Cửa lớn ở phía nam màu ngọc bích dưới ánh đèn sáng chói, Văn Khâm vừa ngừng xe lại, Úc Tử Ân liền ngồi thẳng người, quay đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một đường trầm mặc, đẩy cửa xe ra xuống xe.
Sau đó từ trong xe xuống, Dịch Khiêm khẽ nghiêng người sang nhìn bóng dáng đi tới, đèn đường màu vàng mờ ảo, thân thể mảnh khảnh gần như tan ra vào bóng đêm.
Cách xa một trượng, cô dừng bước một chút, sợi tóc đón gió đêm phất nhẹ trên mặt, ánh mắt hơi lạnh lơ đãng rơi vào trên người đàn ông trước mặt.
Bên cạnh xe ô tô thương vụ* màu đen, bóng dáng cao to kiêu căng yên tĩnh đứng thẳng, cởi tây trang màu đen ra, áo sơ mi trắng đem người con trai vốn là cao quý đứng độc lập một mình mà phát ra dịu dàng tuấn tú, tay áo sơ mi tùy ý xắn ở trên khuỷu tay, ít đi mấy phần hơi thở công việc, thật ra khiến cho nhìn anh tăng thêm nhiều hơn mấy phần tùy tính ưu nhã.
*: công việc làm ăn buôn bán
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này là một người duy nhất thắng được Đường Minh Lân mà cô từng gặp, bất kể là thân sĩ phong độ hay là phong cách khi giơ tay nhấc chân, cũng không phải là người bình thường có thể so được.
Áo choàng bó lại trên người, cô ngước mắt nhàn nhạt cười với anh, trong ánh hoàng hôn, con mắt trong suốt như ngọc nhuộm bảy màu ánh sáng, “Cám ơn Dịch thiếu đưa tôi trở lại, tôi đi về trước đây, đi đường cẩn thận, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Giọng nói mát lạnh vang lên ở trong bóng đêm yên tĩnh, đậm đà mà dịu dàng.
Xoay người, cô đi về phía khu biệt thự xa hoa trước mặt, từng bước đi đều vang vang mà kiêu ngạo.
Nơi này với cô mà nói, chỉ là nhà tù hoa lệ, ngày mai là thứ bảy, là ngày cô và Đường Minh Lân giao hẹn cùng nhau trở về nhà họ Đường, thông thường tình huống cô đều là ngủ lại ở trong ngôi biệt thự này, cô ngủ phòng khách, Đường Minh Lân ngủ phòng ngủ chính, không liên quan đến nhau.
Lúc đi tới nửa đường, cô không nghe thấy tiếng xe chuyển bánh rời đi, lơ đãng dừng chân một chút quay đầu nhìn về phía sau, bên cạnh xe hơi màu đen, bóng dáng cao to vẫn đứng yên tĩnh như cũ, hình như là đợi cô rời đi trước.
Nhìn anh, cô mơ hồ nhớ lại hoa quỳnh một mình nở rộ trong đêm, màu trắng thanh bạch và tĩnh mịch, nếu như quân tử tốt đẹp như vậy.
Quả nhiên, giữa người và người là không thể so sánh.
Theo lễ, cô vẫy tay với bóng dáng phía xa, không ngừng lại, bước nhanh vòng qua vườn hoa, biến mất ở trong tầm mắt của anh.
Nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, khóe môi Dịch Khiêm Mạch giương nhẹ, xoay người mở cửa xe lên xe.
Ánh đèn trong xe vàng nhạt vây quanh tùy ý tràn ngập, trong hơi thở loáng thoáng còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng, khẽ tựa vào trên ghế dựa, anh dặn Văn Khâm tắt đèn lái xe.
“Ninh Tam, cậu nói xem. . . . . . Cô ấy là người như thế nào?” Trong buồng xe yên tĩnh, giọng nói người đàn ông đậm đà chậm rãi nâng lên.
Bên cạnh chỗ lái xe, Hạ Ninh Huân nghe vậy khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo cười hỏi: “Cậu nói người nào?”
Người đàn ông trên ghế sau không trả lời, có thể rõ ràng anh ta biết anh đang nói người nào, cũng không mở miệng giải thích, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Khẽ cười một tiếng, Hạ Ninh Huân khó có được nghiêm túc nheo mắt lại, “Trong mắt của tôi, cô ấy chính là một người con gái ngốc. Cả người mọc đầy gai, kiêu ngạo lại quật cường. Biết rõ Đường Tam không yêu cô ấy, còn phải ba ngày một tiểu náo năm ngày một đại náo như vậy, làm ch người nhìn vào chê cười.”
Trong buồng xe mơ hồ có trầm mặc chốc lát, một tia sáng ngọn đèn dầu từ ngoài cửa sổ quét qua trên sườn mặt của anh, một lúc lâu Dịch Khiêm mới nhàn nhạt đáp lại một câu: “Có phải cậu cho là, cô ấy yêu Đường Tam hay không?”
“Chẳng lẽ không đúng? Nếu như không yêu, phải làm ầm ĩ như vậy? Toàn bộ người thành phố C đều biết, Đường Tam cưới con cọp cái bình dấm chua, trà dư tửu hậu tất cả đều là chuyện cười ha vợ chồng bọn họ.”
Khóe môi Dịch Khiêm Mạch giương nhẹ, gò má góc cạnh rõ ràng ở dưới ánh đèn đường thoáng hiện lên một tia ánh sáng, nhuộm mấy phần nhu hòa, “Sai lầm rồi, cô ấy không yêu Đường Tam.”
Ánh mắt của cô nhìn Đường Tam, giống như là xuyên thấu qua anh, nhìn một người khác.
Chuyên chú như vậy, như vậy làm cho người ta thương tiếc.
Tuy là thoáng nhìn, thế nhưng anh lại vẫn lơ đãng bắt được.
“Không yêu? Không yêu lại hao phí tâm tư làm ầm ĩ như vậy?” Dọc theo đường đi cũng không nói chuyện, hình như đem Tam thiếu gia nhà họ Hạ cũng nín hỏng, vào lúc này bắt vào đề bát quái, không nhịn được nói thêm vài câu: “Tôi nhớ được, cô ấy gả cho Đường Tam là vì cứu vãn công ty của cha cô ấy, nếu không yêu, người cô ấy yêu kia là ai ? !”
Người đàn ông trên ghế sau không trả lời anh ta, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía ngọn đèn dầu sáng ngời ngoài đường phố, ánh đèn sáng rỡ, chiếu trên đất cô đơn.
Rõ ràng không yêu, còn có thể thành công khiến cho toàn bộ người thành phố C thị đều cho là người cô yêu là Đường Tam, Đường Tam vui vẻ phối hợp trình diễn bắt gian tại giường, thành thạo duy trì đoạn hôn nhân hữu danh vô thực này.
A, con Sư Tử nhỏ này, có chút ý nghĩa.
Yên lặng hồi lâu, người trên ghế sau chậm rãi mở miệng: “Cậu nói cô ấy là một người phụ nữ ngốc, tôi ngược lại cảm thấy, thật ra cô ấy rất thông minh.”
Giống như mới vừa rồi ở trong phòng thuê riêng, cô ấy có lá gan khiêu khích Đường Tam, thật ra thì cũng giữ lại đường lui cho mình, mặc dù anh không mở miệng, Đường Tam cũng sẽ có chừng mực.
Cô ấy thông minh kiêu ngạo, rồi lại kín kẽ mà không khoe khoang, sự thật chính là con mèo nhỏ giảo hoạt.
Anh hình như, thật lâu không gặp con mồi có ý tứ như vậy . . . . . .
Hình như là không rõ chân tướng, Hạ Ninh Huân quay đầu nhìn anh một cái, “Cô ấy thông minh? Tôi làm sao không nhìn ra? !”
“Cho nên, đây mới là thông minh của cô nơi.” Nếu như dễ dàng như vậy là có thể làm cho người ta nhìn ra, cô cũng không đủ thông minh.
Khẽ cười một tiếng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vào lúc này đã vững vàng dừng ở cửa biệt thự lộ thiên bên cạnh vườn hoa, đẩy cửa xe ra đi ra ngoài, nhàn nhạt mở miệng phân phó Văn Khâm ngồi ở ghế lái: “Đưa Hạ thiếu trở về.”
“Dạ!” Văn Khâm gật đầu một cái, lúc đang muốn đảo tay lái, người ngồi chỗ cạnh tài xế lại đẩy cửa xe ra đi xuống.
Thiếu gia kiêu ngạo hướng về phía bóng dáng cao to này kêu lên: “Lão Ngũ, cậu để cho tôi ở lại một đêm thôi! Văn Khâm đỡ phải đưa tôi trở về thật xa xôi.”
Đi ở phía trước, Dịch Khiêm đưa lưng về phía anh, cũng không dừng bước lại, thuận miệng đáp lại một câu: “Muốn ngủ lại, tự mình đi tìm quản gia. Tôi còn có chuyện, cũng không tiếp đón cậu! Cậu tùy ý đi.”
“Cảm ơn nhé!” Hạ Ninh Huân nhíu mày cười một tiếng, quay đầu nhìn về Văn Khâm khoát tay, tiêu sái bước vào sân nhà xa hoa.
Khu nhà cao cấp của thiếu gia thứ năm nhà họ Dịch không dễ dàng cho người ở lại, Thánh sơn hồ nhất* số cũng không phải là ai cũng ở được, có thể khiến cho anh đồng ý ngủ lại một đêm, thật sự không dễ dàng.
*: Ý chỉ người nổi tiếng, cao quý
Nghĩ như vậy, hôm nay hình như người khác . . . . . . Tâm tình rất tốt?
——《 không thành thật chớ cưới 》——
Cả người ngâm nước tắm rửa rõ ràng thoải mái rất nhiều, lúc từ phòng tắm đi ra, bên ngoài truyền đến tiếng xe thật thấp, lau tóc, Úc Tử Ân đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngước mắt liếc nhìn chiếc xe lái vào nhà để xe, xoay người ngồi trở lại trên giường.
Cô còn tưởng rằng anh hôm nay không trở lại, không ngờ ngược lại trở về rất sớm.
Di chuyển cái bàn qua một bên, cô liếc nhìn bản thiết kế phía trên còn chưa hoàn thành, nắm bút gặm bánh mì nướng đậu đỏ bắt đầu sửa đổi ghi chú.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa không sợ làm phiền người khác, vốn định giả bộ ngủ không để ý, ai biết người đàn ông bên ngoài thật sự rất kiên nhẫn, từng tiếng dường như gọi hồn nhẹ nhàng đi vào: “Bã xã. . . . . . Bà xã. . . . . .”
Không nhận được đáp lại của cô, anh liền ra sức gọi, om sòm đến mức khiến người ta phiền lòng!
Xem kích thước nhỏ bị bản thân sửa chữa không bao nhiêu lần, Úc Tử Ân bị tức giận rồi!