Từ sau khi Lâm Sanh xuất hiện náo loạn ở công ty, trạng thái tinh thần của Bạch Tô luôn không tốt, Dr.Wu không thể không kê cho cậu một vài loại thuốc chống trầm cảm, sau khi uống cả người liền mệt rã rời, ban ngày đại đa số thời gian đều là ngủ, lúc tỉnh cũng chỉ phát ngốc nhìn ngoài cửa sổ, Lục Hành chỉ có thể để Bạch Tô ở lại nhà, ban ngày sẽ để bảo mẫu chăm sóc.
Lục Hành Chu mỗi ngày thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy luật, buổi sáng đúng tám giờ sẽ ra khỏi cửa, thời điểm hắn đi sẽ quay đầu nhìn một chút, Bạch Tô ngủ thật sâu.
Một khắc khi nghe được cửa phòng trộm được đóng lại, Bạch Tô mở mắt.
Kỳ thật cậu đã sớm tỉnh chỉ là giả bộ ngủ, bởi vì mỗi ngày vào buổi sáng bảy giờ đầu sẽ phi thường đúng giờ đau nhức liên tục, điều này cậu không nói cho Lục Hành Chu. Lần đau tiếp theo sẽ bắt đầu vào buổi chiều ba giờ, đồng dạng một tiếng “Tích” vang lên thật nhỏ. Trải qua quan sát mấy ngày, Bạch Tô cơ bản đã có thể xác định vị trí của tiếng “Tích”, đại khái là ở trên gác mái của căn nhà.
Kỳ thật không chỉ là đau đầu, Bạch Tô còn có thể cảm nhận được mỗi lần sau khi đau đầu cậu liền sẽ trở nên rất nhớ Lục Hành Chu, loại cảm giác này giống như mối tình đầu của thiếu niên hận không thể mỗi phút mỗi giây dính lên người nhau, Cảm giác này sẽ liên tục trong mấy tiếng đồng hồ, dần dần sẽ yếu bớt, đến giờ cơm trưa sẽ không còn mãnh liệt như vậy nữa, thẳng đến buổi chiều ba giờ, sau khi đau đầu lần thứ hai cậu sẽ lại nhớ đến Lục Hành Chu không muốn xa rời, mỗi ngày đều rất có quy luật.
Cậu đã thử vào các đoạn thời gian của nửa điểm sẽ cưỡng bách chính mình tỉnh lại, dần dần nhìn ra một ít manh mối, ví dụ như vào buổi tối mười một giờ, cảm giác ỷ lại đối với Lục Hành Chu rõ ràng yếu bớt, nếu nửa đêm tỉnh lại cậu còn không muốn nhìn thấy Lục Hành Chu, buổi sáng sau giờ cậu sẽ cảm thấy căm hận Lục Hành Chu, thẳng đến bảy giờ cơn đau đầu đột kích lần nữa thì cậu lại yêu Lục Hành Chu.
Bạch Tô xác định, tình cảm của mình đã bị Lục Hành Chu dùng phương thức nào đó thay đổi, tay cậu vô ý sờ sờ vết thương xấu xí sau đầu.
Bạch Tô biết mỗi phòng trong nhà đều có trang bị camera, Lục Hành Chu vào một đoạn thời gian không xác định sẽ giám thị cậu. Cậu nhìn lên tường, dùng sào phơi đồ đem camera chiếu vào gác mái điều chỉnh góc độ một chút đủ để tạo ra một góc chết.
Bạch Tô tránh khỏi camera, lên gác mái kiểm tra khắp nơi, diện tích gác mái rất lớn, không phát hiện ra camera, chỉ là nhất thời khó có thể xác định vị trí phát ra tiếng “Tích”, thế là Bạch Tô chỉ có thể lần mò khắp nơi.
Buổi chiều ba giờ đã đến “Tích…”
Đầu Bạch Tô đúng giờ đau một chút, cậu chịu đựng cơn đau đầu, trái tim kinh hoàng, cậu đã xác định vị trí của thanh âm kia, là ở phía sau một bức tranh. Bạch Tô run rẩy gỡ khung ảnh lồng kính xuống, mặt sau lộ ra một két sắt cao tầm một mét được khảm vào tường
Máy móc khống chế đại não cậu đang giấu ở bên trong.
Bạch Tô hít sâu một hơi, nhấn theo mật mã trên máy tính Lục Hành Chu “MMBaiSu”, vài giây sau, cửa tủ mở ra!
Đồ vật bên trong không nhiều lắm, chỉ có một ít giấy tờ tư liệu cùng với một máy CPU loại nhỏ, Bạch Tô nhổ nguồn điện xuống, đem máy cầm ra ngoài.
Một chồng giấy được đặt bên cạnh, bức ảnh chụp trên cùng xấp giấy hấp dẫn ánh mắt cậu, đó chính là ảnh chụp chung của cậu với một nữ hài, thoạt nhìn có chút trẻ tuổi, bối cảnh là sân trường đại học của cậu,
Bạch Tô dứt khoát đem những tư liệu đó đều lấy ra, ngồi dưới đất cẩn thận lật xe, chỉ thấy sau lưng ảnh chụp là một dòng chữ xinh đẹp “Trần Tư Viện, Lý Tưởng, tháng 3 năm 2018”.
“Trần Tư Viện, Lý Tưởng……” Trong đầu Bạch Tô liều mạng tìm tôi một chút dấu vết.
“Lý Tưởng……” Tên này vì sao lại quen thuộc như thế, cái tên nghe có chút bình thường nhưng lại mang theo độ ấm, giống như đang gọi chính cậu. Trên ảnh chụp rõ ràng chính là cậu thời điểm còn là sinh viên đại học, vì cái gì tên sau lưng là Lý Tưởng mà không phải Bạch Tô?
“Lý Tưởng…… Lý Tưởng……” Trong miệng Bạch Tô gian nan nhấn nuốt hai chữ này, quen thuộc đến như thế.
“Ta chính là Lý Tưởng……” Cậu cuối cùng cũng nhớ ra, đôi mắt trợn to, hai hàng nhiệt lệ lăn xuống.
Cậu đã nhớ ra, cậu tên là Lý Tưởng, Trần Tư Viên là bạn gái của cậu hồi còn học đại học, bọn họ là giáo hoa cùng giáo thảo, là một đôi được bao người ca ngợi. Thì ra cậu cũng không phải sinh ra đã là đồng tính luyến ái.
Hai tay cậu không ngăn được run rẩy, cầm lấy một tờ giấy nhỏ phía dưới, đó là một tờ giấy chứng tử, mà người tử vong là Lý Tưởng, thời gian tử vong là tháng 11 năm 2018.
Vậy là người thanh niên tên Lý Tưởng tinh thần phấn chấn bồng bột vào thời điểm năm ba đại học đã chết sao?
Tiếp đó lại là một bức ảnh, là một nữ nhân ưu nhã cao quý, khuôn mặt thế mà lại giống mình đến bảy phần, còn lại ba phần là giống Lục Hành Chu. Mặt trái của bức ảnh là bút tích của Lục Hành Chu “My Mom.BaiSu.2000” viết tắt vừa khéo liền khớp với mật mã khởi động máy tính của Lục Hành Chu! Lượng tin tức quá lớn, Bạch Tô nhất thời không tiếp thu được, ngồi trên sàn nhà miệng mở to liên tục thở dốc.
Thuốc trầm cảm mà dạo này cậu ăn uống có ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của cậu, suy nghĩ một hồi mới rõ ràng.
Câu tên Lý Tưởng, Bạch Tô là tên của mẹ Lục Hành Chu, cậu lớn lên cực kỳ giống với mẹ Lục Hành Chu.
Cậu trước kia còn cảm thấy đoạn thời gian năm ba đại học đến thực tập công ty Lục Hành Chu đã thiếu hụt một đoạn ký ức.
Bạn gái của cậu ở đâu? Vì cái gì lại làm cho cậu từ dị tính luyến trở thành đồng tính luyến ái? Tên từ Lý Tưởng biến thành Bạch Tô, còn trong một năm ngắn ngủi liền yêu Lục Hành Chu!
Bạch Tô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đôi tay sờ soạng vết sẹo sau đầu, cuối cùng sờ đến một vết sẹo khác, vẫy có nghĩa là cậu đã từng làm một giải phẫu khác.
Bạch Tô nghe được tiếng bước chân truyền đến từ câu thang, thực trầm thực nặng, là tiếng bước chân của của Lục Hành Chu, Lục Hành Chu đã trở lại!
Chương 14: Đại kết cục.
Tiếng bước chân của Lục Hành Chu càng ngày càng gần, hiển nhiên đã phát hiện Bạch Tô đang ở trên gác mái, Bạch Tô hít sâu một hơi, chuyện đã đến lúc này cậu cũng không còn sợ hãi, cậu muốn nghe chính miệng Lục Hành Chu nói ra tất cả mọi chuyện.
Lục Hành Chu thong dong đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô.
“Muốn hỏi cái gì, hỏi đi, tôi đều nói cho emi.” Lục Hành Chu âm điệu trầm thấp.
“Ta…… Chân chính tên là……”
“Em trước kia tên là Lý tưởng.” Lục Hành Chu cầm lấy ảnh chụp nữ nhân trên mặt đất nhẹ nhàng vuốt ve “Đây là mẹ của tôi, Bạch Tô. Nàng đã tự sát khi tôi mười tuổi, nguyên nhân là không thể chấp nhận được chuyện cha tôi ngoại tình.” Lục Hành Chu đem hai chữ “Ngoại tình” nghiến răng nhấn mạnh.
“Tôi ở một lần diễn thuyết tại trường đại học gặp được em, em thật sự rất giống nàng, tôi mừng rỡ như điên, hận không thể lập tức có được em, nhưng mà lúc đó em đã có bạn gái.”
Bạch tô hít sâu một hơi “Cho nên, ngươi bắt cóc ta, làm giải phẫu thần kinh, làm cho ta quên đi tên mình cũng với bạn gái.”
Lục Hành Chu mỉm cười một chút, sờ sờ đầu Bạch Tô.
“Tôi cùng đoàn đội mấy năm này vẫn luôn tận sức nghiên cứu về y khoa não, nhận được một ít thành quả đột phá, có thể bỏ đi một bộ phận ký ức của nhân loại, chỉ là kỹ thuật còn chưa đủ thành thục, nghiên cứu này cũng không được công khai hay thử nghiệm thành công, em là trường hợp thành công đầu tiên.
“Trường hợp thành công? Gọi là vật thí nghiệm càng hợp hơn.” Bạch Tô cười khổ một chút.
“Giải phẫu đã loại bỏ đi một năm ký ức của em, sau đó tôi thông qua người quen viết lên một tờ giấy chứng tử. Từ đây trên thế giới này không còn Lý Tưởng, chỉ có Bạch Tô, một Bạch Tô mà tôi nói gì nghe nấy.”
“Ở trong lòng của ngươi, ta từ trước đến nay đều là thế thân của mẹ ngươi?”
“Nói như thế cũng không hẳn, em có nghe qua một câu nói ‘Nam nhân tìm người yêu luôn lấy mẹ của mình làm hình mẫu”, có thể gặp được yêu là điều may mắn nhất cuộc đời tôi.”
“Cho nên, ngươi huỷ hoại cuộc đời của ta?” Môi Bạch Tô run rẩy.
“Thực xin lỗi, Bạch Tô, không, hẳn là nên gọi em là Lý Tưởng, nhưng mà tôi thật sự muốn đổi xử tốt với em, tuy rằng dùng phương thức mà khả năng nhất thời em không thể tiếp thu, nếu không phải vì Lâm Sanh kia xuất hiện quấy rối hết thảy. Sau đó chuyện phát sinh ở biệt thự tôi nghĩ em vẫn còn nhớ rõ, dùng liệu pháp điện giật tuy rằng có thể khiến cho em sinh ra kháng cự với Lâm Sanh, lại đồng thời cũng làm cho em thêm hận tôi. Cho nên tôi đã thử dùng một phương pháp khác, cấy điện cực vào não em, mỗi ngày hai lần thông qua máy tổng phóng ra tín hiệu khống chế điện cực phóng điện, kích thích phân bố Dopamine làm tăng tình yêu của em đối với tôi. Tôi có tự tin có thể đem em biến thành một ái nhân hoàn mỹ, trong mắt luôn chỉ có tôi.”
“Ngươi cảm thấy tất cả vấn đề xảy ra đều là do Lâm Sanh?”
“Đúng cũng được, không đúng cũng được, đều không quan trọng, Lâm Sanh sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của chúng ta.”
“…… Lục Hành Chu, ngươi đã làm gì Lâm Sanh?!” Bạch Tô sắc mặt tái nhợt.
“Ngày hôm qua, Lâm Sanh trên đường leo núi đã rơi xuống vực, thời điểm được phát hiện đã hoàn toàn mất mạng, tôi đi đến hiện trường có tìm được một cái này, cho em làm kỷ niệm.” Dứt lời hắn liền móc từ trong túi ra một khăn tay trắng đang bọc lấy một đồ vật.
Bạch Tô run rẩy mở khăn tay ra, bên trong rõ ràng là một ngón trỏ đã biến thành màu đen tím, ở đầu ngón tay có vết chai, đó là vết chai do hàng năm luyện tập violon.
Bạch Tô ném khăn tay xuống, môi trắng bệch, lệ rơi đầy mặt, cả người run rẩy, cuồng loạn kêu “Lục Hành Chu ngươi là tên điên! Ngươi giết hắn! Ngươi là tội phạm giết người! Ta hận ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ ngươi!”
Dr.Wu từ ngoài cửa đi đến, bình tĩnh nói “Tinh thần Bạch thiếu gia đã muốn hỏng, thuốc trầm cảm ta đưa ngài ấy không còn hiệu quả, ta kiến nghị thực thi kế hoạch ‘khởi động lại’.”
Lục Hành Chu thần sắc ngưng trọng, sau một lúc lâu, gật gật đầu.
Ba tháng sau, tập đoàn Hành Chu.
Bạch Tô ngồi ở trong phòng phỏng vấn, đối diện mỹ nữ phòng nhân sự tỷ tỷ: “Bạch Tô đúng không, 21 tuổi, đại học năm ba trường X, đến công ty chúng tôi thực tập.”
Bạch Tô khẩn trương ừ một tiếng, cơ hội để được thực tập tại công ty Hành Chu cực kỳ khó có được, cậu theo bản năng sờ sờ vết sẹo mới trên đầu, nghe bác sĩ Ngô nói là cậu đã xảy ra tai nạn giao thông, được người hảo tâm đưa đến bệnh viện. Bởi vì xảy ra tai nạn nêu cậu đã thiếu hụt một đoạn ký ức, nhưng mà cũng không quan trọng, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường. May mắn cũng bắt đầu từ đó, cậu nhận được offer được thực tập tại công ty Hành Chu, Bạch Tô đối với tương lai phía trước tràn ngập hy vọng.
“Đây là chủ tịch công ty chúng ta Lục tổng.” Mỹ nữ phòng nhân sự tươi cười đầy mặt giới thiệu cho cậu.
Lục Hành Chu vươn tay, dùng thanh âm từ tính nói “Ngươi là Bạch Tô đi, ta là Lục Hành Chu, thật vui vì gặp được ngươi.”
…TOÀN VĂN HOÀN…