Mạnh Sênh hơi khom lưng, buộc ngọc bội vào bên hông của Lục Khai Hoàn, eo của y vô cùng nhỏ, lúc cúi người, thắt lưng nhỏ nhắn tinh tế càng được lộ rõ, tựa như cành liễu lung lay trước gió
“Tốt”
Lục Khai Hoàn phủi vạt áo nhăn nheo, hơi nhíu lông mày, có chút bất đắc dĩ “Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, để cho những bọn nô tài khác làm là được, ngươi dậy sớm như vậy để làm gì, ngủ thêm một lát đi”
“Muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, nhưng đó là quyền lợi của chủ nhân” Mạnh Sênh rũ mắt, cuối cùng dùng thanh âm thật nhỏ nói “Ta cũng đã nghĩ đến… để những người đó làm, ta không yên tâm”
Khóe môi của Lục Khai Hoàn câu lên thành nụ cười đắc ý, hắn khẽ khụ một tiếng che dấu, nói “Cũng không còn sớm nữa, nên đi thôi”
Lần này chuẩn bị trang phục, là để đi đến lễ thành thân của Lục Viễn Đạt
Lục Viễn Đạt cùng trưởng nữ của Hộ bộ Thượng thư thành thân vào ngày 8 tháng 4, đây chính là ngày vô cùng tốt. Tuy rằng chuyện của Lục Viễn Đạt khiến hoàng đế không thoải mái, nhưng hôn nhân đại sự cũng không thể chậm trễ, đã định ra được ngày tốt, nếu không phải đại tang thì không thể dời
Xe ngựa to dày từ từ lăn bánh đến phủ Lục Viễn Đạt, Lục Khai Hoàn vén rèm cửa ngắm nhìn tòa phủ được trang hoàng đầy sắc đỏ, đỏ đến mức khiến người ta nhìn đến đau mắt
Trong lúc ngẩn người, xe ngựa cũng đã đến trước cửa phủ, Lục Khai Hoàn xuống xe, theo sau đó là Mạnh Sênh đang cầm theo quà mừng – là tượng Tống Tử nương nương được làm từ ngọc thạch, đây cũng là món quà do Phương tiên sinh tìm đến
Nô tài trong vương phủ đương nhiên nhận ra tam hoàng tử, nhanh chóng dẫn đường vào lễ đường. Trong vương phủ, khắp nơi đều treo lụa đỏ, chữ Hỷ dán trên cửa cũng được cắt vô cùng tinh xảo, khách khứa lui tới vô cùng đông, nhưng không hiểu tại sao, Lục Khai Hoàn vẫn cảm nhận được một cỗ bi thương không phù hợp với quang cảnh náo nhiệt này
Đến khi hắn nhìn thấy Lục Viễn Đạt, hắn mới biết tại sao – từ nụ cười miễn cưỡng kia, hắn có thể nhìn thấy sự thống khổ trong đó
Bên cạnh Lục Viễn Đạt là tân nương xinh đẹp, nhưng hắn lại nở nụ cười vô cùng cứng nhắc
Lục Khai Hoàn thu lại tầm mắt, cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm
Hắn tới đây là để dâng lễ xem cưới, còn những chuyện khác, không thuộc phạm vi hắn quan tâm
Kết thúc buổi lễ, tân nương được đưa vào động phòng, còn tân lang thì cầm rượu đi nhận lời chúc từ tân khách, Lục Viễn Đạt uống càng ngày càng nhiều rượu, trên mặt hồng một mảnh, nhưng đôi mắt lại ướt át. Mọi người đều cho rằng, Túc vương lấy được thê tử xinh đẹp, nên tâm lý vui vẻ, đều cười cười chúc mừng hắn, nhưng trong thâm tâm hắn không hề vui vẻ, cõi lòng hắn đầy một mảnh bi thương
Lễ cưới của hoàng thất, đương nhiên được làm vô cùng long trọng. Quy trình cũng vô cùng phiền toái, cả một ngày đều bị dằn vặt, đến tối khách vẫn chưa rời đi, náo náo nhiệt nhiệt, trăng đã lên cao nhưng vẫn chưa tận hứng. Lục Khai Hoàn cũng lười giả vờ giả vịt với đám người kia, hắn chỉ uống vài ngụm rượu, sau đó liền nói cáo từ về sớm, cùng Mạnh Sênh rời đi
Hai người cùng ngồi trên xe ngựa, Lục Khai Hoàn ôm lấy eo nhỏ của Mạnh Sênh, Mạnh Sênh còn chưa kịp phản ứng, chân đã bị Lục Khai Hoàn nâng lên đặt lên chân hắn, không nặng không nhẹ xoa bóp
“Đứng cả một ngày rồi, có mệt lắm không?” Lục Khai Hoàn vô cùng tự nhiên xoa nắn đôi chân của y, thần sắc của hắn vẫn rất điềm tĩnh, da mặt vô cùng dày, lén lút ăn đậu phụ của y mà không biết ngượng “Ta xoa bóp cho ngươi”
Không để cho Mạnh Sênh trả lời, Lục Khai Hoàn cao giọng phân phó cho xa phu ở ngoài “Đi đến phố Lạc Quang”
Xa phu là người của Lục Khai Hoàn, có thể tin tưởng được, hắn nhận lệnh, chạy xe đến chỗ của Phương tiên sinh, roi được vung lên, xe ngựa bắt đầu rung lắc rời đi
Trước khi rời đi, Lục Khai Hoàn dặn dò xa phu, phủ đệ của hắn cách chỗ này không xa, hắn cùng Mạnh Sênh có thể tự mình đi về. Xa phu gật đầu, đánh xe ngựa quay về phủ. Lục Khai Hoàn cùng Mạnh Sênh vừa đến trước cửa đã nghe thấy âm thanh leng keng của binh khí ở trên lầu, ở trong phòng có tiếng truyền đến, nhưng lại không phải tiếng của Phương Ngọc Sinh
“Ai?!”
Lục Khai Hoàn cùng Mạnh Sênh liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều tràn đầy kinh ngạc, đang muốn trả lời, cửa liền đột ngột mở ra, Phương Ngọc Sinh mặc một bộ trường bào màu xanh, đứng trước bậu cửa, hắn hơi kho khan, thân thể hơi nghiêng
“Vào đi”
“Vừa nãy…”Lục Khai Hoàn có hơi chần chờ “Đó là….”
“Ca ca của ta” sắc mặt của Phương Ngọc Sinh không tốt cho lắm “Là ta nhớ lầm, quên nói cho hắn biết không nên tới”
Lục Khai Hoàn cùng Mạnh Sênh ngồi xuống bàn đá trong vườn. Đối với chuyện giữa hai người, Phương Ngọc Sinh cũng biết được đôi chút, chính vì vậy, lấy thân phận nô tài của Mạnh Sênh nhưng có thể ngồi bên cạnh Lục Khai Hoàn, y cũng không tiện nói gì.
Lục Khai Hoàn nhìn chằm chằm ly trà nóng mới pha, hồi lâu mới hỏi Phương Ngọc Sinh “Tại sao ta không biết ngươi còn một người ca ca?”
Đúng là chuyện này Lục Khai Hoàn không hề biết, đời trước Phương Ngọc Sinh làm gì có ca ca? hơn nữa, trong hơn 10 năm hắn biết Phương Ngọc Sinh, đều không biết y có ca ca, Chẳng phải Phương gia chỉ có một mình y là con trai độc đinh sao?
“Chưa từng nghe cũng rất bình thường. Lúc trước, trong nhà vẫn cho rằng hắn chết trẻ… hắn vừa ra đời không lâu, đã bị kẻ thù mang đi thả trôi sông, đi tìm 3 ngày 3 đêm nhưng vẫn không thấy, thân thể mẫu thân của ta yếu ớt, phụ thân sợ nàng thương tâm quá độ, nên đã lừa nàng thân thể ca ca yếu ớt, vừa ra đời đã chết yểu, thậm chí còn không hề nói chuyện này cho người ngoài. Lớn lên, ta mới biết được chuyện này”
Lục Khai Hoàn có hơi sửng sốt, hóa ra còn có chuyện như vậy, thế sự xoay vần, có rất nhiều chuyện đối với sự hiểu biết của hắn về đời trước vô cùng bất đồng
“Hắn chưa chết?”
“Vâng, không chỉ chưa chết, hắn vẫn luôn đi tìm phụ mẫu thân sinh của mình, chỉ tiếc…” Phương Ngọc Sinh cười nhạo một tiếng, trong mắt dày đặc đau đớn “Lúc hắn tìm đến, đã nhà tan cửa nát”
“Vậy hiện tại ngươi muốn nhận lại người ca ca kia không?”
“Năm ấy, hắn được người vớt từ dưới sông lên, sau đó bị bán đến nơi chuyên đào tạo ám vệ” Ánh mắt của Phương Ngọc Sinh nặng nề vô cùng, ẩn sâu trong đó là màn sương đen dày đặc, y mở miệng nói “Điện hạ cho là, ta nên nhận lại người ca ca đang làm ám vệ cho nhị hoàng tử sao?”
Ám vệ?!
Tâm trạng của Lục Khai Hoàn cũng thoáng hoảng, sắc mặt cũng đen lại. Chẳng trách âm thành truyền đến vô cùng âm trầm, làm ám vệ đã lâu, cơ hội nói chuyện cũng không nhiều, hơn nữa cũng đã bị bắt uống dược điều chế riêng, cổ họng đều đã bị hư hỏng nặng, âm thanh phát ra vô cùng trầm thấp, trầm thấp này rất khác với người bình thường
“Như vậy, ta có thể hiểu được, những tin tình báo mà ngươi cung cấp từ nhị hoàng tử, đều là từ người ca ca kia mà đến?”
Phương Ngọc Sinh ngẩng đầu, gương mặt cũng đã trắng bệch, như có như không than thở “Đây là hắn nợ Phương gia, cũng là Lục Viễn Đạt, Hồ Cảnh nợ Phương gia”
Lục Khai Hoàn không biết ca ca của Phương Ngọc Sinh đã trải qua những gì, sống sót trong đầm lầy đào tạo ám vệ, giữa chủ tử mà bản thân hắn thề sống thế chết để bảo vệ cùng người đệ đệ Phương Ngọc Sinh đã thất lạc nhiều năm, rốt cuộc hắn cũng chọn Phương Ngọc Sinh. Lục Khai Hoàn cũng không biết khuyên y cái gì, hắn cũng không muốn đào sâu vào chuyện của Phương Ngọc Sinh, Lục Khai Hoàn bưng chén trà, đưa lên mũi ngửi, thoáng than
“Đây là lá trà Trúc Diệp Thanh thượng hạng?”
“Vâng”
– ———————————————–
“Tại sao ngươi lại không uống? Mạnh Sênh cũng không uống, một mình ta uống thì còn vui thích gì”
Lục Khai Hoàn nhớ đến tửu lượng của Phương Ngọc Sinh không hề kém
“Không được” Phương Ngọc Sinh cầm lấy tách trà, gạt gạt lá trà trên mặt, uống một ngụm “Đã qua cái tuổi uống rượu tìm vui, già rồi nên uống trà”
Lục Khai Hoàn có chút khựng, hắn cười cười, nói “Già? Ta nhớ năm nay ngươi vẫn chưa đến tuổi nhi lập chi niên?”
(nhi lập chi niên: 30 tuổi)
“Già rồi” gương mặt quanh năm mang trên mình nỗi cừu hận của Phương Ngọc Sinh tràn đầy sự mệt mỏi đến cực điểm, luôn luôn có sự tang thương, y chỉ vào trong lồng ngực mình, nhẹ giọng nói “Nơi đây đã già rồi”