Tương truyền trên đường hoàng tuyền nở rộ một loại hoa, tên là hoa bỉ ngạn, chỉ có cánh hoa đỏ như máu, không có lá. Khi hoa nở, lá đã rụng, khi lá mọc, hoa đã tàn. Đó là phong cảnh duy nhất trên đường hoàng tuyền.
Hoa bỉ ngạn, nở bên bờ đối diện. Có lá không có hoa, hoa nở chẳng ra lá, nhớ nhau lại không gặp được nhau. Lá và hoa vĩnh viễn không thể tồn tại cùng thời kỳ, đời đời kiếp kiếp đều bỏ lỡ lẫn nhau.
Triệu Diệc xuyên qua cửa sổ, nhìn ông lão đưa đò đưa Lý Dũ Bá từ bên bến này, đưa sang bến bên kia. Cười khổ, nước mắt lại không ngừng mà rớt xuống, “Đi rồi, lại có một người nữa đi rồi. Vì sao người khác đi được, mà chúng ta lại không đi được.” //Editor: @kimochi175
Kỳ thật, Lý Dũ Bá đã đoán sai. Giờ Tý đêm đó, Triệu Diệc có đến bến đò, Hoa Triều cũng có đến bến đò. Chỉ là bến đò không thuyền, làm sao có thể qua sông?
Còn nhớ rõ đêm đó trăng đặc biệt sáng, giống ánh trăng rằm, ánh trăng chiếu vào mặt sông trong veo, lộ ra nỗi tuyệt vọng sâu không lường được.
Cha thư sinh rất nhanh đã mang theo người đuổi tới. Ở trước mặt thư sinh liền muốn dùng gậy đánh chết tiểu quan kia. Thư sinh bổ nhào vào người Hoa Triều, thay hắn nhận một gậy.
Đỉnh đầu thư sinh, lập tức có máu tươi chảy xuống, nhưng vẫn không nửa điểm cúi đầu, quật cường mà nhìn người trước mắt hắn, “Cha, Hoa Triều đã chuộc thân rồi, không còn mặc người đạp nữa, cha nếu đánh chết hắn, quan phủ sẽ không bỏ qua cho cha. Nếu cha thật sự muốn một trong bọn con chết, thì cha đánh chết con đi!”
Cha thư sinh tức giận, “Ngươi súc sinh này! Người nào ngươi không yêu, ngươi đi yêu một con thỏ hạ tiện! Được, được, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi, coi như không sinh ra tên súc sinh ngươi! Ta đỡ không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Triệu gia!” Cầm cây gậy hướng xuống thư sinh mà đánh, không chút lưu tình. //Editor: @kimochi175
Hoa Triều sớm đã bị dọa đến quỳ gối bên chân Triệu lão gia, run run dập đầu, “Đại nhân, ngài đừng đánh, muốn đánh thì cứ đánh ta đi… cái mạng hèn này của Hoa Triều, chết chưa hết tội… Cầu ngài đừng đánh nữa, đánh nữa công tử sẽ chết…” Tiếng đập đầu xuống đất lần lượt còn lớn hơn tiếng khóc của y, máu và nước mắt chảy dài trên mặt.
Mà Triệu lão gia chỉ đá tiểu quan bên chân kia văng ra, cây gậy vẫn hướng tới thư sinh như cũ.
Thư sinh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, gian nan mà bò đến bên người Hoa Triều, đem y ôm vào trong lòng mình, nhìn cha của mình trong mắt có chút áy náy, “Cha, cha đánh chết con đi. Đánh chết con, cha cũng an tâm. Hài nhi bất hiếu, kiếp sau, con sẽ trả lại ân dưỡng dục của cha.”
Triệu lão gia nghe được những lời thư sinh nói, gậy gộc cũng không hạ xuống, hung hăng ném sang một bên, “Súc sinh! Từ giờ nay về sau, ngươi không còn là con cháu của Triệu Gia ta!” Nói xong, liền mang theo một đám gia quyến rời đi.
Thư sinh khấu đầu mấy cái với bóng dáng Triệu lão gia, sau đó liền ngã xuống, máu chảy thẳng xuống nước sông, hoà thành một mảnh, thấy không rõ. //Editor: @kimochi175
Hoa Triều gian nan mà kéo thân thể thư sinh, tìm một túp lều rách để ở. Thư sinh từ đây bệnh không dậy nổi, mời vô số đại phu, đều lắc đầu phân phó Hoa Triều chuẩn bị làm hậu sự cho thư sinh.
Hoa Triều không tin, vẫn mỗi ngày mời đại phu cho thư sinh như cũ, sắc thuốc, đút y uống xong, thư sinh này cũng chỉ kéo dài hơi tàn được hơn một tháng.
Ngày ấy, ngoài cửa sổ phong cảnh rất đẹp, gió thổi nhè nhẹ. Thư sinh nhẹ nhàng mà nói với Hoa Triều: “Ta sẽ hóa thành hoa bỉ ngạn, ở bên đường hoàng tuyền chờ ngươi.”
Hoa Triều lắc đầu nói: “Công tử đừng nói lời ngốc, ta đi mang thuốc lên cho ngươi.”
Chờ Hoa Triều mang thuốc trở về, thư sinh kia đã ngừng thở. Chén thuốc trên tay Hoa Triều cũng rơi thẳng xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Thư sinh đã chết. Hoa Triều cũng điên rồi.
Từ đầu tới đuôi, gác mái cũng chưa từng bị ma quỷ ám. Bởi vì một đêm, quản gia rõ ràng thấy chủ nhân nhà lão thay đổi xiêm y lục nhạt, cầm đèn, ôm cầm, đánh đàn trên gác mái. Đến sáng sớm mới đổi về bạch y. //Editor: @kimochi175
Có lẽ, Triệu Diệc đã thành hoa bỉ ngạn bên đường hoàng tuyền, hắn ở nơi đó chờ Hoa Triều. Nhưng, Hoa Triều chẳng phải cũng giống vậy sao?
Ban ngày, y là Triệu Diệc, ban đêm, y là Hoa Triều.
Ban ngày, y ở bến đò nhìn ông lão đưa đò đưa người từ bờ bên này sang bờ bên kia. Ban đêm, y cầm đèn lên gác mái, vỗ về cầm, chờ Triệu Diệc.
Hoa bỉ ngạn, nở bên bờ đối diện. Có lá không có hoa, hoa nở chẳng ra lá, nhớ nhau lại không được gặp nhau.
Triệu Diệc ban ngày cùng Hoa Triều ban đêm, vĩnh viễn đều không thể gặp lại nhau.
Qua sông? Có bao nhiêu người có thể qua?
Hoàn.