Rời khỏi Mộc Hoa, Mặc Dục Thành không có về nhà, mà hướng về khu vực quân sự nơi tổ chức huấn luyện. Việc tập luyện đều đặn hàng ngày kể cả khi họ đang trong kỳ nghỉ là điều không thể tránh khỏi. Nghỉ phép không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng tuyệt đối không để lãng phí thời gian.
Đối với anh, buổi xem mắt với Tô Mộc Dao đang lãng phí thời gian của anh.
Lúc mẹ Mặc gọi đến, xe của anh đã chạy một đoạn ngắn, anh dừng xe ở ven đường để nghe điện thoại: ” Này! ” Có gặp chưa?” Giọng mẹ Mặc có chút vui mừng từ đầu dây bên kia truyền đến. Mặc Dục Thành thần sắc không thay đổi, vẫn là nhàn nhạt nói: ” Vâng, đã gặp.”
Tuy rằng không biết đứa con trai của mình có thích hay không, nhưng bà biết rất rõ tính cách của con mình, cho dù là có thích cũng vẫn sẽ nói là không thích, ” Mẹ vừa nghe ông ngoại của con nói rằng Dao Dao là một cô gái rất tốt con phải biết điều này. Hơn nữa, Dao Dao là bạn học đại học và là bạn thân nhất của Lạc Vũ, con bé chắc chắn có thể đảm bảo Dao Dao là một người đoan trang, lương thiện. Nếu không có vấn đề gì, chọn cô ấy! Ý con thế nào?”
Nhìn cách cô gái này chào đón mình, có vẻ như cô ấy không hề đơn giản như lời họ nói. Mặc Dục Thành hơi trầm mặc, mẹ Mặc ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên cũng đoán trước được kết quả này.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, bà không khỏi che môi cười trộm… “Cái kia Dục Thành, hiện tại mẹ sẽ không ép con nữa. Đúng rồi, ba ngày nữa ông ngoại con nói có bạn cũ tổ chức tiệc, muốn con đi cùng ông ấy. Mẹ thấy mấy ngày nay con cũng đang trong kỳ nghỉ, nên mẹ giúp con đồng ý rồi đừng quên nhé.”
“Được, con sẽ đến đó.” Đây không phải là lần đầu tiên anh tham dự một bữa tiệc như vậy, trên thực tế, anh đã đi rất nhiều lần. Hình như mỗi lần đến nơi đó, ông lão nào cũng dẫn theo một đứa cháu của mình đến đó.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Mặc làm động tác OK, Lạc Vũ bên kia cũng đáp lại bằng động tác OK. Sau đó, cô ấy lấy điện thoại và bấm số của Tô Mộc Dao.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tô Mộc Dao đã nghe thấy giọng nói khóc của Lạc Vũ, ” Dao Dao cậu phải giúp tớ, ông ngoại bảo tớ đi cùng ông ấy đến nơi tụ tập của những người bạn cũ, ở đó thật nhàm chán, tớ một mình sẽ chán chết.”
”Vậy cậu đừng đi nữa…”
”Làm sao có thể? Ông ngoại đối với tớ tốt như vậy…Dao Dao~” Tô Mộc Dao cảm giác được giọng kéo dài này có chút nguy hiểm, không hiểu sao trở nên cảnh giác, “ Cậu muốn làm gì?”
Đầu bên kia điện thoại đáng thương nói với Tô Mộc Dao: “ Tớ muốn cậu đi cùng, hai người chúng ta, bất luận như thế nào cũng không nhàm chán. Hơn nữa, ông ngoại thích cậu như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ. Được không? Dao Dao~”
Dù sao tâm tình không tốt, cho nên Tô Mộc Dao cũng không cự tuyệt nữa “Được, tớ cùng cậu đi…”
Hả? Dễ như vậy sao! “ Dao Dao, tại sao cậu lại đồng ý dễ dàng như vậy?”
“Cậu có ý kiến? Vậy thì tớ không đi nữa.”
“Không, làm sao tớ dám… Mà này, Dao Dao tớ nghe nói ngươi hôm nay cậu cùng anh họ của tớ có một buổi đi xem mắt? Thế nào?” Không nhắc đến không sao, vừa nhắc đến Tô Mộc Dao chỉ muốn cắn cho hắn ta một cái.
Đột nhiên, cô cảm thấy tấm biển của mình kia bị viết sai rồi, đáng lẽ phải viết rằng chó có thể vào, trừ Mặc Dục Thành!
Mặc Dục Thành, Mặc Dục Thành…. cô nghĩ sao cái tên này lại quen thuộc như vậy. Mặc dù Lạc Vũ không nói nhiều nhưng cũng đã nói rồi.
Thật lâu sau, cô mới nói “Tối nay tớ muốn ăn thịt thỏ kho, thịt thỏ xào, thịt thỏ nguyên con nướng, thịt thỏ hầm, còn muốn ăn cả đại tiệc thỏ. Cậu có muốn ăn thỏ không?
“Tại sao đột nhiên cậu lại thích ăn thỏ? Cậu không phải không thích ăn thỏ sao” Lạc Vũ bối rối, họ không phải đang nói về anh họ sao? Làm sao đột nhiên lại liên quan đến con thỏ?
“Không nhịn được, hôm nay nhìn thấy một con thỏ phiền phức, muốn ăn chút thịt thỏ cho bớt nóng, vì con thỏ này là của cậu, nhớ thanh toán hóa đơn! Không nói nữa, tớ cúp máy đây… ” Điện thoại Chỉ có tiếng bíp ở đầu bên kia, nhưng Lạc Vũ sửng sốt, con thỏ? Anh trai cô? Hừ, không hiểu gì cả…”
Mặc kệ ở bên kia nghĩ gì, Tô Mộc Dao đứng trước cửa cửa hàng của mình, nhìn vào tấm biển được treo lên gật đầu hài lòng.
“ Dao Dao, Mạc Dục Thành kia thoạt nhìn cũng không dễ chọc…” Vì vậy, Nhan Ni ra hiệu về tấm biển mà cô vừa treo lên.
“Thì sao? Không phải trên thế giới này mỗi anh ta tên là Mặc Dục Thành. Hơn nữa, anh ta sẽ không vô cớ đi dạo qua cửa nhà chúng ta. Đã treo biển hai ngày rồi nhưng em vẫn chưa thấy sảng khoái .”
Khẽ nhún vai, Nhan Ni không quan tâm đến sự ương ngạnh của Tô Mộc Dao nữa. Nhìn thấy người đàn ông đang đi tới cách đó không xa, Nhan Ni vỗ vai cô ” Dao Dao, anh trai của em đến đây rồi.”
Khi cô quay lại nhìn thấy anh trai mình đang mỉm cười thực sự rất đẹp trai, cô nên tìm một người đàn ông như anh trai, nhưng đáng tiếc đây là anh trai cô, cho dù không có quan hệ huyết thống, anh vẫn là anh trai cô.
Khi anh ấy đến chỗ Tô Mộc Dao, tấm biển treo chắc chắn đã lọt vào mắt Tô Mộc Nhiên “Tấm biển này….rất đặc biệt.”
“ Đó là biển mà em gái của anh thiết kế, chỉ có ở đây nơi khác không có đâu.” Tô Mộc Dao cười rạng rỡ.
Tô Mộc Nhiên nhìn thấy tên của Mặc Dục Thành, đôi mắt anh hơi chìm xuống
Thấy Tô Mộc Nhiên cứ nhìn tấm biển, Tô Mộc Dao có chút kinh ngạc, “Sao vậy, anh?”
Tô Mộc Nhiên cười nói: “Không có gì, nhưng cái tên này anh thấy quen quen. Dao Dao, làm sao em biết người này?
”Ờ…anh ấy được mẹ giới thiệu với em trong một buổi xem mắt.” Nếu không phải như vậy, bản thân cô cũng không muốn cùng anh ta có quan hệ gì, một tảng băng lớn và một kẻ tính khí nhỏ nhen.
Không cần hỏi thêm câu nào, từ biểu hiện của Tô Mộc Dao, Tô Mộc Nhiên biết được cô không thích Mặc Dục Thành. Lập tức nắm lấy tay cô Tô Mộc Nhiên dẫn cô vào trong cửa hàng, “Nhân dịp kỷ niệm thành lập công ty, anh định đặt những lãng hoa cho lễ tân ở đây và hoa để trang trí. Những thứ này anh không hiểu lắm. Tùy em quyết định .”
“ Những thứ này hình như không cần một giám đốc phải đặc biệt đến đây như vậy?” Hơi nhướng mày, Tô Mộc Dao biểu thị 120% khinh thường đối với cái gì cũng không hiểu trong lời nói của Tô Mộc Nhiên.
Thấy bộ dáng nghịch ngợm của Tô Mộc Dao, Tô Mộc Nhiên tự nhiên nhéo mũi cô, “Cô Tô, cô có thể lựa chọn không gia nhập công ty, vậy giám đốc như tôi tới đây đặt hoa thì có vấn đề gì sao?”
“ Được, vậy em sẽ giúp anh đặt hoa sang trọng nhất, sau đó anh chỉ cần nhớ ký hợp đồng là được. “Đây là số tiền lớn nhất kể từ khi mở Mộc Hoa của cô. Cho dù đó là công ty của nhà mình cô cũng không thể miễn phí được
“Không thành vấn đề!” Tô Mộc Nhiên nói một cách tự nhiên, sau đó ra hiệu đi lên lầu, “ Có phải là nên pha một ấm trà cho vị khách hàng lớn để họ giải tỏa mệt mỏi không?”
Tô Mộc Dao và Tô Mộc Nhiên cùng nhau lên lầu…
Nhìn bóng lưng của hai người, Nhan Ni có chút ghen tị, “Nếu không biết hai người họ là anh em, cô còn tưởng họ là một đôi.”
Những người ở đây không biết rằng đằng sau Tô Mộc Dao là Tập đoàn Tô thị, họ nghĩ rằng gia đình Tô Mộc Dao chỉ là kinh doanh nhỏ.
Đối với tập đoàn Tô thị, ấn tượng của mọi người vẫn là 30 năm trước, Tô Anh Thiên, khi đó vẫn còn là một thiếu niên, đã thực sự xông vào giới kinh doanh của Bắc Thành như một con ngựa đen và trở thành huyền thoại.
Ngay cả sau nhiều năm như vậy, không ai dám đánh giá thấp sự tồn tại của Tập đoàn Tô thị do Tô Anh Thiên lãnh đạo. Nhưng trong tập đoàn Tô thị hiện tại, Tô Mộc Nhiên có quyền quyết định công ty và không cần phải tuân theo mệnh lệnh của Tô Anh Thiên trong mọi việc.
Vì điều này, phong cách của Tô Mộc Nhiên đã không bị Tô Anh Thiên áp chế. Nhưng cũng nên nói rằng ông có tầm nhìn xa trông rộng, sau khi Tô Mộc Nhiên gia nhập công ty, dù không có sự giúp đỡ của ông, anh ấy cũng có thể dành được quyền quản lý của tập đoàn.