Editor: Shiba
Cúp điện thoại, Hứa Lê lẩm bẩm tự hỏi “Cho tôi?”
Chị Vương cười có cảm giác như mấy dì mấy mẹ “Chẳng phải là cũng cho cô sao, để tôi cắm vào bình cho cô, hoa hồng có gai đừng để đâm vào tay”
Hứa Lê còn đang nghiêng đầu tự hỏi, tại sao cảm xúc người đàn ông này kì quái như vậy, vui vẻ hoa nói cho cô liền cho.
Chị Vượng cũng không nói nhiều, mặc tạp đề xắn tay áo ở trong phòng bếp làm việc lu bù lên. Hứa Lê ở trong phòng nhìn quyển sách nửa ngày lại lên mạng tìm hiểu nhiều tư liệu, vùi đầu an tĩnh, ngồi xuống suy nghĩ một hồi lâu.
“Nghỉ ngơi đã, cô học vậy là tốt nhưng cẩn thận bị bệnh xương cổ” Chị Vương thấy cửa phòng mở, gõ hai cái rồi mang đĩa trái cây vào ” Tôi trên đường trở về mua đấy,còn rất tươi, mỗi loại đều gọt cho cô một ít, cô nếm thử xem”
Hứa Lê vươn vai duỗi eo, dịch ghế dựa ra phía sau, quay người lại nói “Cảm ơn”
Chị Vương cũng ngồi xuống nhìn đống sách trên bàn cô “Thứ chằng chịt này là gì vậy, sao giống như tranh con nít vẽ thế”
Hứa Lê cầm nĩa chọc một miếng xoài, ăn phồng miệng nói “Đó là chương thảo 1,còn bên này là giáp cốt văn2”
(1. Chương thảo là một loại chữ thảo, nét chữ còn giữ được một số đặc điểm của chữ lệ.
2. Giáp cốt văn là chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỉ 16-11 TCN)
Chị Vương xem không hiểu nhưng cũng có thể nghe được đại khái, không nhịn được than “Bây giờ mấy cô gái một lòng nghiêm túc học tâp như cô rất ít, lại còn là mấy thứ thâm ảo như vậy, cho tôi xem tôi cũng không hiểu”
” Không khó lắm đâu, xem cái này cũng rất hay mà. Ba tôi nói nói mục tiêu của tôi là làm nghiên cứu sinh nghiên cứu cổ văn cho nên bây giờ phải bắt tay vào thôi.”Hứa Lê cầm nĩa do dựa lựa chọn thật lâu mới xiên một miếng dưa gang lên.
Chị Vương để ý động tác trên tay cô, cười nói “Tiểu cô nương các cô đều mê ngọt, không giống như Lục tổng”
Chị nói chuyện với Hứa Lê rất hợp,thuận miệng nói một câu như vậy không ngờ Hứa Lê hỏi tiếp “Lục tiên sinh không thích ăn ngọt ạ?”
“Khẩu vị cậu ấy nhạt, mới đầu không biết làm mất món ngọt, cậu ấy vừa ăn vừa nhăn mày”
“Bắt bẻ như vậy sao ạ” Hứa Lê cắn nĩa, cô cũng thích ăn ngọt nhưng vị khác cũng có thể chấp nhận được. Thật ra nghĩ lại liền cảm thấy mờ mịt, trước kia rốt cuộc cô thích thứ gì, có thói quen gì, phải tự mình từ từ nhớ lại.
Chị Vương thấy cô trầm mặc nói “Cũng không hẳn vậy, có vài món ngọt cậu ấy khá thích ăn, ban đầu tưởng rằng buổi tối hôm nay sẽ ở lại đây nên tôi đã chuẩn bị làm, không nghĩ là lại đi rồi.”
Triệu Đình nói chuyện điện thoại với Lục Gia Hành xong ở biệt thự bốc hoả, thở phì phì kêu chị chạy nhanh về trông chừng hồ ly tinh quyến rũ đàn ông. Đoán chừng hai người ở cùng nhau một đêm, cộng với phản ứng của Triệu Đình thì ai cũng sẽ nghĩ nhiều, chị cho rằng vợ chồng son cuối cùng cũng ở bên nhau, kết quả là người đàn ông thì lạnh nhạt, không ăn cười tối mà bỏ đi luôn.
Nhìn tiểu cô nương tỏ ra không có gì nhưng thật ra đang khá tò mò hỏi “Món gì vậy ạ?”
“Trái đào rửa sạch, đun lửa lớn rồi lại hạ lửa nhỏ đun tiếp trong một giờ cho sánh lại, quan trọng là đường phèn, bình thường chỉ bỏ hai viên thôi nếu nhiều hơn sẽ rất ngấy, Lục tổng lần nào cũng ăn hết không sót một giọt.”
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Hứa Lê lại có tính tình ôn đạm, bất tri bất giác chị Vương lại nói nhiều thêm, lúc sau nhận ra chị vội đứng dậy.
“Dù sao cũng đã làm rồi, cô có muốn nếm thử không, buổi tối tôi mang cho cô”
Hứa Lê nói được xong lại ngoan ngoãn vùi đầu vào quyển sách.
*****
Lục Gia Hành đến bữa tiệc ở lưng chừng núi ngoài ngoại thành, xe chạy quanh con đường núi trong đêm tối, trên đỉnh đầu là ánh trăng tròn, cây cối hai bên xanh um tươi tốt, yên tĩnh giống như mặt biển u tĩnh cuồn cuộn sóng ngầm khiến lòng người hoảng loạn.
Người đàn ông trên ghế sau tỉnh tỉnh mê mê ngủ suốt dọc đường, lúc thức dậy có cảm giác hơi mơ hồ.
Tần Chiêu nhìn qua kính chiếu hậu “Lục tổng, anh ngủ thêm một lát đi, tới đó nhất định phải uống rượu đấy.” Tới đây là vì trưởng bối, lại là những người chống lưng cho anh, không uống không được.
Ngô Lãng nói ” Tôi sẽ uống đỡ cho cậu”
Nghe thấy vậy hai người còn lại trong xe đều cười.
Cười vậy là có lý do cả, lúc tới hội sở ở lưng chừng núi, Ngô Lãng và Tần Chiêu bị giữ lại, Lục Gia Hành được phục vụ dẫn lên thuyền.
Ngô Lãng tán thưởng “Lần trước tới có thấy cái hồ này đâu, đúng là kẻ có tiền muốn gì cũng chơi được”
“Đây là hồ nhân tạo mới đào ” Tần Chiêu dẫn cậu ta tiến về phía hội sở, ánh mắt ám lại, giọng điệu trịnh trọng “Trên thuyền bí mật hơn dễ bàn công chuyện”
Tập đoàn Đông Thượng muốn lật trời chuyển thế, tất nhiên phải thận trọng.
Hai người họ nhàn rỗi ngồi chờ trong hội sở, ghế lô đã sớm chuẩn bị, đồ ăn, cảnh sắc được bày trí đều là hạng nhất.
Ngô Lãng không thấy thoải mái khi tới mấy nơi như thế này, xắn tay áo vùi đầu ăn ăn uống uống một lúc lên tiếng ca thán oán hận “Bây giờ chúng ta muốn chơi đấu địa chủ cũng ba người thiếu một rồi”
Tần Chiêu cầm một miếng cá sống quệt nước sốt bỏ vào miệng “Muốn chơi cờ vây không, ở đây có nè”
“Thôi dẹp đi! Chơi cờ năm quân tôi còn tính sai. Tôi cũng không hiểu nổi, người nào lẩn quẩn trong lòng mới ngồi đùa nghịch mấy quân cờ nhỏ đó được, mà đã ngồi là tận mấy tiếng”
“Tôi mới đầu cũng không thích nhưng ba tôi lại thích mà không có ai chơi cùng nên tôi chơi với ông”
Ngô Lãng ăn no ngửa người tựa lưng vào ghế xoa bụng “Sao lại không có ai, sau này cậu đưa ông ấy đến nhà của tôi, dưới lầu toàn mấy người già chơi cờ thôi à”
Trong mắt Tần Chiêu không chứa cảm xúc gì “Tính tình ông ấy không tốt, không dễ chơi cờ với người khác đâu. Nhưng mà bây giờ không cần nữa bởi vì ông ấy qua đời rồi”
Trên ghế lô không khí chợt trầm xuống, Tần Chiêu nhấp môi nhai nhai lại ngẩng đầu cười “Cậu không ăn hả, cá sống cắt lát không tồi đâu”
Ngô Lãng đã ăn nhiều tới mức muốn ói ra rồi nhưng vẫn bị dụ ăn thêm một miếng, nước sốt vị mù tạt hơi lạ,cay sộc lên mũi, nhanh chóng uống mấy ngụm nước, định vén áo lên “Thật sự là không thể ăn được nữa, sắp thành bụng bự rồi”
Tần Chiêu cau mày dời mắt “Cậu chú ý một chút, đừng làm Lục tổng mất mặt”
Thành công chuyển đề tài, Ngô Lãng thở ra một hơi “Ngày nào cũng Lục tổng Lục tổng, cậu với Lục tổng quen biết nhau như thế nào?”
Bọn họ đều biết Tần Chiêu là người thanh cao, năng lực chuyên môn rất xuất sắc, khi đó nhiều công ty đều tung cành ô liu cho anh nhưng anh vẫn chọn Lục Gia Hành. Nguyên nhân trong đó không một ai biết.
Tần Chiêu nghĩ “Lục tổng đẹp trai, trả lương cũng nhiều”
“Là lí do như vậy á? Hoá ra trợ lý Tần cũng chỉ là người phàm tục mà thôi”
Tần Chiêu yên lặng ăn tiếp, ánh mắt hướng ra cửa sổ không muốn giải thích điều gì.
Mọi người đều nói cuộc sống anh luôn thuận buồm xuôi gió không biết rằng từ nhỏ anh đã theo người cha đơn thân kiếm sống, điều kiện trong nhà không tốt, vì muốn anh ăn mặc không thua kém người khác ba anh phải một mình làm việc bằng mấy người, ai mướn gì đều làm.
Sau đó cuối cùng anh cũng kiếm được tiền nhưng ba anh lại mắc bệnh bạch cầu.
Loại tình tiết cẩu huyết thế này bỗng nhiên một ngày rơi xuống đầu mình,tâm trạng khi đó anh rốt cuộc cũng đã hiểu.
Anh vừa đi làm vừa chạy tới bệnh viện, khó khăn nhất là thiếu tiền, mỗi ngày nhìn hoá đơn của bệnh viện đầu lại muốn nổ tung.
Lục Gia Hành tìm anh, đứng trước mặt giơ chi phiếu cho anh.
Tần Chiêu không dám nhận, Lục Gia Hành nói “Là đàn ông phải biết lòng tự tôn so với tính mạng của ba chỉ là cái rắm. Đây không phải tôi bố thí mà do tôi cảm thấy anh xứng đáng”
Trên thương trường mọi thứ đều được định giá rõ ràng kể cả con người, không có tình người nhưng đây mới chính là quy tắc chuẩn xác nhất.
Ai có thể được tiền mà không đánh đổi?
Công bằng đề xuất trao đổi, Lục Gia Hành vẫn có thể coi là chính nhân quân tử.
Nhưng nguyên nhân cuối cùng khiến Tần Chiêu đi theo Lục Gia Hành là bởi vì bác sĩ vô tình nhắc tới “Người hôm đó tới là người thân của cậu hả, anh ta chủ động tìm chúng tôi yêu cầu xét nghiệm máu thử xem có phù hợp với ba cậu không”
“….Ai cơ?”
“Người cao cao, họ Lục. Chỉ là không phù hợp, tôi thấy lúc anh ta biết kết quả thì rất khó chịu, ngồi trên hành lang một lúc lâu”
Anh trị giá bao nhiêu mà đáng để Thái tử gia Đông Thượng hiến máu cho ba mình sao.
Người như bèo nước gặp nhau mà vẫn ra tay giúp đỡ cho dù chỉ nhỏ nhoi những giữa xã hội lạnh lùng này cũng làm lòng người ấm áp.
Hồi ức dần kết thúc, Tần Chiêu quay đầu lại thấy Ngô Lãng đã nằm sõng soài trên ghế, anh sợ bị người khác thấy bất nhã nên đứng dậy đóng cửa lại.
“Sao vậy?” Ngô Lãng híp mắt sắp ngủ tới nơi.
Tần Chiêu nhìn ra bên ngoài “Đằng kia có một cô gái”
“Cái đấy có gì kì lạ, cậu thích thì bảo người ta tìm một người đưa tới” Ngô Lãng lưu manh trêu ghẹo, đứng dậy chạy lại xem, đúng là chuyện lạ thật.
Cô gái trong miệng Tần Chiêu ăn mặc rất hở hang, trước ngửa lộ ra phần lớn, bị một phụ nữ trung niên dẫn đi. Người đàn bà kia đẩy cô vào gian phòng hạng nhất nhưng cô ấy không muốn, liền bị bà ta tức giận nắm tóc kéo vào.
Cô gái ấy rất xinh đẹp, hao hao giống Hứa Lê nhưng khí chất lại kém xa.
…….
Lúc bên Lục Gia Hành kết thúc đã là 11h tối, sáng mai còn có việc, ban đầu định trực tiếp về công ty ngủ. Nhìn di động mới phát hiện có một tin nhắn Hứa Lê gửi đến bởi vì để im lặng nên không thấy.
[Sức khoẻ anh sao rồi, chị Vương làm đồ ngọt, anh có muốn anh không?]
Cả đêm căng thẳng như dây cung nên anh chưa ăn gì cả, nhắn lại ba chữ [Tôi không ăn]
Tin nhắn gửi đi nhưng không được hồi ầm hay là bên kia đã ngủ rồi, thật là buồn cười, gửi tin nhắn cho người ta trước nhưng không nhắn lại cô liền đi ngủ.
Lục Gia Hành trực tiếp gọi một cuộc tới, điện thoại vang lên mà vẫn chưa có người nhận.
Anh lại gọi một lần nữa, tiếng tút tút như dày vò người ta.
Lần này cuối cùng cũng nghe máy.
Giọng Hứa Lê mơ mơ màng màng “Lục tiên sinh, đã trễ thế này anh gọi có việc gì không?”
Lục Gia Hành nhìn đồng hồ trên cổ tay bỗng hơi xấu hổ, xoa trán hỏi lại “Chẳng phải cô nhắn tin cho tôi sao?”
Im lặng, Hứa Lê bừng tỉnh à một tiếng “Rất xin lỗi Lục tiên sinh, anh không về…nên tôi ăn hết mất rồi”
Lục Gia Hành “…..”
Hứa Lê không thấy anh trả lời, ngồi dậy mở đèn ở đầu giường, ánh sáng ấm áp chiếu lên người cô, cô buồn ngủ dụi mắt, lông mi nhấp nháy “Lục tiên sinh, anh còn có việc gì nữa không, nếu không có gì thì tôi đi ngủ đây”
Cô sợ đánh thức chị Vương nên nói chuyện rất nhỏ, âm thanh mềm như bông truyền vào lỗ tai Lục Gia Hành, tuy nghe không rõ lắm nhưng lại cọ vào trái tim phát ngứa.
Rượu đã ngấm, Lục Gia Hành tự dưng bực bội, giương giọng nói “Nói to lên, như thể là cô yêu sớm với ai mà sợ chủ nhiệm bắt được ấy”
Ngô Lãng suýt nữa phanh gấp lại.
Chẳng ai nghe thấy được mà Hứa Lê lại thẹn thùng đỏ cả mặt, cô không biết đối phương có phải đang tức giận, rốt cuộc mình đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, ăn gì dùng gì đều do đối phương nên phải biết điều.
Hứa Lê ấp úng nửa ngày, lúc cô cho rằng đối phương không nghe nữa, nói “Hay ngày mai tôi làm lại một phần cho anh, đào hấp đường phèn được không?”
Giọng của cô mềm mại, thử thăm dò “Anh vẫn nghe đấy chứ?”
Sau một lúc lâu trong điện thoại truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp “Ngày mai tôi không có thời gian.”
“À”
“Ngày mốt đi”
Ngô Lãng “…”
Tần Chiêu “…”
Bóng đêm tựa như mực nồng, rượu ngon mỹ thực bên ngoài cũng không thể hấp dẫn người, một chén đào hấp đường lại làm ấm lòng.
Trùng hợp lại là sở thích của anh.
Lục Gia Hành sờ viền môi,cúp điện thoại, ngón tay gõ gõ lên đùi.
Tới dưới lầu công ty, Lục Gia Hành cho bọn họ về nghỉ ngơi, Ngô Lãng lại chít chít không chịu đi.
Lục Gia Hành chửi một câu “Gì đấy?”
Ngô Lãng nhăn mặt “Có một việc không biết có nên nói hay không?”
“Không nên” Lục Gia Hành còn đau đầu, bức thiết muốn ngủ một giấc.
Ngô Lãng nói “Cậu thật sự không muốn nghe à, được, dù sao chuyện liên quan đến Tiểu Lê Tử cậu cũng không có hứng thú.”
Giọng điệu tràn đầy tự mãn, Lục Gia Hành cũng không hạ mình nghênh đón, anh chỉ đứng yên ngoắc tay “Lại đây nói đi”.