Đây là muốn giẫm cô để lấy lòng Trương Vân.
Chậc chậc, thật là thế giới rộng lớn, nhân tài ở khắp nơi.
Phó Hiểu bị ánh mắt của Tô Mộc nhìn mà trong lòng có chút sợ hãi, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt hài lòng của người đại diện, cô ta lại cảm thấy có thêm sức mạnh.
Tiêu Hồng Lập nghe cô gái kia nói xấu mợ chủ, khẽ nhướng mày lại.
Trương Vân và Phó Hiểu thấy anh ta nhướng mày, cho rằng những lời mình vừa nói đã chia rẽ mối quan hệ của bọn họ thành công.
Trương Vân lại càng hài lòng với Phó Hiểu, ánh mắt nhìn Phó Hiểu càng coi trọng hơn lúc trước.
Cô ta thật sự không ngờ con bé này lại lợi hại như thế.
Loại người vừa có nhãn lực lại thông minh, đảm bảo có thể thuận buồm xuôi gió ở giới giải trí này.
Trương Vân vốn không mấy hài lòng với nhan sắc của Phó Hiểu, nay lại thấy chỗ nào cũng hài lòng.
Trương Vân lại quay sang nhìn Tô Mộc, so với người chỉ có nhan sắc, lại cứng nhắc cố chấp, không biết biến báo thì Phó Hiểu càng phù hợp với giới giải trí hơn.
Tô Mộc tiến lên phía trước, Phó Hiểu tự động lùi ra sau, nhìn cô đầy tội nghiệp như một bé thỏ trắng bị kinh hãi: “Chị Tô Mộc, chị, chị, chị định làm gì?”
Tô Mộc khẽ cong môi mỉm cười nhàn nhạt: “Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô kìa, tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ.”
Phó Hiểu giả vờ xấu hổ cúi đầu xuống.
Lúc này một loạt những hành vi của cô ta là hoàn toàn đang diễn một cô gái chưa có nhiều kinh nghiệm sống, nhanh mồm nhanh miệng.
Tô Mộc giơ ngón tay ra nâng cằm cô ta lên, nhấn mạnh từng tiếng vô cùng rõ ràng trong ánh mắt bối rối vừa hoảng loạn của cô ta: “Bạn nhỏ, diễn xuất của cô quá cứng nhắc rập khuôn. Muốn diễn một thiếu nữ ngây thơ chưa có nhiều kinh nghiệm sống, làm phiền che giấu cho tốt ánh mắt đầy mưu mẹo kia đi. Bằng không nhìn giả lắm.”
Dù sao Phó Hiểu cũng là một cô thiếu nữ, bị Tô Mộc nói thế, cô ta lập tức giận dữ trợn mắt lên.
Tô Mộc nói tiếp: “À đúng rồi. Tới bây giờ tôi mới gặp cô, chúng ta không quen thân, cho nên lần sau gặp lại cảm phiền cô xóa chữ ‘chị’ đi. Nhà tôi không có loại em gái giống cô.”
Phó Hiểu tức giận tới mức run rẩy toàn thân!
Trương Vân vừa thấy Phó Hiểu bại trận, đang định tự mình lên sân khấu, tiếc là Tô Mộc không có hơi đâu dây dưa lằng nhằng với cô ta.
Thời gian của cô vốn quý giá, còn lâu mới lãng phí vào những kẻ chuyên tới gây sự với cô.
“Anh Tiếu, xem diễn xong, có thể đi được rồi.” Dứt lời, Tô Mộc đi vào trong thang máy trước.
Tiêu Hồng Lập tức khắc đi theo cô.
Trương Vân và Phó Hiểu thấy Tiêu Hồng Lập cung kính đứng sau Tô Mộc cách một bước chân, khoảng cách tuy nhỏ, nhưng lại để lộ tin tức quan trọng.
Vị trí kia, người ta chỉ đứng khi đối mặt với người có đẳng cấp cao hơn mình mà thôi.
Nếu Tiêu Hồng Lập là kim chủ của Tô Mộc, anh ta hoàn toàn không cần phải làm như vậy.
Cửa thang máy đóng lại, đồng thời ngăn cách ánh mắt kinh hãi nghi ngờ của Trương Vân và Phó Hiểu.
Thang máy từ từ đi xuống. Tô Mộc lên tiếng nói: “Anh không cần phải làm như vậy.”
Cô đương nhiên nhận ra hành động của Tiêu Hồng Lập.
Anh ta đang ngầm chứng minh giúp cô, chỉ tiếc là cô không cần, cũng không muốn.
Nhưng Tô Mộc ghi nhớ tấm lòng này của anh ta.
“Cảm ơn.” Tô Mộc khẽ nói.
Giọng cô tuy rất nhỏ, nhưng trong thang máy yên tĩnh, thì lại nghe thấy rất rõ.
“Mợ khách sáo rồi. Đây là chức trách nhiệm vụ của tôi.”
Tô Mộc không khỏi liếc nhìn anh ta một cái.
Tiêu Hồng Lập bị cô nhìn mà cảm thấy kỳ quái. Nhưng Tô Mộc nhanh chóng quay đầu đi, coi như vừa rồi không làm gì cả.