Trình Gia Lâm giờ phút này vừa thở hắc ra một tiếng, cơ thể cũng dần thả lỏng nằm trên thiết bị. Khang Phi phi thường trầm mặc, tâm tình có chút đi xuống, cô cảm thấy bọn họ dường như có chút xem nhẹ trình độ DV2101, cô lặng lẽ quan sát cả quá trình, dù chưa bắt đầu nhưng chỉ riêng việc lấy máu trực tiếp tại mô đã tiêu hao phần thể lực trên người chị Lâm..vậy thì khả năng 4 tiếng tiếp theo với sự xung kích từ bên ngoài như thế e rằng…Nghĩ vậy cô lập tức đem ý tưởng nói ra với đội của mình sau đỏ chuẩn bị thêm 2 phương án dự phòng, điều này tất nhiêu coog khai trước mặt Trình Gia Lâm.
Trình Gia Lâm nằm trên thiết bị vừa nghỉ ngơi hồi sức vừa lắng nghe các phân tích tháo luận, cô biết khả năng vượt qua của mình là không cao, thế nhưng cô vẫn muốn đánh cuộc, vẫn muốn hy vọng, cô không chấp nhận bản thân mình bị lệ thuộc vào những tổ chức đó, dù cho có phải chết, giống như..bố mẹ cô, cô cũng sẵn sàng chấp nhận.Từ ngày bố mẹ cô ra đi, cô đã quyết tâm trở thành một chiến sĩ như bố mẹ đã từng, cô không có quá nhiều mộng ước, ngoài cống hiến hết mình cho quân đội cô không có quá nhiều việc để lưu tâm, ràng buộc.Nghĩ đến cái chết, cô bất giác nhớ đến những gương mặt cùng chung chiến tuyến với mình, từng người từng người một như một cuốn phim tái hiện trong đầu cô…hình ảnh của anh cũng theo đó mà tuông trào, nhớ đến người đàn ông ấy, cô nhợt nhạt nở nụ cười…
Bất chợt tim co rút, cơn đau đột ngột khiến Trình Gia Lâm giật thót oằn người cắn răng, tiếng rên kiềm chế nén lại trong miệng . Khanh Phi và tổ đội của cô đang vừa thảo luận,bọn họ dựa vào thông tin mà Trình Gia Lâm cung cấp dự đoán chu kỳ phát bệnh thế nhưng dù gì lý thuyết và thực tiễn sẽ có sự chênh lệch thế nên kéo dài thời gian quan sát, đây là lý do ngày hôm nay cô yêu cầu chị Lâm từ sớm đã đến phòng nghiên cứu để thuận tiện quan sát cũng như kiểm soát kịp thời, sẽ dày vò hơn tuy nhiên là phương án tốt nhất. Vừa thấy tình trạng của Trình Gia Lâm nằm trên thiết bị cũng biết là quá trình đã bắt đầu, một người lập tức phân tán, ai về vị trí của người đó, các thiết bị cũng bắt đầu hoạt động đâm sâu vào trong cơ thể cô bắt đầu xung kích đợt 4 rồi lại rút ra, từng chỉ số điện tim, nội quản dần hiện lên qua máy móc…Tuy nhiên điều này không phải là vấn đề Trình Gia Lâm quan tâm, cô cũng không quan tâm được điều gì ngay lúc này, các cơ đau kéo nhau đến khiến cơ thể cô đang gồng lên của cô thắt lại, từng giọt mồ hôi như hạt đầu toát ra khắp cơ thể, chân tóc bết lại đẫm mồ hôi…Cơn đau này dường như không đồng hạng với cơn đau ngày đầu tiếp xúc kia:
“A..” Tiếng kiềm nén không thành
Khang Phi luôn ở bên cạnh quan sát cô, thấy tình trạng này, không do dự lấy thanh gỗ chuyên dụng quấn khăn đặt vào miệng cô để đề phòng cô cắn phải lưỡi
“Ưmmm” không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, có gì đó để cắn trong miệng khiến cô dễ chịu hơn không ít.Tuy nói là cảm giác có chút dễ chịu hơn nhưng cơn đau vẫn không thuyên giảm mà có xu hướng ngày càng tăng
Một giờ đồng hồ trôi qua, cả gian phòng văng vẳng tiếng hít thở nặng nề cùng âm thanh đè nén.“Ưmmm…” lần này không chỉ là cơn từ độc dẫn mà cả tác động từ các mũi kim xung kích từng đợt theo chu kỳ cũng gần như khiến cô sụp đổ. Thân thể bị kiềm chặt trên giường thiết bị run rẩy từng đợt, khoảnh khắc từng mũi kim mạnh mẽ tiến vào khiến cơ thể rệu rã của cô co quắc lại ,miếng vải quấn quanh thanh gỗ trên miệng cô sau một hồi dày vò đã nhiễm đỏ. Ai nấy trong phòng đều bị sự kiên cường của cô làm cho đau lòng, ai cũng hâm mộ nghề nghiệp của bọ họ, được nhiều quyền lợi đặt biệt, được phong quan tiến chức, nhưng mấy ai thấy được cảnh bọn họ phải dùng chính mồ hôi xương máu của mình để đổi lại những vinh dự đó, thử hỏi có mấy ai tự nguyện làm điều đó
“ Chị Phi…” Một thành viên trong đội không chịu được hướng mắt về đội trưởng mình lên tiếng. Anh ta sau khi tốt nghiệp học viện nghiên cứu cấp cao của quân đội đã được luân chuyên về đây công tác dưới quyền của chị Phi, với anh, chị Phi là đội trưởng là niềm tự hào cũng như là đầu não của cả đội bọ họ. Một tiếng gọi này của cậu ta mang theo cả sự van nài, hy vọng, cậu đã tham gia không ít chương trình nghiên cứu thử nghiệm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy được sự khốc liệt, sự đè nén đến thế.
Liếc nhìn cậu trai trẻ, Khang Phi không nói gì, cô cũng không hề dễ chịu, từ lúc DV2101 bộc phát, đôi mày cô vẫn chưa từng giãn ra, bao nhiêu thống khổ nó gây nên đều thông qua hình ảnh người con gái đang nằm trên thiết bị kia lột tả rõ rệt nhất. Nếu không phải DV2101 nó có tầm ảnh hưởng quá lớn, có thể đe dọa tới hệ thống an ninh quốc gia thì cô sẽ dùng mọi cách để ngăn chặn giảm tầng suất của nó, thế nhưng đi sâu vào phân tích cô mới biết được, nghiên cứu DV2101 này thật sự là đỉnh cao của sự trội, bất kỳ sự can thiệt không hợp lý nào trong quá trình phát sinh cũng có thể khiến đặc tính nó biến đổi kích động sâu hơn nữa vào các thành tố đối vị…không ngăn chặn được, một là giết được nó ngay tức khắc,2 là mất tất cả, cô chỉ có một cơ hội, chỉ trừ khi cô lấy được mẫu tiêu bản của nó thì mới có thể tiếp túc kích phát thử nghiệm và so chuyển với thuốc giải kia.Dù cho trước đó chị Lâm đã nói qua và chủ động nhận đề xuất chấp nhận phương án chịu đựng độc phát mà không sử dụng thuốc cô cũng đã có chuẩn bị, nhưng tận mắt chứng kiến sự tàn khốc nó mang lại khiến cô cũng như các đồng nghiệp của mình cảm thấy mềm yếu. Chưa bao giờ cô phải đối mặt triệt để với sự bất lực như bây giờ, chỉ có thể đứng nhìn người đồng đội đồng chí mình bị hành hạ…
Khang Phi nhẹ nhàng đi tới nhìn người còn đang vì cơn đau mà co rút, cô nhẹ nhàng lấy khăn giúp cô lau đi mồ hôi trên cơ thể, bộ đồ mỏng manh khoát trên người chị ấy giờ đã đã mồ hôi. Nhìn người đang run rẩy giúp mình thấm mồ hôi, Trình Gia Lâm hí đôi mắt mệt mỏi nhẹ cười an ủi cô nhưng chỉ sau giây phút đó, nụ cười của cô không kiên trì được nữa cơ thể vừa có chút thả lỏng lại căng cứng lên, từng đợt từng đợt như sóng vỗ ầm ập kéo tới
“ Chị Phi, đã lấy được tiêu bản, bảng phân tích của thuốc giải đã có chị qua đây xem xét” Một cô gái gõ cửa phòng báo cáo
Khang Phi nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng,cô đợi phân tích này đã lâu lắm rồi, có nó cô sẽ nhanh chóng điều chế trước tiên một ít kháng nguyên có thể giảm được cơn đau giúp chị Lâm vượt qua giai đoạn này trước, đã hơn 2 giờ trôi qua kể từ khi khởi phát,các chức năng và cơ quan của chị Lâm đang dần dần trở nên kiệt quệ và có dấu hiệu bị nhiễm độc, không có thuốc trợ giúp sợ là chị ấy không vượt qua được…phương án xấu nhất là để chị ấy phục dụng loại thuốc giải kia.Haizz may mà đã có kết quả, đã có chút hy vọng.
7giờ 30 phút, tại An Thần Gia Lạc. Lý Thừa Phong đã sớm trở về nhà anh không bật đèn mà ngồi trong phòng khách cứ thế ngẩn người.Không ai biết khi anh trở về, đối mặt với căn nhà tối đen không ánh sáng, mùi không khí sạch sẽ thanh tịnh kia trong lòng không biết lý do gì nhói nhói đau, cô không trở về.Đưa tay vắt ngang qua trán che kín mắt anh cứ thế bất đồng ngồi ngả người trên sô pha, nếu có ai ở đây có thể thấy được cánh tay đang run rẩy của anh, mội khát khao chưa bao giờ mãnh liệt đến thế, muốn nhìn thấy cô, muốn ôm lấy cô, muốn bảo bọc…người phụ nữ của anh.
Như nghĩ đến điều gì, Lý Thừa Phong chợt bừng tỉnh, anh choàng dậy, giật phăng cà vạt và áo khoát trên người gấp gáp đứng lên mở của ra ngoài…
Mở cửa bước vào nhà chính, không để tâm đến quản gia đang chào hỏi, anh đi thẳng đến trước mặt ông bà Lý đang ngồi ăn cơm trong phòng ăn
Trông thấy anh, Lý Uy Vũ hơi dừng động tác, mắt lóe sáng nhưng vẫn như có như không tiếp tục ăn cơm như chưa từng có chuyện gì. Còn bà Lý không khỏi vui mừng, đây là lần đầu tiên anh chủ động về nhà chính a
“ A Phong, đến rồi à, ăn cơm chưa, cùng ăn nhé” rồi nhanh chóng phân phó người chuẩn bị chén đũa
Nghe bà Lý nói, anh nhìn chằm chằm ống Lý từ đầu đến cuối vẫn đang im lặng ăn cơm kia, lời vừa muốn nói lại thôi, nhẹ ngồi phịch xuống ghế
Bà Lý liếc nhìn ông cảnh cáo, ông Lý làm lơ như không hiểu vẫn im lặng tiếp tục ăm cơm
Hoàng Lệ Phi liếc nhìn chồng, lại nhìn đứa con trai của mình cưng chiều hỏi chuyện:
“ Sao hôm nay lại qua đây, nào ăn nhiều vào” vừa nói vùa gắp thức ăn vào bát cho anh
Lý Thừa Phong ngần ngừ rồi cũng cầm đũa lên ăn, chỉ có điều nhai thức ăn trong miệng như chẳng có mùi vị gì, bất giác lại nhớ đến thức ăn cô nấu, những lúc nhìn cô lui cui trong bếp đi qua đi lại nấu nướng…lòng lại nhói đau
“ Vợ con đâu,không phải đã bảo nên ở nhà nấu ăn sao, thức ăn bên ngoài không sạch sẽ gì… 2 đứa cãi nhau sao” Bà nhíu mày nhìn đứa con trai của đang trầm lặng cúi đầu ăn cạnh mình, giọng điệu không hài lòng.
Nghe được ý quở trách trong lời nói với con dâu. Ông Lý khẽ “ e hèm”. Lý Thừa Phong thì dừng động tác, anh ngẩng đầu “cô ấy nấu ăn ngon”
Ông bà Lý có chút ngoài ý muốn khi nghe anh nói vậy, lới nói ngăn gọ, chả đầu chả đuôi nhưng ai cũng nghe ra ý thanh minh cho cô trong đó. Lại lặng lẽ liếc nhìn chồng mình và con trai, Hoàng Lệ Phi lại cất tiếng:
“ Đây là chuyện gì đây, vậy rốt cuộc có chuyện gì, a Lâm đâu”
Lý Thừa Phong và cả ông Lý trầm mặt không nói gì.
Không khí phòng ăn đột ngột khó hiểu. Như không còn kiên nhẫn, Lý Thừa Phong nhìn chằm chằm vào bố mình cất tiếng: “ Bố, nói cho con biết cô ấy ở đâu”.