Quái Vật C

Chương 13: Về đứa con



Một mùa xuân nữa lại đến.

Đối với việc sắp đặt thời kì động dục, con quái vật nào đó đã không còn ngượng ngùng giống như trước, thậm chí sẽ còn lén xoa ngón tay mong đợi đến kỳ thay da.

Thật trùng hợp, lần này địa điểm giám sát ở trên núi.

Mộc Miên nhìn cặp mắt đỏ ửng, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi, cô nhìn chằm chằm vào C, nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, định đánh thức lý trí của anh lại, trước tiên phải xuống núi rồi nói sau, từ từ bò lên trên người anh, cố định cái đuôi màu xanh đậm ở trước ngực thật chặt, đã sớm không kiềm chế được.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể miễn cưỡng đứng ở cửa sổ, chống tay nhìn những tán cây rậm rạp ngoài cửa sổ đầy mờ ảo, chịu đựng sự tấn công của dữ dội của lũ quái vật, khu rừng yên tĩnh thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu của một số loài động vật nhỏ, nhưng lần này, giống như có một cái gì đó hơn thế nữa, rất nhịp nhàng, tiếng kẽo kẹt bên cửa sổ, ngầm hừ nhẹ.

Cái vảy màu xanh đậm ở đuôi trái ngược hoàn toàn so với làn da trắng và mềm mại của con người, chúng không ngừng co lại rồi buông ra ở trước ngực, trên lưng có những vết cắn dày đặc, có thể thấy con quái vật này có bao nhiêu độc ác.

Nhưng làm người khác xấu hổ hơn là, khi cô nhìn cách đó không xa bọn họ như đang một trước một sau, mặt Mộc Miên có chút đỏ, cô nhanh chóng vỗ về phía C đang làm việc chăm chỉ, muốn để cho anh dừng lại việc này, có lẽ vì đã đến giới hạn hay có lẽ vì khẩn trương, con quái vật phía sau bất ngờ cắn mạnh vào cổ người phụ nữ, buộc cô ấy phải chấp nhận thứ gì đó của mình.

Trong một thời gian dài.

Có lẽ do tuần tra quá mệt mỏi, cũng có thể bởi vì một số nguyên nhân khác, chân mềm đến mức không có hình dạng, quần áo cũng bị cào rách bởi móng vuốt sắc nhọn, bị ôm xuống núi Mộc Miên sờ trên cổ có ít máu, tức giận đánh C tơi bời, nhưng nó chẳng qua chỉ là cù lét với C mà thôi.

Anh nhếch mép, đột nhiên nói đầy ẩn ý: ” Thật ra là anh cố ý làm như vậy đó, ở trên núi anh cảm thấy em và Mộc Miên thường ngày không giống nhau.”

”??? “

” Sao anh càng ngày càng xấu vậy?!” Mộc Miện tức giận vừa định giơ tay lên véo lỗ tai anh đột nhiên cô nhìn đến khu rừng rậm rạp, có một con chuột đồng mẹ đang tìm thức ăn cho các con của mình, những con chuột con xếp thành một hàng, từng người từng người một, ngay ngăn theo thứ tự, vô cùng đáng yêu.

Giống như tất cả những động vật bé nhỏ đều là thuộc tính ngốc manh vậy!

Cô mím môi một cái, nghiêm túc nhìn về phía C, vào mùa xuân vạn vật phục hồi, những sinh linh mới được sinh ra, lần đầu tiên cô hỏi anh một vấn đề như vậy.

” C, anh có muốn một đứa con không?”

C nghe được vấn đề này thì ngẩn ra, anh dịu dàng nhìn về phía cô gái trong ngực,  còn nghe theo bản tính của động vật thành thật trả lời:” Muốn, muốn, anh muốn Mộc Miên sinh cho anh nhiều cái đuôi nhỏ.”

Ở chung một năm, đối với vấn đề này bọn họ đều không nói gì, nhưng thật ra trong lòng đã sớm có câu trả lời, làm sinh vật hóa học thí nghiệm, dung hợp nhiều loại gen động vật, cùng một thuần chủng với loài người, gần như là không thể có con được, nhưng thấy những đứa con vừa sinh ở trong khu rừng, Mộc Miên vẫn không nhịn được sự khao khát.

Suy nghĩ trong nháy mắt, C luôn bị thế giới loài người bài xích, nếu bọn họ thật sự tạo ra một sinh mạng mới, chỉ có thể trải qua một cuộc sống bi thảm, như vậy đối với đứa bè mà nói không công bằng.

Mộc Miên sờ mái tóc đen rối mù, không nói gì thêm.

Có lẽ cảm nhận được sự thất vọng của cô, C ôm cô gái trong ngực càng chặt hơn, anh lưu luyến nhìn cặp mắt hơi buồn bã của cô giống như đang cảm động, bày tỏ.

“Chỉ cần ở cùng Mộc Miên, những thứ khác đều không quan trọng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.