Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 21: Kiểm tra nội vụ



Nhóm tân sinh của Aliya quân giáo hào hứng chờ đón ngày cuối tuần đầu tiên. Phần lớn học viên đều dành thời gian để ngủ, một số khác lại làm việc mình thích.

Lưu Bình An từ sáng sớm đã rời giường, thời gian dài sinh hoạt trong quân đội đã tạo thành thói quen cho cậu. Sau khi tập thể dục rồi ăn sáng, Lưu Bình An quay về ký túc xá tắm rửa thì nghe thấy tiếng hỗn loạn ở bên ngoài, có nhiều người đang kêu la gì đó, cậu ngó đầu qua cửa sổ, nhìn thấy rất nhiều học viên đứng ngoài hành lang, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng la mắng của một người phụ nữ rõ mồn một.

Còn chưa rõ là có chuyện gì xảy ra, Eugene đã xông vào phòng, kích động hét toáng lên: “Tất cả mau dậy đi! Kiểm tra nội vụ đột xuất! ! Có hàng cấm gì thì nhanh chóng giấu hết cả đi!”

Lời còn chưa dứt, người đã vọt qua ban công chạy sang phòng bên cạnh, sau đó là một loạt tiếng động hỗn loạn từ bên đó truyền ra. Connor nhảy dựng lên, vội vàng cầm thứ gì đó nhét xuống dưới gối rồi mới gập chăn lại.

Gavin có vẻ cũng đang cất dấu thứ gì đó, vì hắn nằm ở giường trên nên Lưu Bình An không thể nhìn thấy gì. Aslan không ở trong phòng nhưng đồ đạc đều được sắp xếp rất gọn gàng, hẳn là không có vấn đề.

Để rèn luyện tính kỷ luật đồng thời đề cao sự tu dưỡng tinh thần của quân nhân, trong quân doanh có một số thứ bị liệt vào hàng cấm không cho phép binh lính mang theo. Đặc biệt là doanh trại của tân binh, đồ đạc cá nhân đều được tập trung vào một chỗ, yêu cầu mọi người phải giữ gìn vệ sinh chung, đồ đạc phải sắp xếp gọn gàng. Quân giáo noi theo gương quân đội nên thường xuyên kiểm tra đột xuất nội vụ của học viên.

Hy vọng bọn họ sẽ không bị trừ điểm, Lưu Bình An thầm cầu khẩn trong lòng.

Connor gấp gọn chăn màn xong đúng lúc đoàn kiểm tra vào phòng. Trong đoàn gồm có doanh trưởng huấn luyện viên người da đen, huấn luyện viên Gisele, huấn luyện viên Lily, Aslan làm đại đội trưởng dĩ nhiên cũng đi cùng, hèn gì mới sáng sớm ra đã không thấy cậu ta đâu.

Bọn họ bắt đầu kiểm tra giường của học viên. Huấn luyện viên người da đen Al gật gù nói: “Rất gọn gàng. Đây là phòng ngăn nắp nhất trong đợt kiểm tra sáng nay.” Sau đó mỉm cười nhìn về phía Aslan, có ý khen: Không hổ là bạn cùng phòng của cậu.

Aslan chỉ khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng.

“Đội trưởng của các ngươi đâu?” Gisele sẽ không để bọn họ qua cửa dễ dàng như vậy. Dù sao lúc kiểm tra lầu bốn dưới quyền của cô đã thấy có rất nhiều vấn đề, vì vậy cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua lầu ba.

Lý Duy từ phòng bên cạnh đi qua, hướng các giáo quan làm quân lễ.

“Thưa trưởng quan, em là đội trưởng Lý Duy.”

Al đáp lễ, “Hiện tại bắt đầu kiểm tra vật phẩm cá nhân của các cậu. Nếu có hàng cấm sẽ bị tịch thu.”

“Dạ, trưởng quan.”

Gisele không thích nói mấy lời thừa thãi, lập tức bắt tay vào việc kiểm tra. Cô lấy thước ra đo chiều dài khối chăn màn, kiểm tra dưới gối đệm. Giường của Lưu Bình An cái gì cũng không có, siêu ngăn nắp, chăn cũng được gấp thành dạng khối đậu.

Kiểm tra không thấy thứ gì, Gisele bắt đầu săm soi vật phẩm cá nhân, nhưng ngoại trừ vài bộ quần áo cũng chỉ có một cái điện thoại. Thiếu niên này thật sự là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Kỳ thật loại tình huống này có chút kỳ quái. Cho dù là hòa thượng cũng sẽ có mấy thứ đồ lặt vặt thường dùng, nhưng thiếu niên này thật sự cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả trong ví cũng chỉ có mấy tờ tiền với mấy đồng tiền lẻ.

Aslan đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nhoi nhói, nhưng hắn không hiểu tại sao mình lại có loại cảm giác này.

Gisele không phát hiện ra thứ gì, hừ lạnh một tiếng rồi quay sang kiểm tra giường của Connor. Tuy giường của Connor cũng được sắp xếp rất gọn gàng nhưng dưới gối đầu lại có một quyển tạp chí.

“Đây là……Tử Sắc Thiên Đường?”

Connor toát mồ hôi lạnh, mặt lúc xanh lúc đỏ. Mấy người khác không hiểu tại sao Connor lại có phản ứng như vậy. Kỳ thật nếu không phải tạp chí tình sắc thì cũng không có vấn đề gì.

Nhưng bìa quyển tạp chí kia lại in hình hai người đàn ông đang ôm nhau. Gisele còn đang sững sờ thì đã bị Lily đoạt lấy quyển tạp chí.

“Cái này bị tịch thu.” Nhưng biểu tình của Lily không hề nghiêm khắc, ngược lại cô còn dùng vẻ mặt tươi cười quỷ dị nhìn Connor.

“Cái đó…… là của chị em ……”

“Không cần giải thích, ha ha……” Lily cười càng lúc càng quỷ dị làm cho tất cả nam giới trong phòng đều nổi da gà.

Sau đó là tới giường của Gavin, giường của hắn cũng rất ngăn nắp. Gisele kiểm tra dưới đệm, phát hiện rất nhiều loại súng. Chớp mắt mọi người đều tái mặt.

“Hãy giải thích lí do những thứ bị cấm này xuất hiện ở đây?”

Tư tàng quân hỏa chính là trọng tội. Nhưng Gavin lại không nhanh không chậm vuốt một khẩu súng săn, “Đây là mấy thứ đồ chơi bảo bối của tôi. Mẹ tôi nói không thể mang đồ thật đến nên mới cho phép tôi mang đồ chơi. Không có chúng thì tôi không ngủ được.”

Aslan kiểm tra một loạt, phát hiện tất cả đều là súng đồ chơi.

“Báo cáo trưởng quan, tất cả đều là đồ chơi.”

Bởi vì đồ chơi không bị liệt vào hàng cấm nên không thể tịch thu. Nhưng Gisele vẫn sầm mặt trừ điểm bọn họ, lấy lý do là mê muội mất cả ý chí, tổn hại phong thái quân nhân.

Đến phiên giường Aslan. Mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, đồ đạc cá nhân cũng không có thứ gì kỳ quái. Đến khi bọn họ đóng rương quần áo lại đột nhiên có một thứ rớt ra.

Lily theo bản năng nhặt lên mới phát hiện đó là một cái quần lót. Tất nhiên, này cũng không tính là lạ, nhưng mà ……

“Hử? Trên này có viết tên – Lưu Bình An?”

Lưu Bình An tinh mắt, lúc quần lót rơi xuống đã sớm thấy được, nhưng cậu cũng không để lộ, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Aslan.

Các loại tầm mắt đột nhiên tập trung về phía Aslan khiến hắn đỏ mặt.

“Cái đó…… không phải của tôi!”

Lily cười càng lúc càng quỷ dị, “Không sao đâu. Này cũng không phải hàng cấm, đại đội trưởng Aslan không cần phải giải thích. Chúng ta đều hiểu mà.”

Chữ “hiểu” được nhấn mạnh khiến mặt Aslan càng đỏ. Thấy thiếu gia nhà mình bị hiểu lầm, trung khuyển Lý Duy bất chấp tất cả lên tiếng hộ giá.

“Không phải do thiếu gia, là tôi bỏ vào đó.”

Lily cười càng thêm quỷ dị. Mà những người khác cũng dùng ánh mắt càng quái dị nhìn bọn họ. Thật ra Aslan không quá để ý suy nghĩ của những người khác, nhưng hắn thực để ý Lưu Bình An nghĩ gì. Chỉ thấy đối phương dùng ánh mắt có phần kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, trong lòng Aslan không khỏi thêm phần lo lắng.

Tôi tuyệt đối không phải là kẻ biến thái thích trộm quần lót! Aslan quả thật rất muốn gào lên như vậy.

“Chắc là do lúc rút quần áo lấy nhầm thôi.” Lưu Bình An nhún vai, “Chuyện này thường xuyên xảy ra. Quần áo của mọi người vốn không khác nhau là mấy.”

“Đúng vậy, tôi cũng thường lấy nhầm tất của Tiểu An.” Connor cười ha ha.

Đến khi tất cả mọi người đi rồi, Lưu Bình An cầm cái quần lót kia cất đi, chợt có tiếng Gavin khe khẽ thở dài, “Khó khăn lắm mới trộm được mà …”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.