Tiếc rằng cô không phải nữ chính cũ, không có hứng với tên trai tồi Phó Vũ Thần, đương nhiên không thể hiểu được cảm giác chua xót kia.
Nhưng một ả bồ nhí dám kiêu ngạo như vậy trước mặt vợ chính thức, Tô Mộc sẽ không nhẫn nhịn.
Tô Mộc mỉm cười nhìn cô ta: “Mấy hôm trước tôi nghe được một chuyện kỳ lạ. Ở thành phố lân cận có một cô gái sinh ở nhà giàu có, có một sở thích kỳ quặc, không thích lập gia đình, mà lại thích đi cám dỗ trai đã có vợ. Người bên ngoài rất khó hiểu, cô gái kia rất xinh đẹp, nhà lại giàu có, sao không biết nghĩ mà cứ thích đi làm bồ nhí cho người đã có vợ chứ.”
Tô Mộc thấy thím Trương bưng nước trà tới, thuận miệng hỏi một câu: “Thím Trương, thím thấy có lạ không chứ?”
Thím Trương không nghĩ gì nhiều, vô thức đáp lại: “Có gì mà lạ chứ, loại người này gọi là không biết tự trọng.”
Tô Xuyến Xuyến nhìn Tô Mộc và thím Trương kẻ tung người hứng sỉ nhục cô ta, tức giận tới mặt mày tái mét.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt lúc trắng bệch lúc tái xanh của Tô Xuyến Xuyến, bèn tỏ vẻ ngây thơ lại ân cần hỏi han: “Chị Tô, chị làm sao thế? Có phải chỗ nào không thoải mái mà sắc mặt xấu thế kia? Nếu bị bệnh gì thì phải nhanh chóng đi gặp bác sĩ ngay. Có câu là bệnh nhẹ không chữa, đến khi nặng rồi muốn chữa cũng không được.”
Thím Trương nhìn thấy vẻ mặt đó của Tô Xuyến Xuyến thì mới giật mình nhận ra những lời mình vừa nói có chút không ổn.
Thím Trương biết đôi chút về Tô Xuyến Xuyến và Phó Vũ Thần, chỉ là trong lòng thiên về Phó Vũ Thần, nên luôn mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nói thật, trong lòng bà ta còn có chút coi thường Tô Mộc, cảm thấy cô là con gái riêng, không xứng với cậu chủ nhà mình.
Cậu chủ với cô cả nhà họ Tô ở bên nhau thì không có gì đáng trách hết.
Bà ta xưa nay chưa từng có ý nghĩ khác. Nay những gì Tô Mộc vừa mới nói ra đã đánh thức bà ta. Cô cả nhà họ Tô này thật sự không phải là không biết tự trọng sao? Mà đối tượng của cô ta còn là em rể của mình.
Tuy trong lòng coi thường, nhưng bà ta không dám thể hiện ra với cô ta.
“Người tôi không thoải mái cho lắm, tôi về trước.” Tô Xuyến Xuyến cố nén lửa giận trong lòng, vội vàng bỏ đi.
Thím trương ngại ngùng quay về phòng bếp, khi đi tới cửa thì không nhịn được liếc nhìn Tô Mộc một cái.
Bà ta cảm thấy Tô Mộc đã trở nên khác biệt, nhưng khác ở đâu thì không nói rõ được.
Tô Xuyến Xuyến ăn một bụng bực tức bỏ đi, vừa ra ngoài đã bấm điện thoại gọi cho Phó Vũ Thần. Thật lâu sau mới có người nghe máy. Lúc này Phó Vũ Thần đang bận rộn chuyện công ty, cho dù bấm nghe máy thì vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và nhân viên thi thoảng vọng vào trong điện thoại.
“Chuyện gì vậy?” Phó Vũ Thần đang bận việc, ngữ khí khi nói chuyện không tình nồng ý mật như bình thường, mà lạnh lùng mang theo chút uy nghiêm.
Tô Xuyến Xuyến vốn đang khó chịu, nay nghe hắn nói với mình bằng loại ngữ khí này, cô ta lại càng bực hơn.
Cô ta vô thức đổ lỗi cho sự thay đổi này của Phó Vũ Thần là do con nhỏ Tô Mộc sáng nay đã đi dụ dỗ hắn.
“Vũ Thần.” Tô Xuyến Xuyến chỉ gọi nhẹ nhàng một câu, trong giọng nói mang theo sự ấm ức và vô tội không nói nên lời.
Chỉ một tiếng gọi như vậy, không cần bất cứ ngôn ngữ nào khác, cũng đủ khiến lòng người sinh lòng thương hại rồi.
Phó Vũ Thần giơ tay ra hiệu tạm dừng với trợ lý, rồi đi tới chỗ không người: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Xuyến Xuyến nghẹn ngào một tiếng, rồi tỏ vẻ kiên cường: “Không có việc gì, chỉ là, chỉ là, sau này đừng dẫn em về biệt thự nữa.”
Phó Vũ Thần nhíu mày: “Có phải Tô Mộc nói lời gì khó nghe không?”
Tô Xuyến Xuyến vội vàng giải thích: “Không có, anh đừng đoán mò. Là em cảm thấy qua đó rất ngại ngùng, cho nên… anh đừng nghĩ lung tung.”