Tiết trời mùa xuân vào ban đêm lạnh cắt da cắt thịt, Tạ Thanh Li im lặng cúi đầu nhìn tiểu cô nương mặt mũi trắng bệch, nhất thời nàng không hiểu rốt cuộc con bé đang toan tính gì đây.
Không để Tạ Thanh Li thắc mắc quá lâu thì Lăng Tri đã đưa ra lời giải đáp: “Mẫu thân, con ngủ cùng người nhé?”
Tạ Thanh Li: “…”
Chẳng hiểu vì sao mà giờ phút này, một người có khuôn mặt trăm năm không đổi như Tạ Thanh Li lại lộ ra biểu tình hết sức kỳ quái.
“Con định làm gì đấy?” Tạ Thanh Li chậm rãi gằn từng chữ một.
Lăng Tri ngơ ngác không biết vì sao mẫu thân lại bày ra vẻ mặt như gặp phải đại địch thế này, nàng mơ màng nhìn Tạ Thanh Li chốc lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu giải thích: “Không có gì thật mà, con chỉ muốn được ngủ cùng mẫu thân thôi.”
Bầu không khí lại tiếp tục yên tĩnh.
Trong lúc Lăng Tri đang cố gắng giải thích tâm tư Tạ Thanh Li thì nàng ấy lại khẽ lùi dần về phía sau, coi như chưa có việc gì xảy ra mà khép cửa lại.
“…”
Lăng Tri vội vàng đập cửa: “Mẫu thân! Mẫu thân à!”
Tiếng động ồn ào bên ngoài khiến Tạ Thanh Li đành phải mở tung cửa ra lần nữa.
Lăng Tri suy tư nãy giờ cuối cùng cũng tìm ra chút manh mối giải thích cho hành động của mẫu thân nàng hôm nay.
Xưa nay Lăng Tri rất hiểu rõ tính tình của Tạ Thanh Li.
Mẫu thân không thích biểu hiện cảm xúc cá nhân ra bên ngoài quá nhiều, mà cũng chẳng muốn để người khác phải quan tâm đến mình, dẫu nàng ấy có đau lòng đến mấy thì cũng chỉ đóng cửa tự mình gặm nhấm nỗi đau, không muốn để Lăng Tri thấy lại sinh ra lo lắng không cần thiết.
Thế nên điều quan trọng nhất ấy là Lăng Tri nếu muốn dỗ dành nàng ấy thì cũng không nên biểu hiện lỗ liệu quá, nếu không e là Tạ Thanh Li sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng mất.
Lăng Tri nhận thức rõ điểm này, trong lòng âm thầm tính toán tới lui kĩ càng, cuối cùng nàng sửa lại lời nói: “Mẫu thân ơi, con…!con lại gặp ác mộng nữa rồi.
Con có thể ngủ cùng người không ạ?”
Tạ Thanh Li lại trầm mặc.
Lăng Tri cảm thấy chiêu này có hiệu quả, để tăng thêm tính thuyết phục nàng còn mở to hai mắt long lanh ngửa đầu nhìn Tạ Thanh Li một cách đáng thương.
Tạ Thanh Li cân nhắc một lúc rồi đành thỏa hiệp, nàng khẽ nghiêng người dành đường cho tiểu cô nương đi vào.
Đã bốn năm nay Lăng Tri chưa được ngủ cùng mẫu thân thêm lần nào nữa nên khi thấy nàng ấy đã đồng ý thì lại hứng khởi cực kỳ, nàng ôm chăn chui tọt vào trong phòng, lăn một vòng trên giường cho thỏa thích nhưng khi Lăng Tri đưa mắt nhìn Tạ Thanh Li thì lại không thấy nàng ấy lên ngủ ngay lập tức mà lại đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đặt khay kim chỉ lên bắt đầu se kim luồn chỉ như thể muốn trắng đêm làm việc vậy.
Lăng Tri tựa mình lên mặt đệm mềm mại như bông, hai tay chống dưới cằm thỏ thẻ: “Mẫu thân không ngủ được ạ?”
“Con ngủ trước đi.” So với làn gió đêm rét buốt thì giọng Tạ Thanh Li còn lạnh hơn hẳn vài phần.
Đêm đã về khuya mà Tạ Thanh Li lại phải vất vả làm việc như vậy khiến Lăng Tri xót thương không thôi, nàng giấu nửa khuôn mặt dưới vạt chăn ấm áp lí nhí lên tiếng: “Con cũng không ngủ được.
Vậy thì con trò chuyện với mẫu thân được không ạ?”
Tạ Thanh Li không đáp lời nàng mà chỉ cúi đầu, mười ngón tay thoăn thoắt thêu hoa.
Kể từ sự việc ở động thổ phỉ bốn năm trước Tạ Thanh Li đã không còn lạnh lùng với Lăng Tri nữa, hôm nào nàng ấy cũng sẽ cười dịu dàng với Lăng Tri, nhưng chẳng biết hôm nay trái gió trở trời ra sao mà Tạ Thanh Li lại tỏ ra xa cách với nàng như vậy.
Loại cảm giác bị hắt hủi này không thoải mái tí nào, Lăng Tri buồn bực một lúc, cố gắng khơi chuyện: “Mẫu thân còn nhớ Bùi Thù hôm qua đến nhà mình không? Hôm nay con đi học lại gặp được cậu chàng đấy ạ, chúng con nói chuyện vui ơi là vui.”
Động tác Tạ Thanh Li thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục xâu từng mũi kim.
Lăng Tri vừa nhìn qua là biết ngay thật ra mẫu thân cũng đang nghe nàng nói.
Nàng cười nói tiếp: “Bùi Thù vô cùng lợi hại, những thứ ngoài sách trong sách gì huynh ấy cũng biết tường tận rành mạch.
Hơn nữa huynh ấy còn từng ghé ngang qua núi Quỳnh nữa đó, mẫu thân có biết đến địa danh này không ạ? Ở trong sách thường ca ngợi nơi đây là ngọn núi cao đồ sồ, hoa thơm cỏ lạ phủ kín khắp chân núi, bên trên còn có đại trang viên được xem là thớ vườn đẹp nhất thế gian thuộc về một vị chủ nhân họ Hạ, Bùi Thù bảo rằng huynh ấy đã từng đến đây rồi đó.”
Tạ Thanh Li khẽ buông đồ trong tay xuống, nhàn nhạt chỉ điểm: “Vị chủ nhân kia không phải họ Hạ, là họ Diệp mới đúng.”
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Lăng Tri, nàng lại nói tiếp: “Nơi đó ta cũng từng đi qua.”
Lăng Tri không ngờ rằng Tạ Thanh Li sẽ kể cho nàng những chuyện này, nhưng dù sao thì mẫu thân chịu lên tiếng nói chuyện đã là may mắn lắm rồi.
Lăng Tri xốc lại tinh thần, hỏi tới tấp: “Mẫu thân đi qua đó khi nào vậy ạ? Ngọn núi thật sự đẹp như trong lời đồn sao? Chủ nhân của trang viên kia cuối cùng là ai vậy ạ? Y ở nơi rộng lớn như thế mà không lo lạc đường sao?”
Lăng Tri hỏi liền tù tì mấy câu nhưng Tạ Thanh Li dường như không có ý đáp trả thì phải, Lăng Tri cũng chẳng mảy may sốt ruột, chỉ nâng má chờ nàng ấy lên tiếng.
Trong phòng lại trải qua bầu không khí tĩnh lặng tuyệt đối, lát sau Tạ Thanh Li rũ mí mắt, âm thanh nhỏ nhẹ: “Con không buồn ngủ sao?”
“Con không ngủ được mà.” Lăng Tri đưa mắt nhìn ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ ngọn đèn đang bao phủ lấy thân ảnh của Tạ Thanh Li, chăm chú ngắm nhìn hàng mi cong cong của nàng ấy, cất giọng thì thầm: “Con muốn được nghe mẫu thân kể chuyện xưa của người.”
Tạ Thanh Li không do dự đáp: “Ta làm gì có nhiều chuyện xưa như Bùi Thù mà kể cho con nghe chứ.”
“Con muốn nghe về cuộc sống trước kia của người cơ.” Lăng Tri giãi bày tâm sự trong lòng.
Tạ Thanh Li không nói gì nữa.
Mỗi khi Tạ Thanh Li không muốn trả lời cho những câu hỏi của nàng thì đều chọn cách im lặng, Lăng Tri hiểu im lặng biểu thị cho ý ngầm từ chối, ánh sáng trong mắt tiểu cô nương dần vụt tắt, rầu rĩ ngã nghiêng xuống gối.
Vậy mà khi đầu nàng vừa chạm vào mặt gối thì Tạ Thanh Li lại tiếp tục nói: “Chuyện xưa của ta không thú vị đâu.”
“Con muốn hiểu thêm về mẫu thân, hiểu thêm về những chuyện người đã từng trải qua thôi ạ.” Vẻ mặt Lăng Tri nghiêm túc.
Chỉ có hiểu biết những chân tướng năm xưa thì mới có thể an ủi nàng đúng nơi đúng việc được.
Lăng Tri cảm thấy phân tích của Bùi Thù cực kỳ hợp lý, bèn đưa ra yêu cầu này với Tạ Thanh Li.
Lăng Tri sớm đã chuẩn bị tinh thần là Tạ Thanh Li vẫn sẽ ngó lơ như mọi khi, ngạc nhiên thay, lát sau Tạ Thanh Li đã ngừng hẳn công việc trên tay, chăm chú nhìn vào ngọn nến lay lắt bên khung cửa.
“Phụ thân của ta có rất nhiều thê thiếp, con cái thì vô số, ta là đứa con nhỏ nhất của người nhưng từ khi sinh ra đã bị dính líu vào nhiều việc phức tạp nên ai ai cũng kháo nhau rằng ta là đứa trẻ không nên tồn tại, họ hy vọng ta sớm chết đi cho xong.”
Qua lời kể mang theo giọng điệu không mấy để tâm của Tạ Thanh Li, Lăng Tri không khỏi cảm thấy sửng sốt xen lẫn đau lòng cho mẫu thân.
Tạ Thanh Li cứ như chìm đắm vào hồi ức không thoát ra được, nàng không bận tâm đến vẻ mặt của Lăng Tri, đăm đăm nhìn vào ánh lửa không ngừng nhảy múa: “Lúc ta năm tuổi đã bị kẻ lạ mặt xông vào bắt đi, hắn đánh ta thừa sống thiếu chết khiến ta cứ ngỡ sẽ cứ vậy mà rời bỏ thế gian này nhưng may mắn thay, có người đến cứu ta.”
Đoạn ký ức này được Tạ Thanh Li kể ra một cách bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng xuyên qua câu chuyện xưa rúng động này Lăng Tri lại cảm thấy không hề bình tĩnh chút nào.
“Người cứu ta là đại ca, huynh ấy sợ rằng nếu ta tiếp tục trở về thì sẽ gặp nguy hiểm nên đành lừa dối mọi người rằng ta đã chết, sau đó lại phái người bảo hộ ta đến một nơi rất xa, rất xa.”
Tạ Thanh Li lại nói, “Liên tục mấy năm như thế, năm nào huynh ấy cũng thường xuyên gửi thư thăm hỏi tình hình ta như thế nào, cũng dạy bảo cho ta rất nhiều bài học đáng quý.
Sau này, khi ta đã trưởng thành và cũng đã có thể tự mình gánh vác bản thân, nghe được trong nhà đang rất rối ren bèn muốn quay về tương trợ huynh ấy.”
“Vậy…!sau đó mọi chuyện ra sao?” Lăng Tri lòng nóng như ngồi đống than, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Sau đó à,” Tạ Thanh hạ ánh mắt, chợt khẽ cười một tiếng, thanh âm mờ mịt như lạc vào chốn đầy rẫy sương mù, “Sau đó đại ca ta chết.”
Lăng Tri kinh ngạc mở to mắt, giờ phút này nàng rất muốn nói lời gì đó nhưng lại nghẹn ngào không lên tiếng nổi, nàng không ngờ câu chuyện xưa này lại kết thúc bằng kết quả như vậy.
Nhưng đối với Tạ Thanh Li mà nói, đây cũng chỉ là một thoáng mộng ảo ký ức mà thôi, dù cho nhắc lại thì nàng cũng không hề bày ra bất kỳ vẻ mặt khổ sở nào.
Nàng dừng lại một chút, nhìn về phía Lăng Tri: “Chuyện xưa của ta hết rồi, con nên ngủ đi.”
“Nhưng…” Lăng Tri vốn muốn nói con còn chưa được nghe kể về người trong lòng của mẫu thân, còn chưa được nghe lý do vì sao người lại cam tâm chờ đợi y lâu nhường ấy, tuy nhiên Tạ Thanh Li đã không muốn mở miệng nữa, Lăng Tri hết cách chỉ đành mím môi vùi mặt vào chăn đệm.
Thật ra nàng cũng đã buồn ngủ rất lâu rồi, nghe xong câu chuyện xưa của Tạ Thanh Li liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng lúc nào chẳng hay.
Tạ Thanh Li âm thầm quan sát dung nhan lúc ngủ của Lăng Tri, ngũ quan thiếu nữ được ánh lửa mập mờ phác họa càng trở nên sắc sảo, khác biệt hoàn toàn với đứa bé trắng tròn mập mạp trong ký ức.
Tạ Thanh Li lại nghĩ, mấy năm nay đứa trẻ mà chàng luôn bên cạnh đã dần dần trưởng thành mất rồi.
Mọi chuyện xảy ra chỉ như chớp mắt.
– Truyện được EDIT bởi Wattpad urlittleflower_9 –
Buổi hàn huyên tối qua dường như lại phá vỡ thêm một tầng ngăn cách giữa hai mẹ con họ, Lăng Tri hạnh phúc khôn tả, đi đâu hay làm gì cũng bày ra gương mặt phấp phới gió xuân làm ai ai cũng biết tiểu cô nương lại đang vui sướng tột độ đây mà.
Vả lại, từ sau khi tìm hiểu được những việc Tạ Thanh Li đã trải qua, Lăng Tri lần nữa cảm thấy biện pháp mà Bùi Thù chỉ dẫn cho mình quá lợi hại, quan hệ giữa hai người thân lại càng thân.
Ở trường học hai người cùng nhau trò chuyện rôm rả, nơi ở hai người lại sát nhau nên đưa ra hứa hẹn mỗi khi tan học sẽ cùng nhau trở về, kể từ đó về sau số lần tâm sự giữa Bùi Thù và Lăng Tri lại tăng lên, ngay cả khi về đến nhà thì trong miệng Lăng Tri cũng mãi nhắc đến Bùi Thù với Tạ Thanh Li.
Lại sau đó nữa, Bùi Thù thường xuyên tìm đến Lăng Tri, mang nàng dạo chơi khắp chốn.
Hôm nay Lăng Tri giúp Tạ Thanh Li mang thành phẩm lên trấn đưa cho Kiều gia, chân trước nàng vừa đi thì chân sau Bùi Thù lại đến gõ cửa.
Tạ Thanh Li mở cửa ra, nhìn thiếu niên tươi cười trước cổng không lên tiếng.
Bùi Thù dù sao cũng là thiếu niên công tử khéo léo tinh ý, cậu chàng lễ nghĩa chu đáo cung kính chào một tiếng “Dì Tạ.”, xong mới hỏi: “A Tri có ở nhà không ạ?”
Tạ Thanh Li nghe được kiểu xưng hô này của thiếu niên cũng không phản ứng kích động gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Con bé đi ra ngoài rồi.”
Tạ Thanh Li nghĩ chỉ cần nói vậy thì Bùi Thù sẽ tự động hiểu ý mà cáo lui, đương định xoay người khép cổng lại thì lại nghe tiếng Bùi Thù hỏi nàng: “Dì Tạ đang quét tước sao?”
Tạ Thanh Li đưa mắt nhìn vô số cánh hoa cùng lá hoa phủ khắp khoảng sân, tuy ngày xuân lúc hoa nở đem lại khung cảnh sống động vô ngần nhưng khi hết mùa hoa nở thì để lại hằng hà sa số những cánh tàn hoa rơi rụng đầy mặt đất.
Đúng như lời của Bùi Thù, thật ra bây giờ nàng đang dọn dẹp lại đống hoa rơi này.
Bùi Thù thấy Tạ Thanh Li không đáp lại, cũng dám chắc tám chín phần rằng hắn đã đoán đúng rồi nên chủ động xông xáo: “Để con giúp dì nhé.”
Nếu đã có người muốn hỗ trợ, Tạ Thanh Li nàng tất nhiên sẽ không từ chối rồi.
Bùi Thù mang trên mình bộ y phục của thư viện, vén tay áo lên cao bắt đầu làm việc.
Tạ Thanh ở bên cạnh nhàn nhã pha ấm trà, nhìn vào thiếu niên đang bận bịu trước mắt, im lặng rất lâu mới lạnh nhạt lên tiếng: “Cháu thích Lăng Tri.”
Không phải hỏi mà là khẳng định..
Bùi Thù dừng động tác trên tay khẽ nhìn sang Tạ Thanh Li, cậu chàng không ngờ nàng ấy sẽ nói thẳng tuột ra như vậy.
Tạ Thanh Li bình tĩnh đối mặt cùng Bùi Thù, không biết có phải nhìn nhầm hay không mà từ ánh mắt của Tạ Thanh Li, Bùi Thù nhận ra được nàng ấy đang khiêu khích hắn.
Hắn cong môi cười, cúi đầu nói: “Vậy mà đã bị dì Tạ nhận ra mất rồi.”
“Lăng Tri không hiểu yêu là gì.” Tạ Thanh Li đáp.
Bùi Thù dùng cây chổi làm điểm tựa, hắn nghiêm túc suy xét: “Cháu sẽ từ từ khiến muội ấy hiểu ra.”
Tạ Thanh Li nhíu chặt mày.
Nói đến đề tài tình yêu thì Bùi Thù không nén nổi chờ mong cùng chút ít tâm tư thiếu niên đơn thuần, hắn ngượng ngùng nhìn Tạ Thanh Li: “Dì Tạ sẽ ngăn cấm tình yêu giữa cháu và Lăng Tri sao?”
Tạ Thanh Li: “…”
Chàng cảm thấy hình như tên tiểu tử này nghĩ hơi xa rồi thì phải, xa đến mức chàng phải á khẩu chẳng biết đối đáp với nó ra sao.
“Lăng Tri tự có chủ kiến riêng của con bé, nếu nàng thật sự thích cháu thì ta đâu thể nói thêm điều gì chứ.” Lời vừa dứt thì Tạ Thanh Li lại thấy hơi hối hận. Tên nhóc trước mắt này là loại người gì, nhân phẩm ra sao chàng cũng không hay biết, lỡ hắn ta là một hoa hoa công tử ăn chơi trác táng đang ra sức diễn kịch với hai mẹ con nàng mấy tuần nay thì sao.
Nghĩ đến điểm này, Tạ Thanh Li không khỏi liếc mắt đánh giá hắn kĩ càng từ trên xuống dưới một lượt.
Bùi Thù cười để mặc Tạ Thanh Li tùy ý soi mói, hắn xoay người tiếp tục công việc đang quét tước dang dở. Không bao lâu sau thì Lăng Tri đã trở về, nàng thấy Bùi Thù đang quéc rác trong sân nhà mình thì kinh ngạc kêu tên hắn, nhanh nhảu chạy đến đoạt lấy cây chổi trong tay Bùi Thù mà quở trách: “Sao huynh lại đến đây? Loại việc này huynh động vào làm gì chứ, cứ để đó cho muội là được rồi.”
Ý cười trên mặt đại thiếu gia Bùi Thù càng thêm xán lạn, hắn đưa cây chổi cho Lăng Tri, khi hai người đồng thời nắm lấy cán chổi thì đầu ngón tay vô tình tiếp xúc thân mật, Bùi Thù cúi đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi: “Tay muội lạnh quá, mới đi đâu về vậy?”
“Muội đi giao đồ cho người ta.” Lăng Tri cất giọng đáp trả, nàng đang định nói tiếp mấy lời thì đột nhiên Bùi Thù dùng bàn tay mình phủ kín mu bàn tay nàng, ân cần quan tâm: “Bây giờ tiết trời còn chưa vào hè đâu, muội mang xiêm y mỏng manh như thế thì sẽ bị lạnh cóng cho mà xem.”
Lăng Tri bị hành động của Bùi Thù làm cho sợ ngây người, nàng lớn như vậy nhưng ngoại trừ khoảng thời gian ở cùng ông lão ăn xin và quãng đường lưu lạc với Tạ Thanh Li thì chưa nắm tay ai khác bao giờ cả. Nàng cảm giác được lòng bàn tay người nọ rất ấm áp, vết chai trên ngón tay hắn vuốt ve bàn tay nàng đâm ra có chút ngứa, nhưng hình như, vật ngứa ngáy còn bao gồm cả trái tim của nàng nữa.
Hai rặng mây hồng bao phủ khắp má Lăng Tri, nàng khẽ cúi đầu e thẹn.
Cái nắm tay này không giống với lúc nắm tay Tạ Thanh Li chút nào, đây là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác kì lạ này.
Bùi Thù thầm quan sát nét mặt Lăng Tri, hai người cách nhau rất gần, trong mắt chỉ có mỗi bóng dáng đối phương cùng ý cười dần lan rộng.
Hai người cứ ngẩn ngơ như thế một lúc lâu, bất chợt một đôi tay duỗi ngang qua giằng lấy cây chổi trong tay hai người.
Lăng Tri và Bùi Thù đồng thời nghiêng mình sang hai hướng khác nhau, đợi đến lúc biểu cảm trở nên bình thường như cũ mới xoay đầu lại nhìn Tạ Thanh Li.
Tạ Thanh Li cất cây chổi vào góc tường, không thèm liếc nhìn hai đứa nhóc một cái mà chỉ nói: “Trời không còn sớm nữa.”
Bây giờ đúng là đã hòm hòm tối, Bùi Thù đợi ở đây từ lúc ráng chiều còn sáng đến khi mặt trời lặn tăm xuống núi, trong lòng hiểu rõ không thể ở lại đây lâu hơn bèn nhanh chóng cười nhìn Lăng Tri: “Ngày mai ta lại đến tìm muội.”
Lăng Tri cũng hào hứng không thôi, nhưng chợt nàng nghĩ đến điều gì đó liền nhẹ nhàng hỏi: “Huynh tìm muội để làm gì?”
“Làm gì cũng được cả.” Bùi Thù cười dạt dào ý xuân, nhìn sang Tạ Thanh Li vô cảm bên cạnh chào một tiếng rồi mới an tâm quay về.
Lăng Tri chăm chú dõi theo hình bóng Bùi Thù đã đi xa, rất lâu sau mới nhẹ nhàng thả lỏng thân mình, nàng đến bên Tạ Thanh Li đang định mở lời thì lại thấy nàng ấy làm như vô tình đẩy chén trà sang trước mặt nàng. Lăng Tri đưa tay cầm lấy khẽ nhấp một ngụm, nàng toan bỏ xuống thì lại nghe thấy âm thanh nhàn nhạt của mẫu thân: “Cứ cầm cho ấm tay.”
Lăng Tri vâng dạ, nàng ôm lấy chén trà mắt tròn xoe nhìn Tạ Thanh Li: “Mẫu thân, Tiểu Thù đến đây từ khi nào vậy ạ? Hai người đã nói những gì thế?”
Tạ Thanh Li ngồi xuống, chàng nhìn lá trà xoay vần trong chén nhỏ đến thất thần, mãi một lúc sau mới phục hồi tinh thần đáp: “Có phải…” Ánh mắt nàng trở nên kiên định, lời thốt ra đến miệng cũng vội nuốt trở lại.
Lăng Tri cũng đã là cô nương mười bốn tuổi, nàng đã có đủ nhận thức để yêu người mình muốn yêu, làm việc mình muốn làm, nàng dành tình cảm cho ai cũng đều là lựa chọn riêng của bản thân nàng ấy.
Tạ Thanh Li vốn muốn hỏi “Có phải con thích Bùi Thù hay không”, nhưng nhìn gương mặt ngây ngô hai mắt mông lung của con bé thì đành thôi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Chàng sửa lại lời nói: “Không có gì.”
Lăng Tri thấy rõ vẻ mặt của mẫu thân nãy giờ biến đổi rất nhiều lần, cuối cùng chỉ thốt ra một câu chưng hửng như vậy nên không nén được tò mò mà đăm chiêu suy nghĩ, nàng ôm má quan sát Tạ Thanh Li, chợt hỏi: “Mẫu thân, thích một người là cảm giác ra sao ạ?”
Tạ Thanh Li vừa mới nhấc tay xách ấm toan châm thêm trà thì bỗng dừng lại.
Lăng Tri nhìn vẻ mặt không chút hứng thú của mẫu thân, cả gan nói tiếp: “Con biết mẫu thân luôn chờ đợi một người, hẳn là mẫu thân thích người đó lắm đúng không ạ? Vậy mẫu thân có thể cho con biết thích một người là cảm giác ra sao không?”
Lăng Tri hỏi câu này hóa ra là làm khó Tạ Thanh Li mất rồi.
Thích một người là cảm giác ra sao ư?
Tạ Thanh Li cũng không biết.
Từ trước đến nay chàng chưa từng dành tình cảm đặc biệt cho ai cả, đúng là chàng đang đợi một người, nhưng phần mong chờ này không lẫn theo bất kì tình cảm nam nữ nào cả. Im lặng cả buổi thì Tạ Thanh Li mới lạnh nhạt liếc Lăng Tri, trả lời nàng: “Chờ đến sau này đi, tương lai ta sẽ nói cho con biết.”
Lăng Tri ngây thơ gật đầu, không hiểu vì sao không phải là hiện tại mà phải chờ đến tận tương lai.
Hai người còn muốn trò chuyện thêm thì lại truyền đến âm thanh gõ cửa, Tạ Thanh Li đang toan đứng dậy đi ra thì Lăng Tri đã vội vàng đứng lên trước, nhanh chân bước ra mở cổng. Người đang chờ chính là bà mối đã đến đây mấy hôm trước, hôm nay bà ấy lại đến để truyền lời của Lục thiếu gia, đại ý bày tỏ mong muốn được ra khỏi trấn lên núi du ngoạn một ngày cùng Tạ Thanh Li.
Lăng Tri đã từng nghe kể về vị Lục thiếu gia này, hắn ta xuất thân từ gia hộ giàu có, chẳng hiểu vì sao lại coi trọng Tạ Thanh Li, gấp gáp nhờ bà mối đến làm mai với nàng. Tạ Thanh Li biết không thể đắc tội vị đại gia này nên đành thuận ý không từ chối quá quyết liệt, chỉ nhắn hẹn gặp mặt một lần rồi xem duyên phận ra sao.
Lục gia dù sao cũng là gia đình giàu có nhất nhì trong trấn nên mọi thứ đều đã chu toàn thỏa đáng, ngay cả địa điểm và chốn dừng chân cho buổi thưởng núi ngày mai cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Chương mới nhất tại _ TRUМtrц yeИ.VN _
Lăng Tri thấp thỏm nhìn Tạ Thanh Li đứng bên cạnh, mẫu thân nghe lời bà ấy dặn dò đâu ra đấy rồi nhanh chóng gật đầu đáp ứng, cuối cùng bà mối cũng an ổn rời đi.
Chờ sau khi bà ấy đã đi mất thì Lăng Tri mới dè dặt lên tiếng: “Con cũng muốn đi cùng mẫu thân.” Để Tạ Thanh Li ra ngoài một mình Lăng Tri chẳng hề yên tâm chút nào.
Tạ Thanh Li cũng nghĩ để Lăng Tri ở nhà với tên tiểu quỷ cách vách cũng chẳng yên tâm chút nào, thế là chàng liền đồng ý cho con bé đi theo.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh Li dắt theo Lăng Tri ngồi trên chiếc xe ngựa mà Lục gia đã phái đến từ trước.
Xe ngựa của Lục gia nom rất lộng lẫy, không gian bên trong thoáng đãng thoải mái, bên dưới còn lót thêm mặt đệm dày mềm mại như bông, dù đường có gập ghềnh đến đâu cũng rất dễ chịu.
Xe ngựa lắc lư tiến về hướng Núi Thu, đây là lần đầu tiên Lăng Tri được đi xe ngựa nên hưng phấn đến nỗi không thể thốt nên lời, vì đã được dặn dò là không được phép vén rèm che nhìn ngắm cảnh vật bên đường nên nàng chỉ đành kéo lấy tay Tạ Thanh Li mà thao thao bất tuyệt. Tạ Thanh Li thấy Lăng Tri vui vẻ như vậy cũng chỉ đành chiều theo tiểu cô nương.
Hai mẹ con cứ như thể đang trên đường du sơn ngoạn thủy, mãi đến khi dừng lại cạnh tòa trạch bên chân núi thì hai người mới được chiêm ngưỡng dung nhan của vị Lục thiếu gia Lục Sân trong lời bà mối hôm đó.
Lục Sân thoạt nhìn không giống thiếu gia của nhà có tiền chút nào mà cứ y như tên mọt sách, hắn khoác trên mình áo choàng màu xanh lá, ngũ quan đoan chính, chỉ mới gặp mặt mà đã nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Li không chớp mắt, nhìn nàng cười ngờ nghệch.
Tạ Thanh Li không thèm để ý đến Lục Sân mà chỉ nhìn đến tên nhóc Bùi Thù bận cẩm y đang đứng bên cạnh hắn ta.
“Trùng hợp thật, con đi săn cùng biểu ca mà cũng có thể gặp được A Tri và dì Tạ ở đây.”
Thảm hoa trải rộng dưới gót chân, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên gương mặt tuấn lãng, khung cảnh này rất hợp với lời miêu tả thiếu niên như ngọc, hào hoa phong nhã của Bùi Thù.
Tạ Thanh Li không nói gì, Lăng Tri vừa kinh ngạc lại vui mừng chạy đến bên cạnh thiếu niên hàn huyên tâm sự.
Lục Sân thấy Tạ Thanh Li đứng một mình bèn lấy hết can đảm nhấc chân đến bên cạnh nàng, bối rối gãi đầu: “Tạ… Tạ cô nương, chúng ta lên núi nhé?”
Tạ Thanh Li nhẹ nhàng đồng ý.
Bởi vì đường núi trắc trở khó đi nên không thể nào dùng xe ngựa, bọn họ tính toán sẽ cưỡi ngựa lên. Lục Sân đã chuẩn bị hầu cận và mọi vật dụng cần thiết chu đáo, ai ngờ khi Tạ Thanh Li đi cùng hắn đến trước ngựa mới phát hiện ra vấn đề nam giải.
Ở đây có bốn người, mà Lục Sân chỉ mang theo hai con ngựa.
Lục Sân đón lấy ánh mắt ngờ vực của Tạ Thanh Li, khẽ nhếch môi cười. Bùi Thù nói với Lăng Tri vài câu liền nhanh chóng đi đến giải thích: “Dì Tạ là nữ nhân, chắc hẳn chưa từng học cưỡi ngựa, mà Lăng tri tuổi còn nhỏ ắt lại càng không. Thế nên biểu ca chỉ chuẩn bị hai con, hai huynh đệ cháu sẽ mang hai người lên núi an toàn, dì Tạ không cần lo lắng đâu ạ.” Bùi Thù nói xong còn nhìn vào Tạ Thanh Li cười đắc ý.
Tạ Thanh Li im lặng nhìn sang tên Lục Sân đang cười ngu ngốc kia, rất lâu sau mới thốt lên: “Ồ.”
Lục Sân nghe được lời đáp ứng của Tạ Thanh Li liền vui sướng tột bậc, khẽ liếc mắt đưa tình nhìn Tạ Thanh Li lưu luyến không rời, lại tiếp tục cười ngờ nghệch lần nữa. Hắn vội vàng đến dắt tay Tạ Thanh Li toan đỡ nàng lên ngựa.
Ở bên kia, Lăng Tri vừa hưng phấn vừa tò mò nhìn đăm đăm vào con ngựa cao lớn, Bùi Thù kiên nhẫn giải thích: “Chốc nữa muội cứ yên tâm ngồi đằng trước, ta sẽ ở sau che chở cho muội nên không cần sợ hãi đâu.” Câu chàng dặn dò rất nhiều chuyện cần lưu ý khi cưỡi ngựa, Lăng Tri ngoan ngoãn nghe từ đầu đến cuối, liên tục gật đầu.
Bất thình lình giọng Tạ Thanh Li từ phía sau truyền tới: “Đã nghe xong rồi chứ?”
Lăng Tri gật đầu đáp vâng, Bùi Thù vui vẻ: “Để ta ôm muội lên ngựa nhé.”
“Không cần.” Tạ Thanh Li lạnh lùng trả lời giúp Lăng Tri, chàng đến bên cạnh hai người, giơ tay chỉ vào con ngựa đang đối mặt với Lục Sân: “Lăng Tri cưỡi con ngựa kia.”
Lăng Tri nghe xong liền gật đầu thật mạnh, hạnh phúc dào dạt chạy vội đi. Tạ Thanh Li nhìn Bùi Thù, bình tĩnh vươn tay nói: “Cháu ôm ta lên ngựa.”
Bùi Thù: “…”