Tô Mộc ra khỏi sân diễn, lúc này mọi người mới hoàn hồn.
Liễu Yến vui mừng đi tới bên người Tô Mộc, nháy mắt ra hiệu, hạ nhỏ giọng nói: “Sao mình cảm thấy mấy tháng không gặp, diễn xuất của cậu tiến bộ không ít. Có phải cậu lén đi học thêm đúng không?”
Tô Mộc chỉ cười không đáp.
Phó đạo diễn rất hài lòng với màn thể hiện vừa rồi của Tô Mộc, nên cũng có chút chờ mong hai người còn lại có cho ông ta niềm vui bất ngờ tương tự hay không.
“Tiếp theo tới ai?”
Phó Hiểu và Lâm Ngọc Tĩnh lặng lẽ nhìn nhau, không ai muốn trở thành người thứ hai.
Có Tô Mộc với diễn xuất vượt xa người thường ở phía trước, người diễn ngay sau đó, trừ phi có thể tung ra diễn xuất áp qua cả cô, bằng không sẽ trở thành phông nền cho cô mất.
Phó đạo diễn thấy hai người đều đứng im tại chỗ: “Nếu đã như vậy thì để tôi gọi đi.”
Dứt lời, ông ta đảo mắt nhìn hai người kia: “Cô lên đi.”
Phó Hiểu kinh ngạc nhìn ông ta.
Phản ứng này của cô ta khiến phó đạo diễn nhướng mày: “Không muốn?”
Phó Hiểu lấy lại tinh thần, vội vã xua tay: “Không phải, không phải.”
“Nếu không phải thì nhanh lên. Tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”
Thấy phó đạo diễn đã bất mãn, Phó Hiểu làm gì dám lề mề, bèn nhanh chóng đi vào sân. Lâm Ngọc Tĩnh ở bên không khỏi thở phào một hơi, thầm may mắn vì không phải mình.
Phó Hiểu cực kỳ muốn thể hiện, nhưng vừa đối mặt với ống quay là khuôn mặt cô ta đột ngột trở nên căng thẳng. Cô ta cố gắng muốn khiến bản thân trấn tĩnh lại, nhưng lại càng căng thẳng hơn.
“Tiểu thư, nô tỳ thật sự không làm chuyện gì có lỗi với người, nô tỳ…”
Phó Hiểu nói tới đây thì chợt khựng lại, ánh mắt thoáng hiện chút bối rối, biểu cảm trên mặt lại càng cứng đơ hơn.
Trong lòng cô ta càng sốt ruột, biểu cảm lại càng cứng ngắc.
Phó đạo diễn thấy cô ta ấp úng đứng đó nửa ngày, khẽ nhíu màu.
Phó Hiểu nhìn thấy vẻ mặt của đạo diễn, trong lòng lại càng sợ hãi hơn.
“Xuống đi.” Phó đạo diễn nói.
Phó Hiểu lập tức đỏ bừng mắt.
Khi cô ta đi xuống, cô ta còn trợn mắt trừng Tô Mộc.
Đều tại Tô Mộc, nếu không có cô thì cô ta đã không như vậy rồi.
Liễu Yến nhìn ánh mắt mang theo thù hận của Phó Hiểu, tức tới mức bật cười.
“Xem ánh mắt như muốn ăn thịt người của cô ta kìa, chẳng lẽ định đổ việc thất bại của mình lên đầu cậu đấy chứ?”
“Viết rõ trên mặt cô ta rồi.” Tô Mộc bình tĩnh nói.
Liễu Yến cạn lời: “Người như thế thật đúng là…”
Cô ấy đã không tìm được từ nào để miêu tả loại hành vi này của cô ta.
Lâm Ngọc Tĩnh nhìn thấy tình huống của Phó Hiểu, trong lòng lơi lỏng hơn hẳn. Cô ta lên sân, thể hiện ổn định, diễn một nha hoàn là đủ. Chỉ là có Tô Mộc ở trước nên có vẻ khá nhạt nhẽo.
Phó đạo diễn quay sang nhìn Tô Mộc: “Ngày mai cô tới báo danh nhé, tình hình cụ thể thế nào thì cô hỏi Tiểu Hoàng.”
“Vâng, đạo diễn.”
Chờ khi phó đạo diễn đi rồi, Phó Hiểu không kìm nén được cảm xúc nữa, quay sang nhìn Tô Mộc với ánh mắt tức giận như muốn ăn thịt người: “Tô Mộc, cô đã có kim chủ rồi, vì sao còn đến tranh giành vai diễn với những người như chúng tôi. Cô bảo kim chủ của cô đầu tư cho một bộ phim truyền hình với điện ảnh, chẳng phải giành được vai nữ chính nữ hai dễ như trở bàn tay hay sao.”
Phó Hiểu không hề hạ nhỏ giọng chút nào, nhân viên xung quanh đều đồng loạt quay sang nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc nheo mắt lại, cô tiến lên.
Phó Hiểu bị khí thế đột nhiên bùng phát ra từ trên người cô làm cho hoảng sợ, bất giác lùi ra một bước.
“Bốp!”
Một cái tát phá vỡ sự yên tĩnh.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tô Mộc. Phó Hiểu bụm mặt, nhìn cô không dám tin.
Phó Hiểu phẫn nộ giơ ngón tay chỉ vào Tô Mộc: “Cô…”
Không chờ cô ta nói, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Tô Mộc vang lên, nhấn rõ từng từ một: “Thua mà không chấp nhận nổi, thì đừng có vào giới giải trí làm gì.”