Quá Tam Ba Bận

Chương 4



Lúc tôi nấu cháo cho Dung Trân, Trình Thiên Tường cứ đi loanh quanh cạnh tôi mãi.

Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

“Đại ca, nói thật thì em cảm thấy không đúng lắm.” Trình Thiên Tường dè dặt nhìn tôi: “Không phải là…không phải là anh có ý với đại tiểu thư đấy chứ?”

Tôi không nói gì.

“Hoặc là do anh nhìn Lạc Thừa Hãn không vừa mắt, muốn cạy góc tường nhà hắn?” Trình Thiên Tường vẫn đứng đó suy đoán: “Nhưng cũng không đúng, cạy cái chân tường này chẳng khác gì đả thương địch một ngàn tự hại mình tám trăm cả…”

Nồi cháo trên bếp kêu ùng ục bốc lên hơi nóng, sương trắng lượn lờ bao phủ một khoảng không nhỏ, mà tôi cách làn sương trắng này nở một nụ cười nhạt nhìn cậu ta: “Nào có đả thương địch một ngàn.”

“Cũng đúng, Lạc Thừa Hãn vốn cũng chẳng để ý đại tiểu thư.” Trình Thiên Tường ngẫm nghĩ nửa ngày mới tỉnh hồn lại, sởn tóc gáy mà nhìn về phía tôi: “Đại ca, vậy là anh thừa nhận rồi hả?”

“Cũng không có tự hại mình tám trăm.” Tôi múc cháo ra chén sứ bưng tới cho Dung Trân, “Đi.”

“Ai da, anh có ý gì vậy—“

Trình Thiên Tường ở đằng sau kêu la om sòm, tôi không để ý đến hắn, gõ cửa phòng cho khách.

Dung Trân ngồi trên ghế, tóc dài xõa tung trên vai, trên bờ vai gầy đắp một chiếc thảm nhung mỏng, đang nhìn chăm chú vào cửa sổ sát đất của tôi.

“Không phải đã nói em hãy lên giường nghỉ ngơi sao?” Tôi đặt cháo trước mặt em: “Dung tiểu thư đang nhìn gì vậy?”

“Cái xích đu kia mua ở đâu thế?” Dung Trân chỉ vào hoa viên ngoài cửa sổ. Giữa một vườn hoa màu sắc rực sỡ có một chiếc xích đu màu trắng nhỏ làm bằng gỗ.

“Sao vậy?” Vẻ mặt tôi có hơi kỳ lạ: “Nếu Dung tiểu thư thích, tôi có thể…”

“Không phải.” Em nhíu mày: “Tôi chỉ cảm thấy nó xấu quá, có phải anh bị người ta lừa không?”

Tôi: “…”

Tôi vừa định nói sang chuyện khác thì Dung Trân đã nói tiếp: “Nhưng không hiểu sao trông vẫn rất thuận mắt.”

Tôi: “Phải không, vậy thì đúng là vinh hạnh của nó.”

“Đây là cháo gì vậy?” Dung Trân không nói thêm nữa, chỉ cúi đầu nhìn bát cháo trắng nóng hổi: “Nhìn qua không thấy có gì cả.”

“Đúng thật không có cái gì.” Tôi nói: “Tôi cảm thấy Dung tiểu thư cũng không muốn ăn gì lắm.”

Em không nói tiếp, múc một thìa ăn thử: “Ngọt.”

“Cho em thêm chút đường trắng.” Tôi nói: “Còn có củ cải muối, em có muốn ăn thử hai miếng không?”

“Củ cải muối….” Hiển nhiên Dung Trân rất ít tiếp xúc với loại thức ăn này, em mờ mịt một hồi xong cũng rất rụt rè gật đầu: “Được.”

Em yên lặng múc từng muỗng từng muỗng cháo, tôi ngồi đối diện em, xuất thần nhìn ra cửa sổ sát đất.

Ở thật lâu trước đây, trước khi dựng cái xích đu nhỏ kia tôi đã từng xem qua một quyển nhật ký.

Cô bé tự hào mà đọc bài viết “Khu vườn của tôi” trước mặt tất cả các bạn học, em nói em thích lâu đài của công chúa, hy vọng sau này mình sẽ có một khu vườn hoa hồng rộng lớn, nuôi mấy con thỏ nhỏ, có đài phun nước phát ra âm nhạc, mà ở trên chiếc xích đu màu trắng là dàn nho chín mọng, ngẩng đầu lên có thể thấy những chú chim xinh xắn đang chơi đùa.

Nhưng dù là tôi khi còn nhỏ hay tôi của hiện tại, đều bất lực ở những vấn để này.

Tôi không trồng được hoa hồng, không nuôi được thỏ, dàn nho còn chưa kịp ra trái đều đã bị chim sẻ mổ hết, không mua được đài phun nước, thứ duy nhất có thể làm là xích đu nhỏ, lẻ loi nằm giữa hoa viên, tôi và ông nội đến giúp tôi dựng xích đu đều thở dài, tôi hỏi ông rằng tôi có thể mời tiểu công chúa qua đây chơi không, ông vỗ vỗ vai tôi, tuy ông chưa lên tiếng nhưng tôi đã biết đáp án rồi.

Quên đi.

Trong rất nhiều năm tháng trôi qua, tôi đều tự nhủ với lòng mình bằng thái độ thông suốt như thế.

Quên đi.

Tôi thu hồi ánh mắt, hỏi Dung Trân: “Có muốn ngủ một giấc không?”

Em chần chờ một chốc: “Vậy tôi đặt báo thức lúc một giờ rưỡi.”

“Không cần, em ngủ đi.” Tôi bưng bát đứng lên: “Đợi tôi về rồi đưa em đi, hoặc nếu Dung tiểu thư cần thì tôi sẽ đưa phương thức liên lạc của tài xế cho em.”

“Tạ Chiêu Nam.” Trước khi tôi rời khỏi phòng, em gọi tên tôi.

Tôi quay đầu nhìn Dung Trân.

Trong ánh mắt em vẫn còn vương chút hoang mang, ngẩng đầu lên nhìn tôi, dù cho sắc mặt trắng bệch cũng không thể che dấu dung mạo xinh đẹp rực rỡ của em. Em nhìn chằm chằm vào tôi một lúc mới lên tiếng: “Cảm ơn anh.”

Tôi mỉm cười với em: “Không cần cảm ơn, em đã thanh toán thù lao rồi.”

Lúc xuống lầu tôi vẫn thấy Trình Thiên Tường đang ngồi ngẩn ngơ trên bàn.

“Anh à, em mới vừa chợt phát hiện ra một việc.” Cậu ta nhìn thấy tôi đi xuống, đột nhiên nói một câu rất nghiêm túc: “Anh nói thật đi, có phải anh mưu đồ với Dung tiểu thư lâu rồi đúng không?”

“Không.” Tôi chiên cơm cho tôi và cậu ta, vừa ăn vừa trả lời một cách lạnh nhạt: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Tôi đối với Dung Trân, không thể gọi là mưu đồ đã lâu.

Tôi không hề vì em mà đêm khuya khó ngủ, cũng chưa từng bởi vậy mà buồn bã ưu sầu, chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ cố gắng cướp em đi, đối với tôi em thậm chí không thể coi là chấp niệm nặng sâu, cùng lắm…xem như là ánh trăng treo trên tháp cao không thể với tới.

“Em vẫn không hiểu nổi.” Trình Thiên Tường nhức đầu: “Em vừa nghĩ lại thì đúng là có cảm giác trước kia đại ca đối xử với đại tiểu thư hơi khác biệt, tuy rằng cũng không quá rõ ràng…”

“Trình Thiên Tường.” Tôi nói: “Em ấy là vị hôn thê của Lạc Thừa Hãn.”

“Tên Lạc Thừa Hãn kia sao mà tốt bằng anh, hơn nữa tên đó vốn đã đối xử với đại tiểu thư không tốt chút nào, khi nãy còn muốn dẫn theo cô gái khác tới chọc tức cô ấy, chuẩn là một tên đàn ông cặn bã thối tha.” Trình Thiên Tường không cho là đúng: “Em thấy…”

“Vậy thì sao chứ.” Tôi cắt lời cậu ta: “Trình Thiên Tường, Dung Trân thích Lạc Thừa Hãn, em ấy là một người trưởng thành có suy nghĩ tỉnh táo, đây là lựa chọn của em ấy, nếu anh thể hiện ra bất kì thứ gì cũng chỉ làm em ấy cảm thấy bối rối thêm thôi.”

“Vậy…” Trình Thiên Tường sửng sốt, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Đúng ha, đại tiểu thư là vị hôn thê của Lạc Thừa Hãn, không phải cô ấy luôn mặt nặng mày nhẹ với anh sao, anh trai ơi anh là kẻ cuồng chịu ngược à? Rốt cuộc sao anh lại thích đại tiểu thư?”

Tôi không nói gì, một hồi lâu sau mới cong khóe môi lên.

Đúng rồi, sao lại thích Dung Trân?

Tôi và Lạc Thừa Hãn nhìn nhau là ghét, nhưng có thể kiếp trước có nghiệt duyên, từ nhỏ đến lớn luôn được phân ở chung một lớp. Lúc tan học tôi sẽ thấy Dung Trân tới tìm hắn, lúc chơi bóng rổ sẽ thấy em ra sức cổ vũ, người dè dặt như em lại nhảy nhót gọi tên của hắn, mãi đến khi hai gò má ửng hồng, miệng thở hổn hển mới thôi.

Tua lại thời gian sớm hơn nữa, sớm tới thời điểm đó hai người họ còn chưa đính hôn, hôm ấy đột nhiên có một trận mưa to bất ngờ kéo đến, tôi đi tới cổng trường, một chiếc xe dừng bên cạnh bỗng mở cửa ra.

Dung Trân che ô đi xuống, hỏi tôi có nhìn thấy Lạc Thừa Hãn không.

Tôi nói, hình như hắn về nhà từ buổi chiều rồi.

Dung Trân hừ một tiếng, có lẽ bởi vì Lạc Thừa Hãn về trước mà không nói với em một tiếng.

Em xoay người định lên xe, nhưng do dự một chút lại quay đầu đưa ô trên tay cho tôi.

Tôi rũ mắt nhìn em, nước mưa rơi xuống ướt tóc tôi, từ lông mi chảy xuống cằm rồi rơi tí tích xuống. Trong tiếng còi xe huyên náo và khung cảnh mưa bụi mù mịt, trông em sống động và xinh đẹp như một bức tranh, đôi mắt trong veo không có chút cảm xúc dư thừa, cả người em tản ra cảm giác thuần khiết không hợp với thế gian này.

Tôi muốn nói không cần, nhưng dường như em đã không chờ được nữa, không nói thêm lời nào cứ thế nhét chiếc ô vào tay tôi rồi vội vàng lên xe.

Còn có rất nhiều khoảnh khắc như vậy xảy ra trong nháy mắt.

Tôi đứng đối diện em, đứng ở phía xa, ở góc tối nào đó, nhìn thiếu nữ rực rỡ dưới ánh dương xán lạn, lộ ra ánh mắt quý mến với một người khác, không hề giữ lại mà dâng hiến tất cả ưu ái của mình.

Mặc dù em chưa bao giờ dừng lại vì tôi.

Tôi nói: “Có thể vì Dung Trân giống như ánh trăng.”

Ánh trăng ấy không phải của tôi, nhưng có một khoảnh khắc ánh trăng ấy đã từng chiếu vào người tôi.

Trình Thiên Tường cái hiểu cái không, suy nghĩ nửa ngày mới vỗ bàn: “Cho nên bây giờ anh để đại tiểu thư đến nhà anh ăn cháo, rốt cuộc có ý gì?”

Tôi bưng chén lên: “Xúc động.”

“Anh không phải là người sẽ xúc động.”

“Nhưng con người luôn có lúc sẽ xúc động.” Tôi nhìn đồng hồ trên tay: “Anh phải đi rồi, cậu đi với anh ra ngoài đi.”

Trên đường lái xe tới nhà họ Dung, Trình Thiên Tường suy tư: “Em chưa thấy anh xúc động bao giờ, cái gì có thể làm anh xúc động cơ chứ?”

Tôi không trả lời cậu ta.

Tôi đã thấy Dung Trân khóc ba lần.

Em là một người không thích rơi lệ, lại vừa hiếu thắng vừa kiêu ngạo, dù mất hứng hay không vui cũng chỉ cau mày phản kích.

Lần đầu tiên thấy em khóc, tôi làm một chuyện ngu xuẩn.

Lần thứ hai thấy em khóc, tôi lại làm một chuyện ngu xuẩn.

Lần thứ ba thấy em khóc, tôi làm một quyết định mà trước kia tôi khinh thường nhất.

Ngay lần đầu tiên tôi làm chuyện ngu xuẩn thì tôi đã biết rõ, nước mắt của em chính là ngoại lệ tôi không thể tránh được.

Trình Thiên Tưởng bị tôi thả giữa đường, sau khi đến nhà họ Dung tôi đi vào phòng tiếp khách theo sự chỉ dẫn của quản gia.

Cha của Dung Trân ngồi trên sô pha nhàn nhã pha trà, thấy tôi tới mới lộ ra một nụ cười hòa ái: “Tiểu Tạ.”

Từ trước đến nay nhà họ Dung đều không có nhiều người, ba đời đều là con một, tới thế hệ này của Dung Chi Thắng cũng chỉ sinh một cô con gái là Dung Trân.

Dung Chi Thắng là đại gia tài chính trong thương trường, phu nhân Trần Nam của ông cũng là tiểu thư con nhà quyền quý, hai người dù đã kết hôn nhiều năm nhưng tình cảm vẫn rất tốt, cưng chiều cô con gái duy nhất đến tận xương tủy.

Dung Trân là minh châu được cưng chiều hết mực trong lòng bàn tay của hai người họ, cũng là trân bảo của nhà họ Dung.

Tính cách của Trần Nam có phần mạnh mẽ, nhưng Dung Chi Thắng lại rất tao nhã, rất có phong độ của một nho thương*.

[*nho thương: Doanh nhân có trình độ văn hóa cao và có đạo đức nghề nghiệp, hình mẫu lý tưởng của doanh nhân bình thường.]

Sau khi hàn huyên với tôi về tình hình thực tế của Tạ thị trong thời gian tới, Dung Chi Thắng lại hỏi tôi về kế hoạch sau khi hoàn thành dự án Thụy Lâm, tôi nói một cách nghiêm túc, trên khuôn mặt của ông ấy dần hiện lên vẻ tán đồng, thỉnh thoảng lại gật đầu.

“Bác nghe Trân Trân nói muốn đưa dự án này cho cháu. Ban đầu bác còn đang nghĩ có phải trò đùa của nó không, bây giờ xem ra nếu con bé không nói với bác thì dự án này ước đoán cuối cùng vẫn sẽ về tay Thần Huy của các cháu.” Dung Chi Thắng cười vang, ông ấy nói: “Tiểu Tạ, cháu làm tốt lắm.”

Tôi nghe vậy liền khiêm tốn trả lời ông ấy: “Chủ tịch Dung quá lời.”

“Năm đó nguy cơ nhà họ Tạ lớn như vậy, cuối cùng cũng do một mình cháu gánh vác.” Dung Chi Thắng thở dài, lại chuyển đề tài: “Mấy năm nay bác đều nhìn trong mắt, có lẽ năm đó bác hơi võ đoán, thực sự có sai.”

Tôi có chút nghi hoặc: “Ý bác là?”

“Trẻ con trong mấy gia tộc chúng ta cũng coi như từ nhỏ lớn lên với nhau, Trân Trân vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, lại bị hai bác chiều hư, mấy cậu nhóc cùng lứa cũng quá mức nuông chiều, bác cảm thấy không ổn. Bác luôn muốn tìm một người có phẩm hạnh tốt, có thể giúp con bé bảo vệ nhà họ Dung.” Ông ấy nâng ly trà lên: “Xem qua một vòng thì Lạc Thừa Hãn của nhà họ Lạc đúng là kiểu bác thưởng thức nhất, học phẩm kiêm ưu, nhìn cũng ổn trọng kiên định, sau đó bác và nhà họ Lạc bàn bạc xong, hai đứa nhỏ cũng không phản đối nên mới cho hai đứa nó đính hôn.”

Tôi không rõ tại sao ông ấy lại nói với tôi những thứ này, lúc tôi vẫn còn đang suy tư xem nên trả lời thế nào thì bác Dung đã nhìn về phía tôi, hơi có thâm ý nói: “Tiểu Tạ, cháu thấy thế nào?”

Tôi thấy thế nào?

Ai mà không biết quan hệ của tôi và Lạc Thừa Hãn tệ ra sao, ông ấy hỏi tôi cái này là muốn nghe được câu trả lời như thế nào?

Cuối cùng tôi cũng chỉ khéo léo nói: “Quyết định của chủ tịch Dung, nhất định đều suy nghĩ cho Dung tiểu thư.”

“Cháu không cần giả bộ hồ đồ với bác, có một số việc Trân Trân nhìn không ra nhưng dù sao bác cũng sống nhiều năm như vậy.” Ông ấy mỉm cười nhìn tôi, rốt cuộc nói vào chủ đề chính: “Trân Trân nói muốn hủy hôn, bác muốn biết trong chuyện này có bao nhiêu phần là do cháu thúc đẩy.”

Lời nói của ông ấy nghe như hỏi tội nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.

Tim tôi đập rất nhanh, nhìn ông ấy một lát mới cười cười: “Chủ tịch Dung, nếu cháu nói là một phần cũng không có thì bác có tin không?”

Ông ấy chậm rãi thu hồi biểu cảm, trong phòng lập tức tràn ngập một sự im lặng kỳ lạ.

Nhưng tôi không né tránh, vẫn nhìn thẳng vào ông ấy.

“Đúng là nhìn lầm rồi.” Đột nhiên ông ấy nở nụ cười, đứng lên đi tới trước cửa sổ: “Con gái của bác ở bên ngoài bị ức hiếp, Trân trân không nói gì với bác, bác cũng không tiện tính toán với mấy đứa nhóc.”

“Nhưng mà—” Ông ấy dừng một chút: “Bác nhất định sẽ không để Trân Trân phải té ngã lần thứ hai, Tiểu Tạ, cháu hiểu ý của bác chứ?”

“Chủ tịch Dung xin cứ yên tâm.” Tôi cũng đứng lên: “Hố mà Dung tiểu thư đã từng giẫm phải, cháu cũng sẽ phụ trách lấp đầy chúng nó.”

Ông ấy không nhịn được mà cười lên: “Cháu là người trẻ tuổi can đảm nhất mà bác đã gặp trong bao năm nay.”

Tôi khẽ trả lời: “Vinh hạnh của cháu.”

Lúc đóng cửa phòng lòng tôi vẫn còn chút hoảng hốt.

Điện thoại vang lên, tôi nhìn thoáng qua số điện thoại, vừa bấm nhận liền nghe được giọng nói của Dung Trân.

“Sao anh đi lâu thế.”

Dường như em đang oán trách: “Tôi ngủ được cả một giấc rồi, tỉnh lại cũng không biết nên làm chi nữa.”

Tôi nói: “Nếu không em cứ tùy tiện dạo một chút trong nhà tôi? Tôi sẽ về ngay thôi.”

“À—” Em kéo dài âm cuối, sau một lúc mới hơi mất tự nhiên mà nói: “Cha tôi không làm khó anh chứ?”

Tôi bật cười: “Dung tiểu thư đây là…”

Quan tâm tôi sao?

Bốn chữ này đến cùng vẫn không nói ra miệng, tôi chỉ nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, vòng vo sang chuyện khác: “Chủ tịch Dung rất dễ nói chuyện, cảm ơn món quà hào phóng của Dung tiểu thư.”

“Đương nhiên rồi!” Dường như em đã thả lỏng hơn, giọng điệu lại bắt đầu trở nên kiêu ngạo: “Chuyện tôi đã đáp ứng tất nhiên sẽ làm được.”

“Vâng–” Tôi nói bằng giọng điệu đùa giỡn: “Cho nên để báo đáp ân tình này, mấy ngày tiếp theo, mãi đến khi Dung tiểu thư khỏi bệnh tôi đều nghe em sai khiến.”

Dung Trân im lặng vài giây, lần nữa lên tiếng với giọng điệu mơ hồ, dường như không biết phải hình dung tôi như thế nào: “Anh cũng khá…hiểu chuyện?”

Tôi cũng im lặng vài giây: “Em đang khen tôi à?”

“Đúng vậy.” Hình như Dung Trân đã nhanh chóng tiếp nhận vấn đề đề này, vô cùng tự nhiên nói: “Tôi muốn ăn bánh đậu xanh ở Bách Vị Trai.”

Bình thường xếp hàng ở Bách Vị Trai cũng phải mất hai tiếng, tôi mắc kẹt vài giây mới dở khóc dở cười nói với em: “Em đây là cố ý muốn lặn lộn tôi hay là thật sự muốn ăn vậy?”

“Quên đi, không ăn bánh đậu xanh nữa.” Dung Trân không để ý tới tôi, đổi ý nói: “Anh nấu cháo cũng khá ổn, hẳn là làm cơm cũng rất ngon, anh về nấu cơm cho tôi ăn đi.”

Tôi rất dễ tính mà trả lời em: “Được.”

Em gọi tên tôi: “Tạ Chiêu Nam.”

“Ơi?”

Dung Trân nói với giọng điệu hài lòng và đưa cho tôi một kết luận: “Anh thực sự là một người tốt.”

“Cảm tạ Dung tiểu thư khích lệ.” Tôi thản nhiên trả lời em: “Hết sức vinh hạnh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.