Princess Snow And Prince Ice

Chương 25: Người mới, kẻ thù mới



Ngày hôm sau, tại lớp 12A1…

-Chào cả lớp, hôm nay lớp chúng ta sẽ có 1 học sinh mới, mời em vào- Cô giáo nói

1 cô gái bước vào, với vẻ đẹp cũng ổn (Tất nhiên là không bằng nó rồi)

-Chào các bạn, tớ tên là Giang Ái Châu, rất vui được làm quen- Ả (Ái Châu) cười

-Giờ em muốn ngồi đâu?

-Em muốn ngồi chỗ đó- Ả chỉ về chỗ nó

-Nhưng chỗ đó có người ngồi rồi

-Nhưng em muốn ngồi chỗ đó

-Không được Châu à! Em tạm ngồi ở bàn cuối đi

-Ơ…vâng- Ả về chỗ

Đi qua chỗ nó, ả nhìn nó với ánh mắt căm hận rồi đột nhiên ả giả vờ vấp té, nó ngạc nhiên nhìn ả

-Bạn tại sao lại ngáng chân mình? Mình có làm gì bạn đâu?- Ả

-Hả? Cô vừa nói gì?- Nó nhíu mày

-Bạn ngáng chân mình làm mình té- Ả vẫn tiếp tục nói

-Cái gì?- Nó nhíu mày

-Này bạn ơi, rõ ràng là mình thấy bạn tự té mà sao bạn lại đổ thừa cho cậu ấy chứ?- Mine

-Cái…cái gì?- Ả lắp bắp

-Vợ mình nói phải đó! Mình cũng thấy vậy mà- Zin thêm vô

-Cái…cứ chờ đó- Ả hậm hực về chỗ

Nó nhìn ả với ánh mắt nghi ngờ “Tính làm gì đây Giang Ái Châu?”

——————————–

“Reng reng reng” Tiếng chuông ra chơi vang lên

-Ice ơi, xuống căng-tin thôi- Nami

-Ừ- Nó nói rồi cùng cả đám xuống căng-tin

Xuống căng-tin, cả đám chọn 1 bàn, hắn, Zin, Leo đi lấy đồ ăn cho cả đám. Đột nhiên ả hất thẳng ly sữa vào người nó

-Á cho mình xin lỗi nha Ice, mình bị vấp, bạn có sao không vậy?- Ả giả vờ hỏi thăm nó

Nó đưa tay lên mặt, khẽ lau vết sữa đổ trên mặt, ánh mắt giận dữ nhìn ả

-Cố tình?- Nó gằn giọng

-Mình không cố tình đâu, mình chỉ vô tình thôi

-Mày chán sống rồi à?- Nó gằn giọng, đứng dậy

-Mình còn yêu đời lắm bạn à?

-Mày…- Nó đang định giơ tay lên tát ả thì 1 bàn tay giữ nó lại, nó nhìn lại-Kelvin?

-Em làm gì vậy? Sao lại đánh người ta?- Hắn nói rồi nhìn qua ả-Cô không s…ơ

-Kelvin…- Ả nhìn hắn cười

-Cô…sao cô lại ở đây?- Hắn ngạc nhiên nói

-Em về vì em nhớ anh

-Nhớ? Hồi xưa cô bỏ tôi để theo thằng nhà giàu hơn tôi, giờ đây cô trở lại bảo rằng nhớ tôi, cô tưởng tôi sẽ tin cô lần nữa à?

-Lần này em thật lòng mà, anh, tha lỗi cho em đi, anh- Ả lay tay hắn

-Bỏ ra- Hắn hất tay ả ra-Tránh xa tôi ra

-Có phải vì cô ta mà anh từ chối em không?- Ả chỉ vào nó

-Cô không có quyền chỉ vào cô ấy! Cô ấy là người tôi yêu! Từ giờ đến cuối đời! Cô đừng có van xin tôi nữa- Hắn nói rồi kéo tay nó đi. Cả đám kia cũng đi theo hắn và nó

“Nguyễn Hàn Băng Băng, cô cứ chờ đó, dám cướp lấy Kelvin của tôi (Khi nào vậy?), tôi sẽ làm cho cô phải trả giá” Ả nhìn nó với ánh mắt căm thù


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.