Phượng Tương Sồ

Chương 32: 32: Chương 31



Tất cả mọi gia chủ đều không ngờ rằng, đến tham gia thịnh hội Thù Hoa Lâu thôi mà cũng được tận mắt chứng kiến một trận tranh đấu như thế.

Buổi tiệc vẫn tiếp tục tổ chức như dự định, nhưng người chủ trì cũng như người sẽ đứng ra thương thảo với khách khứa đã đổi thành Diệp Nghi.
Không biết Ôn Ngọc Thư đã bị Lục Kinh giải đi nơi nào, dù trong họ đã đoán ra ít nhiều nhưng ai cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, ngay cả việc nhìn hắn ta nhiều thêm một chút cũng không dám.
“A Tri.” Vẻ mặt Bùi Thù đầy phức tạp, hắn hết nhìn sang Lăng Tri đến nhìn lại Lăng Mạc.

Ánh mắt Lăng Mạc và Bùi Thù vô tình chạm nhau, hai người đều nhìn ra được vẻ mất tự nhiên trong ánh mắt đối phương.

Lúc trước họ đều đã gặp Tạ Thanh Li, nay vị Diệp Nghi này lại giống Tạ Thanh Li y như đúc, điều này đúng là làm người ta cảm thấy kỳ cục.
Thịnh hội Thù Hoa Lâu kéo dài trong vòng ba ngày, sau khi ngày thứ nhất kết thúc, mọi người lần lượt về lại chỗ ở của mình.

Lăng Tri vẫn cứ ngồi im tại chỗ, đôi mắt dán chặt lên người Diệp Nghi ở giữa sảnh lớn.
Diệp Nghi cũng chưa rời đi, chàng đang thì thầm to nhỏ chuyện gì đó với Lục Kinh vừa quay trở về, hai người nói được một lúc thì bỗng dưng chàng cảm nhận được tầm mắt của người khác, quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tri.

Lăng Tri vẫn nhìn chàng chằm chằm, Bùi Thù thấy Diệp Nghi đã phát hiện ra bèn vội vàng thúc giục Lăng Tri, chỉ sợ nàng sẽ gây ra mấy chuyện kỳ lạ.
Sau cái chạm mắt ngắn ngủi, Diệp Nghi bình tĩnh xoay đầu, tiếp tục bàn chuyện với Lục Kinh, lát sau chàng đứng dậy rời đi.
Vẫn không chịu nhìn Lăng Tri một cái.
Lăng Tri ỉu xìu nhìn theo tấm lưng của chàng, cuối cùng bị Bùi Thù kéo tay đứng lên.
“A Tri.” Bùi Thù khó xử, hắn than nhẹ một tiếng, nói nhỏ với nàng, “Chúng ta về trước rồi nói sau.”
Lăng Tri đờ đẫn gật đầu, hai người cùng nhau quay trở về.
Không biết Lăng Mạc đã đi đâu, Lăng Tri và Bùi Thù đi suốt quãng đường mà cũng không gặp được hắn lần nào.

Sau khi về đến chỗ ở của Lăng gia tại sân sau của Phượng Viên, Bùi Thù kéo tay Lăng Tri cùng ngồi xuống, hắn ngó nghiêng thấy xung quanh đều vắng lặng mới nói: “Muội đang nghĩ đến dì Tạ hả?”
Lăng Tri không giấu diếm, nàng gật đầu.
“Dì Tạ và Diệp Nghi giống nhau như thế, có khi nào là…!huynh muội với nhau không?” Bùi Thù nhẹ nhàng suy đoán.
Lăng Tri cũng không thể xác định rõ được chuyện này, chỉ đành lắc đầu.
Bùi Thù lại than nhẹ, trên mặt cậu chàng lộ ra vẻ rối rắm, do dự lúc lâu mới chịu nói tiếp: “A Tri, muội nghe ta nói.”
Lăng Tri biết rõ mỗi khi có chuyện gì quan trọng thì Bùi Thù sẽ mở lời bằng câu nói này.

Nàng dẹp đi mối lo lắng rối như tơ vò trong lòng, ngước mắt nhìn Bùi Thù, nàng muốn biết hắn sẽ nói điều gì với nàng.
Giọng điệu Bùi Thù đầy nghiêm túc, “Muội còn nhớ chuyện ta vừa kể lúc nãy chứ, tuy Thù Hoa Lâu lợi hại nhưng thứ khiến người ta kính sợ nó lại là đương kim Thánh Thượng đứng đằng sau cơ.”
Lăng Tri gật đầu, đúng là hắn đã từng nói như vậy, mối quan hệ giữa Lâu chủ Ôn Ngọc Thư và Hoàng thượng khá tốt, nhắc đến Thù Hoa Lâu thì không thể nào quên nghĩ tới vị đang ngồi trên long ỷ.
“Hiện nay, Ôn Ngọc Thư là người chống đỡ toàn bộ Thù Hoa Lâu.” Bùi Thù thì thầm với Lăng Tri, chợt nói, “Nhưng Diệp Nghi vừa về đã hạ lệnh đuổi Ôn Ngọc Thư xuống, muội biết điều này có nghĩa là gì không?”
Lăng Tri nhanh chóng suy ra được đáp án, ý nghĩ vừa lóe lên thì nàng đã đáp lại: “Giang sơn sắp đổi chủ ư?”
“Chỉ sợ đúng là như vậy.” Bùi Thù gật đầu, khẽ thở dài, “Lần trước ta kể với muội đấy, năm đó Diệp Nghi bị ép đi là do đã chọn sai người.”
“Trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế mấy năm trước, Diệp Nghi phò tá Đại hoàng tử, nhưng sau đó Đại hoàng tử lại chết, Nhị hoàng tử lập tức lao vào thế chỗ.” Bùi Thù chau mày, “Bây giờ Diệp Nghi đã trở về, còn đuổi Ôn Ngọc Thư xuống khỏi vị trí Lâu chủ này, xem ra đương kim Thánh Thượng đã không còn khống chế được cục diện nữa rồi.”
Quả nhiên là như thế.
Lăng Tri trầm tư, nàng nghĩ đến rất nhiều việc, bỗng nghe Bùi Thù nói tiếp: “Diệp Nghi đúng là Diệp Nghi, y có thể chờ đợi cơ hội này nhiều năm như vậy.

Một màn ngày hôm nay không biết y đã bày bố trong bao lâu.”
Từ Thù Hoa Lâu cho đến việc phân tranh trong hoàng thất, cái lưới này giăng quá lớn, khiến người ta hãi hùng.
Lăng Tri tuy nghe những lời Bùi Thù nói, nhưng trong lòng nàng lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác.
Khi mặt trời dần khuất sau rặng núi, một mình Lăng Tri xuyên qua vô số ngã rẽ trong Phượng Viên, cuối cùng cũng tìm được nơi ở của Diệp Nghi.
Mặc dù Diệp Nghi chỉ vừa mới trở về sau nhiều năm vắng mặt, nhưng gia nhân khắp Phượng Viên lại chẳng bối rối chút nào, như thể mọi thứ đã luôn sẵn sàng để nghênh đón chàng trở về.

Nơi ở của Diệp Nghi rất yên tĩnh, hạ nhân phân tán bốn phía để canh giữ, Lăng Tri còn chưa đặt chân vào cửa đã bị người ta cản lại.
Lăng Tri vội nói ra thân phận của nàng, hy vọng hắn ta có thể đi bẩm báo một tiếng để nàng được gặp mặt Diệp Nghi.
Đương nhiên nàng biết diện kiến Lâu chủ Thù Hoa Lâu nào phải chuyện dễ dàng, vậy mà trong lòng nàng vẫn thầm mong chờ, đan xen trong đó là sự sợ hãi không nói nên lời.
Trong nàng đang nhen nhóm một suy đoán hết sức vô lý, bây giờ nàng đến tận đây, chính là để chứng thực ý nghĩ đó của mình.
Nhưng dù cho suy đoán kia là thật hay là giả thì nàng vẫn cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Lăng Tri đứng bên ngoài chờ một lát thì tên hạ nhân đã quay trở lại, bẩm rằng Diệp Nghi mời nàng vào trong.
Nghe được chàng chịu gặp mặt mình, bỗng dưng Lăng Tri thấy hơi bồn chồn, nàng siết chặt bàn tay dưới ống tay áo, mang theo một bụng nghi vấn đi vào.
Trong phòng Diệp Nghi thoang thoảng mùi đàn hương dịu nhẹ, lúc Lăng Tri tiến vào thì thấy Diệp Nghi đang khoác một chiếc áo bào rộng rãi, thư thái tựa mình lên khung sổ sổ nhìn lá thư trên tay.

Dáng người chàng cao gầy, thân hình thiên về hướng mảnh khảnh, xiêm y rộng rãi tùy ý càng khiến chàng trông mỏng manh hơn.

Lăng Tri mang theo tâm tư khó giải bày nhìn chàng đăm đăm, nàng nhủ, bộ dáng cúi đầu xem tin tức của chàng giống hệt với bộ dáng thêu thùa dưới ánh nến của Tạ Thanh Li lúc ở Thu Phong Trấn.
Lăng Tri không biết đây là lần thứ mấy nàng cảm thấy hoang mang như vậy, trước đây nàng nên nhận ra rằng, trên đời này làm gì có ai giống nhau đến thế.
Từ lúc Lăng Tri vào phòng, Diệp Nghi vẫn luôn giữ nguyên tư thế đó, Lăng Tri không lên tiếng, chàng cũng ngó lơ như thể nàng không hề tồn tại.

Mãi đến khi Diệp Nghi đã xem xong bức thư, chàng tùy tiện vứt nó lên mặt bàn, nhìn sang Lăng Tri nói một cách lạnh lùng: “Có chuyện gì sao?”
Lăng Tri gật đầu thật mạnh.
Đúng là có việc thật rồi, còn là việc hết sức quan trọng với nàng nữa đây.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, không biết Diệp Nghi đang nghĩ đến việc gì mà ánh mắt cứ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực lập lòe ánh sáng của muôn vàn vì sao.
Lăng Tri nhìn theo tầm mắt của chàng, nàng đang cân nhắc nên dùng cách nào để mở lời với Diệp Nghi.
“Hôm đó khi ta về Lăng gia, huynh bảo ta đừng đi sơn cốc tìm huynh là bởi vì huynh phải quay lại Thù Hoa Lâu sao?”
Diệp Nghi ngoái đầu nhìn Lăng Tri, chàng không trả lời.
Dù sao chịu nhìn nàng một cái là tốt lắm rồi, trong lòng Lăng Tri yên tâm hơn chút xíu, nàng thử dò hỏi, “Trước đây…!ta đã từng kể cho huynh nghe chuyện của mẫu thân ta rồi đúng không?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Phượng Tương Sồ

Chương 32



Vẻ mặt Diệp Nghi vẫn không thay đổi, chàng bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”

“Huynh và nàng ấy rất giống nhau.” Vì sợ chàng không vui khi bị nói như thế, Lăng Tri vội vàng chêm vào một câu, “Hai người không chỉ giống nhau về diện mạo mà còn có tính cách và thói quen, huynh và mẫu thân đều không thích nhiều lời với người khác, đối xử với ai cũng lạnh lùng, nhưng thực ra rất dễ mềm lòng với người ta.”

Diệp Nghi nhìn Lăng Tri, lúc lâu sau mới đáp lại: “Vậy thì sao?”

Giọng nói của chàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thế.

Lăng Tri muốn tìm ra chút ít thay đổi trên gương mặt chàng, nhưng kết quả lại khiến nàng thất vọng. Biểu cảm của Diệp Nghi hệt như chuyện này thì đâu liên quan gì đến chàng, cách phản ứng như vậy khiến Lăng Tri hơi nóng lòng. Nàng tưởng nói như thế sẽ khiến đối phương lộ ra sơ hở, dù chỉ là thoáng qua thôi thì nàng cũng đã có thể chứng thực được suy đoán của mình, Diệp Nghi chính là Tạ Thanh Li.

Nếu điều đó là sai, thì điều gì sẽ giải thích cho việc trên đời này có hai người giống hệt nhau, trải qua những sự kiện tương tự nhau và cùng quen biết Đại tướng quân Lục Kinh chứ?

Lăng Tri không nhìn ra được gì từ Diệp Nghi cả, hoặc là do Diệp Nghi che giấu quá tốt, hoặc là do nàng đã lơ là, nhưng hiện tại thì nàng chưa phát hiện ra điểm sơ hở nào.

Lăng Tri cảm thấy hơi mất mát, nàng đứng im ngẩn ngơ nhìn Diệp Nghi, không tiếp tục mở lời mà cũng chẳng chịu rời đi.

Diệp Nghi nhanh chóng hối thúc, “Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi về đi.”

Chàng vừa nói xong lời này đã vội gọi người đến mời nàng đi.

Lòng Lăng Tri nóng như lửa đốt.

Bây giờ thân phận của Diệp Nghi rất đặc biệt, nhân lúc nàng còn ở lại Phượng Danh Viên thì mới có cơ hội được gặp được Diệp Nghi, nếu đi rồi thì không biết lần gặp mặt tiếp theo phải đến ngày tháng nào. Khó khăn lắm nàng mới đến tận đây thì sao lại dễ dàng rời đi như thế được, thấy chàng đang định gọi hạ nhân đến, Lăng Tri hoảng hốt vội nắm chặt góc áo chàng.

Lăng Tri không hề xa lạ gì với động tác này, đây là việc mà nàng thích làm nhất khi còn ở bên cạnh Tạ Thanh Li.

Tạ Thanh Li thích sự yên tĩnh, mỗi Lăng Tri cứ mãi bám dính bên người nàng thì Tạ Thanh Li sẽ ngó lơ Lăng Tri rồi trốn về phòng mình nghỉ ngơi. Mỗi lúc như thế, Lăng Tri sẽ nắm góc áo nàng nhất quyết không buông tay, không hề chịu rời xa nàng một bước.

Khung cảnh bây giờ y hệt lúc đó.

Sau khi nhận ra động tác quen thuộc của mình, Lăng Tri đứng ngây ra như phỗng.

Diệp Nghi cúi đầu nhìn bàn tay Lăng Tri đang đặt bên góc áo mình, ánh mắt đó của chàng khiến Lăng Tri hơi ngại ngùng.

Nhưng dù vậy Lăng Tri vẫn không buông tay, bình thường nàng thuộc kiểu người cực kỳ nhát gan, nhưng trong vài trường hợp lại trở nên bạo dạn cứng đầu hơn bao giờ hết. Ví như lúc nàng còn bé chẳng hạn, khi có người muốn bắt nạt Tạ Thanh Li, dù nàng có sợ hãi đến mấy thì cũng không chịu nhân nhượng với người ta, nàng chỉ muốn bảo vệ mẫu thân mà thôi.

Bây giờ cũng vậy, dù cái nhìn của Diệp Nghi làm nàng sợ ngây người nhưng bỗng dưng nàng như được tiếp thêm can đảm, mắt nàng tối lại, dùng hết sức bình sinh để hét lên nỗi lòng của mình, “Huynh chính là mẫu thân của ta đúng không!”

Giọng nói của nàng không nhỏ chút nào, mặt mày Lăng Tri tái đi, nàng mở to mắt nhìn Diệp Nghi chằm chằm, trong phòng yên lặng không một tiếng động.

Hai tên hạ nhân vừa đến thì đã nghe được tiếng hét long trời lở đất của Lăng Tri, ai nấy đều ngây ngẩn nhìn sang Diệp Nghi.

Khuôn mặt chàng lạnh lùng, hung dữ trừng mắt với bọn họ.

Hai tên hạ nhân nhanh lẹ rời đi.

Lúc này Diệp Nghi mới thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, chàng đi tới trước mặt Lăng Tri.

Lăng Tri vẫn đang đợi Diệp Nghi trả lời, từ lúc nàng đặt chân vào căn phòng này thì vẫn luôn chờ đợi điều này. Đáng tiếc, Diệp Nghi không cho nàng đáp án mà nàng mong muốn, “Ta đã nói rồi, ta không phải mẫu thân của ngươi.”

“Lúc trước cứu ngươi chỉ là trùng hợp.” Diệp Nghi vô cảm nói tiếp, “Sau đó ta bảo ngươi đừng đến tìm ta, cũng chỉ vì không muốn gặp lại ngươi nữa thôi. Dù sao chúng ta cũng đâu liên quan gì đến nhau, nếu vì ta cứu ngươi mà ngươi cứ bám theo ta không buông thì ta thà để ngươi chết trong sơn cốc còn hơn.”

Diệp Nghi lại nói, “Hiểu rồi chứ?”

Tất nhiên Lăng Tri đã hiểu rõ, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Nghi, ngấn đầy nước mắt.

“Huynh… ghét ta đến vậy ư?” Lăng Tri nhỏ giọng hỏi.

Diệp Nghi xoay đầu đi, chàng đứng đưa lưng về phía nàng, “Ngươi đi đi.”

Lăng Tri chớp mắt, nước mắt từ từ rơi xuống. Ban đầu nàng mang theo nỗi mong chờ mà đến đây, nhưng lời nói của chàng vừa rồi lại khiến nàng cảm thấy hoang mang tột bậc.

Chắc chắn y không phải là Tạ Thanh Li, Tạ Thanh Li sẽ không bao giờ nói như vậy với nàng đâu. Lăng Tri tự nhủ.

Nàng đứng im nhìn Diệp Nghi, lát sau nàng buồn bã rời đi.

Diệp Nghi nghe được tiếng bước chân đi ra ngoài, vẻ mặt phức tạp nhắm chặt đôi mắt.

Nhưng Lăng Tri vẫn không thể nào đi được.

Lúc nàng vừa bước ra khỏi cổng lớn thì đã thấy bóng dáng ai đó mang y phục màu sắc rực rỡ lắc lư tiến vào, hắn xách theo một bầu rượu cười nói vui vẻ, “Công tử, xem thuộc hạ mang đến thứ gì này! Người vất vả lắm mới quay về được, tối hôm nay chúng ta không say…” Ngươi kia đi vào từ bên ngoài, vừa đi vừa nói lung tung chẳng màng đến ai ở xung quanh, sau khi hắn ta vào cổng thì mới thấy Lăng Tri đang khóc nức nở như hoa lê dính hạt mưa, hắn chợt im bặt, sắc mặt thay đổi, quyết định nói cho hết câu, “… không về.”

Lăng Tri đờ đẫn nhìn hắn quên cả khóc.

Hắn ta là Tạ Tẫn Hoan, người nổi tiếng thứ hai ở Thù Hoa Lâu, hắn khoác trên mình áo choàng sặc sỡ tươi sáng, nhìn không khác gì mấy tên nhà giàu tiêu tiền như nước, phong lưu tùy ý không ai kiềm chế được.

Lúc trước Lăng Tri chỉ toàn nhìn thấy dáng vẻ mặc y phục nữ của hắn, nào như bây giờ đâu. Mà khi đó tên của hắn cũng không phải Tạ Tẫn Hoan, nàng hay gọi hắn là dì Ngọc, người tự xưng là tỷ tỷ của Tạ Thanh Li. Hồi nàng và Tạ Thanh Li còn ở Thu Phong Trấn, hắn thường xuyên đến thăm hai mẹ con nàng, mang đến nhiều đồ vật của kinh thành, đôi khi sẽ chơi đùa cùng Lăng Tri và kể cho nàng nhiều câu chuyện thú vị nữa.

Lăng Tri tưởng rằng, gặp được Tạ Thanh Li mang y phục nam là đã đáng kinh ngạc lắm rồi, không ngờ nàng còn có thể gặp Tạ Ngọc mang y phục nam nữa cơ đấy, Lăng Tri không biết nên phản ứng ra sao.

Mà tâm trạng Tạ Tẫn Hoan cũng không tốt hơn nàng là bao, hắn nhìn gương mặt bất ngờ của Lăng Tri, rồi lại đi đến bên cạnh Diệp Nghi có vẻ mặt khó coi, bỗng dưng hắn cảm thấy bồn chồn, không biết bây giờ hắn rời đi thì còn kịp không nhỉ.

Lúc Tạ Tẫn Hoan vẫn đang thầm cân nhắc đến tính khả thi của việc này thì Lăng Tri chợt ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Tẫn Hoan nói đầy chân thành, “Dì Ngọc.” Tạ Tẫn Hoan nhướn mày, Lăng Tri mím môi nói nhẹ, “Mẫu thân đã nói cho con nghe hết rồi.”

“Ôi…?!” Tạ Tẫn Hoan càng sợ hãi hơn, trong tình huống cấp bách hắn cũng chẳng thể nghĩ đến việc gì xa hơn, nhanh nhảu nói với Diệp Nghi, “Công tử đã nói cho nàng biết thật sao? Không phải người nói…” Giọng nói hắn nhỏ dần, vẻ mặt ngày càng xấu đi của Diệp Nghi đã cho hắn biết được bản thân đã nói sai rồi.

Tạ Tẫn Hoan vội vàng che miệng lại, ngoan ngoãn lui sang một bên. Ngôn Tình Sắc

Sắc mặt Diệp Nghi cực kỳ tệ, chàng chỉ muốn đạp tên này ra ngoài mà thôi.

Chàng còn chưa kịp làm việc này thì Lăng Tri đã nhào đến, hai mắt nàng rưng rưng, nàng lí nhí gọi: “Mẫu thân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad