nói chuyện với cậu ấy cả một buổi chiều, bây giờ cậu ấy lại có thể biến thành một xác chết sao? Tôi ra sức lắc đầu: “Chết bởi ác mộng?”
“Chết bởi ác mộng chỉ là suy đoán mà thôi.” Giọng Diệp Tiêu bình tĩnh lạ thường. “Căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi của Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong, chỉ có thể nói họ chết trực tiếp vì nhồi máu cơ tim cấp tính.”
“Cái này gọi là đột tử đúng không? Em biết rất nhiều vận động viên nổi tiếng, đều đột ngột chết trong lúc luyện tập hoặc trong lúc thi đấu. Giống như trong giải vô địch các châu lục năm 2003, cầu thủ Marc Vivien Foe của đội tuyển Cameroon đã đột tử ngay trên sân cỏ.”
“Nhưng những người này đều có tiền sử bệnh tim mạch hoặc là những bệnh bẩm sinh tương tự. Còn Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong, anh đã điều tra qua, cơ thể họ rất khỏe mạnh, càng không có bệnh tật về tim mạch.”
“Thế anh nói tại sao họ lại chết? Lẽ nào là do lời nguyền của u hồn?”
Nói xong câu này, tôi đột nhiên thấy mình lỡ lời, vội vàng im bặt.
“Giống như tiểu thuyết ‘Lời nguyền’ của cậu? Hay là lời nguyền của pháp sư Ai Cập?”
“Không, em không biết, anh đừng hỏi nữa.”
Nhưng Diệp Tiêu vỗ vai tôi nói: “Nhưng cậu đã lộ ra một ít rồi đấy.”
“Cái gì?” Tôi không nhớ mình lộ cái gì nữa.
“Chiếc cặp mà Tô Thiên Bình đưa cho cậu, bên trong đựng những thứ gì?”
“Ồ, hóa ra là cặp da của cậu ấy.” Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi nói: “Em vẫn còn chưa kịp mở ra.”
Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Được rồi, bây giờ thì mở nó ra đi.”
“Bây giờ sao?”
Tôi bỗng nhiên có chút đắn đo, có lẽ là bởi chủ nhân của nó hiện vẫn chưa rõ là sống hay chết.
“Đúng thế, ngay bây giờ, nhanh lấy ra đây đi.”
Giọng điệu của một cảnh sát như anh thật khó mà chen vào, tôi đành phải làm theo, lấy chiếc cặp từ buồng để đồ ra.
Chiếc cặp không hề có khóa, trực tiếp kéo phéc mơ tuya là có thể mở được. Nhưng động tác của tôi hết sức rón rén, bởi vì đây là đồ của Tô Thiên Bình. Rốt cuộc, dưới ánh mắt mạnh mẽ của Diệp Tiêu, tôi từ từ mở chiếc cặp ra.
Kì lạ, trong cặp có rất nhiều những bọc báo cũ cuộn lại, tôi nhặt những gói báo này ra thì phát hiện trong bọc báo có vài thứ.
“Hình như là ngọc khí!”
Diệp Tiêu cũng thốt lên, anh vội vàng xúm lại giúp tôi bày những thứ đó ra, hóa ra báo cũ dùng để bảo vệ. Chẳng mấy chốc, một vật hình đĩa tròn bằng ngọc lộ ra, đường kính khoảng hai mươi phân, ở giữa có một lỗ hổng hình tròn, phơi bày một màu trắng rất kì dị. Tôi cẩn thận bưng miếng ngọc này lên, trên tay cảm giác lạnh buốt lạ thường, một cảm giác băng giá xuyên thấu da thịt tôi.
“Xem trong cặp có còn gì khác không.”
Diệp Tiêu nhắc nhở tôi một miếng. Tôi lập tức đặt vật trên tay xuống, sau đó cẩn thận quỳ xuống, lôi tất cả những ngọc khí khác trong cặp ra.
Vật thứ hai xem ra giống một chiếc rìu, có hoa văn màu vàng, dài khoảng mười mấy phân. Vật thứ ba hình trụ, xem sơ qua thì giống chiếc cột, xem tỉ mẩn lại giống lọ đựng bút bằng đá hoa cương, từ trên xuống dưới có một lỗ to, bên trong tròn bên ngoài vuông, cao khoảng hai chục phân, rộng mười phân, trọng lượng ít nhất cũng khoảng nửa cân. Vật thứ tư bé hơn rất nhiều, tạc thành hình dáng con rùa rõ nét, chỉ to bằng hộp diêm. Còn vật thứ năm lại giống như một con dao găm, đặc biệt là trên bề mặt có khắc rất nhiều hoa văn kì dị, hơi giống quái thú đang ngoác chiếc miệng đầy máu.
“Tô Thiên Bình sao lại có những thứ này?” Diệp Tiêu cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Tôi để bản thân trấn tĩnh trước đã, sau đó cẩn thận hồi tưởng lại, hôm qua Tô Thiên Bình đã từng nói với tôi: “Đúng rồi, hôm qua Tô Thiên Bình nói khi họ ở Hoang thôn không phải là đã xâm nhập vào một địa đạo sao? Ở nơi giống như cung điện trong lòng đất đó đã phát hiện ra rất nhiều đồ ngọc kì dị, theo như những gì cậu ta miêu tả hôm qua, không phải chính là những thứ này sao?”
“Em nói là… những đồ ngọc này đều đến từ Hoang thôn, là Tô Thiên Bình mang về từ địa cung bí ẩn đó?”
“Thảo nào, hôm qua cảm giác như cậu ta còn để lộ điều gì đó chưa nói, hóa ra cậu ta ngại không dám nói những thứ này ra.” Trong phút chốc tôi đã hiểu hết. “Bốn người họ trong địa cung thần bí, trong bóng tối cả hội rối tung cả lên, Tô Thiên Bình đã nhân cơ hội này nhét những đồ ngọc vào trong túi hành lí của mình, không gian tối thui chẳng ai nhìn thấy gì, sau đó cùng mọi người chạy ra ngoài, như thế thì sẽ chẳng ai phát giác ra được.”
Diệp Tiêu gật đầu nói: “Hai hôm sau, Tô Thiên Bình đem những đồ ngọc này về Thượng Hải, còn những người đi cùng cậu ta không hề biết, đúng không?”
“Trừ thế này ra thì cũng chẳng còn khả năng nào khác cả. Nếu không thì cậu ta cũng chẳng có lí do gì mà không nói với em, nhất định là lo sợ hành vi trộm cắp này bị em vạch trần, thế nên ngại nói trước mặt em…”
Diệp Tiêu đột nhiên ngắt lời tôi: “Thế nên, cậu ta chuyển giao lại những đồ ngọc này cho em cũng đồng nghĩa với việc truyền lại vận đen cho em.”
Câu nói này khiến tôi lập tức ngớ người ra, mãi vẫn chưa kịp phản ứng lại. Bỗng nhiên, tôi giống như tỉnh mộng: “Lẽ nào, giống như hãng video nguyền rủa? Nhất định phải đưa băng video cho người khác xem, chuyển lời nguyền đổ lên đầu người khác thì bản thân sẽ vô sự sao?”
“Không, anh không tin những việc thế này tồn tại, nhưng có lẽ Tô Thiên Bình tin đấy.”
Tôi lập tức ngớ người ra: “Lẽ nào nói cậu ta đổ lời nguyền lên đầu em? Không, cậu ấy không phải loại người đấy.”
“Có thể là cậu ta đọc ‘Hung chuông buổi trưa’ quá nhập thần, muốn tự mình trải nghiệm một chút một chút phương thức này, giống như cố chấp lao đầu vào chỗ chết vậy.”
“Đủ rồi, xin anh đừng nói nữa.”
Lập tức người tôi mềm nhũn ra, cúi đầu nhìn những đồ ngọc cổ quái này, sự nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, tôi lo sợ bất an đi từng bước trong phòng. Diệp Tiêu bình tĩnh nói: “Được rồi, những việc tiếp theo anh không can thiệp nữa nhưng em nhất định phải cẩn thận.”
“Thế nhưng ngọc khí này thì sao?”
Diệp Tiêu nhìn những đồ ngọc nói: “Tạm thời để ở chỗ em, không biết những thứ này có phải đồ cổ thật không, đi giám định văn vật trước đã nhé.”
“Được, em có quen biết chuyên gia về lĩnh vực này.”
Diệp Tiêu mỉm cười nói: “Huynh đệ, cứ tự coi mình là giỏi đi.”
Sau đó anh ấy vội vàng rời khỏi đây.
Trong phòng chỉ còn lại mình tôi, đơn độc đối diện với những đồ ngọc này, giống như đang đối diện với một không gian xa xăm nào đó…