Phượng Nghịch

Chương 12: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (12)



Đã ở cùng một chỗ với thái tử, sự việc vừa rồi hắn nhất định cũng đã chứng kiến toàn bộ. Thái tử còn chạy tới ngăn cản, hắn lại vẫn ở đó trơ mắt nhìn sao. Tận đáy lòng lập tức tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, lập tức tự giễu bản thân mình, đã không có chút liên quan, vì sao lại hy vọng xa vời rằng hắn sẽ đến cứu mình, càng nghĩ như vậy, cảm giác lạnh lẽo trong nội tâm càng sâu.

Lúc này mới đảo qua ở trên mặt các hoàng tử, có vài người nàng quen mặt, đều là các hoàng tử được Hoàng đế yêu mến.

Ánh mắt của hắn vẫn dừng ở trên mặt nàng, chỉ cảm thấy ánh mắt ôn nhuận kia lại lộ ra vẻ lạnh lùng. Dưới tầng băng cất giấu lửa như muốn thiêu đốt, loại tia sáng của loài dã thú nguy hiểm, như thể đôi môi mỏng của hắn mang theo hơi lạnh thổi qua bên tai nàng đêm đó. Cuối cùng hơi thở cực nóng lại rơi xuống trên thân thể trắng nõn run rẩy của nàng… Sau khi cảm giác nóng rực đã giảm đi, nàng lấy lại bình tĩnh hạ thấp người nói: “Tham kiến các vị ca ca.”

Ánh mắt kia vẫn còn đang tùy ý nhìn nàng, ánh mắt bá đạo như tuyên bố chủ quyền đối với đồ chơi của mình, trong nội tâm nàng đột nhiên cảm thấy tức giận. Đôi mắt đột nhiên kháng cự lại cặp mắt thâm thúy giống như có thể ăn người kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm một hồi, lại đem tay kia che lấy cánh tay bị thương, âm thầm ảo não, bộ dạng chật vật như vậy, hết lần này tới lần khác lại để cho hắn nhìn thấy.

Nhưng chỉ chốc lát, khóe môi hắn chậm rãi cong lên, hình thành một độ cong thâm thúy hứng thú, mới chuyển mắt khẽ gật đầu với nàng. Thái tử thấy nàng còn bận tâm những nghi thức xã giao này, xen vào nói: “Mau trở về xem vết thương đi, các ca ca cũng sẽ không trách muội.” Nàng đáp nhẹ một tiếng, sau đó phúc thân rời đi, chỉ nghe tiếng kinh ngạc của Thất hoàng tử sau lưng: “Thập nhị muội đối với Đại nhân đúng là lạnh nhạt!”

Mọi người chỉ e rằng đều nghe thấy những lời đồn đãi trong nội cung, cũng hiếu kỳ.

Hách Liên Du cười nhạt tiếp lời: “Sợ là tướng mạo Tử Thanh thô bỉ, làm cho Điện hạ ghét.” Ngũ Hi cười kêu la: “Nếu Tử Thanh thô bỉ, trong triều này chỉ sợ không người dám nhận mình xinh đẹp.” Các hoàng tử nghe vậy đều cười hì hì.

Nàng hờ hững đi về phía trước, cố gắng đem những tiếng cười kia quăng lại sau lưng.

Thù Nhi ở ngay bên cạnh lo lắng mở miệng: “Điện hạ, Hoa Dương Điện hạ đi về phía Phượng Tê cung.”

Phượng Tê cung chính là chỗ ở của hoàng hậu, chạy đến chỗ đó, tất nhiên là đi cáo trạng. Tăng thêm đồn đãi trước trong nội cung, chỉ sợ là nợ mới nợ cũ muốn cùng tính một lượt, nàng không khỏi mím môi.

Thật sự là cực kỳ chán ghét chốn thâm cung này.

Ngoài điện Thù Ly là rừng cây san sát, dày đặc như bức tường. Biết Phượng Tê cung phái người tuyên triệu đến đây, Thượng Quan Mạn sững sờ, tới cũng thật mau. Bước nhanh vào trong điện, cũng không gặp nội thị cầm đầu, nghĩ rằng La cô đã giữ lại.

Chỉ gặp Cố Tiệp Dư một thân tuyết trắng đứng ở trên bậc trước cửa cung, cả người thẳng băng, sắc mặt tức giận tái nhợt, thấy nàng đến gần, chỉ đem cây mây trong tay đánh “vút” trên mặt đất.

Thân thể Thượng Quan Mạn cứng đờ, đi đến trước mặt nàng đờ đẫn quỳ xuống đất. Từ nhỏ đến lớn, nếu phạm sai lầm, đều là quang cảnh như vậy, hôm nay không cần nghe nàng mở miệng, nàng đã biết ý rồi. Cố Tiệp Dư không thể nói chuyện, chỉ đem cây mây đánh “Vút vút” lộn xộn, Thượng Quan Mạn nhìn thấy mà đau lòng, thực sự hờn dỗi: “Chuyện hôm nay, nữ nhi không sai.”

Thù Nhi cũng khuyên: “Tiệp Dư, nếu không phải Điện hạ tự cứu mình, sớm đã bị Ly Tử không nể nang.” Nàng vội chỉ cánh tay Thượng Quan Mạn: “Người xem, cánh tay Điện hạ đã bị cào rách.”

Cố Tiệp Dư lại mãnh liệt liếc Thù Nhi, Thù Nhi lập tức ngậm miệng không lên tiếng. Nàng cũng chỉ liếc đảo qua cánh tay Thượng Quan Mạn, con mắt lóe lóe sáng, quyết không bao giờ nhìn nữa.

Nàng ngày thường thật là ôn hòa với người ngoài, cũng không trách móc hạ nhân nặng nề, hôm nay sợ là tức giận đến cực điểm, mới tương đối trợn mắt với Thù Nhi. Thượng Quan Mạn nhìn thấy có cảm giác như tim bị bóp nghẹt, tiến lên ôm lấy hai đầu gối bà, giọng nói đã nghẹn ngào: “Mẫu thân, con không muốn nhịn, Hà hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Lần này là mẫu thân mất giọng, lần sau là cái gì, con thật sự không dám tưởng tượng……”

Tai mắt của Hà hoàng hậu còn trong điện, Cố Tiệp Dư nghe nàng không hề cố kỵ nói ra lời, không khỏi khí huyết dâng lên. Nếu như một ngày bà không còn trên nhân thế, nữ nhi này của bà thiếu kiên nhẫn như thế sao có thể sinh tồn ở chốn này, giương tay lên đánh một bạt tai, một tiếng vang thanh thúy, giống như thanh âm đồ sứ rơi vỡ trên mặt đất. Thù Nhi cả kinh đứng ở tại chỗ. Thượng Quan Mạn cũng che mặt khiếp sợ nhìn người.

Từ nhỏ đến lớn, người mặc dù từng phạt nàng, nhưng lại chưa bao giờ đánh mặt của nàng. Người nào cũng biết, trong nội cung này, vô luận là Hậu phi hay Đế Cơ, dung nhan quan trọng đến mức nào. Hôm nay, người lại bởi vì nàng đắc tội đến Hoa Dương Đế Cơ mà ra tay đánh nàng.

Trong mắt Cố Tiệp Dư đã có hối hận, muốn bù đắp lại, nhưng cuối cùng đành dứt khoát quay mặt qua chỗ khác.

Thượng Quan Mạn thấy nàng như thế, không khỏi hờn dỗi: “Mẫu thân đã tình nguyện hủy mặt hài nhi, cũng không cho hài nhi phản kháng, hài nhi hủy là được.” Nàng lấy tay liền nhổ trâm ra, mới phát giác búi tóc trống không, trong nội tâm càng tức, liếc quét mắt nhìn thấy trên búi tóc Thù Nhi đang cắm một cái, đứng dậy, nắm lấy, liền rạch xuống mặt mình.

Bên tai vang lên tiếng thét hoảng sợ của Thù Nhi, nàng nhất thời đau lòng mà bất tỉnh. Ra tay không lưu tình chút nào, đến khi máu tươi nóng bỏng chảy ra, sự đau đớn từ xương gò má lan tới cằm, mặt đều là chết lặng, nàng mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đầu ngón tay tái nhợt buông lỏng, cây trâm rơi trên mặt đất.

Cố Tiệp Dư sớm đã bổ nhào qua, cầm hai vai nàng ra sức đánh, trong cổ nàng không phát ra được thanh âm nào, chỉ nghe những tiếng “ô ô” ngắn ngủi, Thượng Quan Mạn cuối cùng rưng rưng gọi: “Mẫu thân.”

Cố Tiệp Dư lập tức lệ rơi đầy mặt, ôm lấy nàng khóc thảm thiết không thôi.

Thù Nhi ở một bên cũng gạt lệ.

Đúng lúc La cô vào điện, thấy nửa bên mặt Thượng Quan Mạn bị máu nhuộm đỏ hơn phân nửa, thân thể lập tức chấn động một cái, cơ hồ đứng yên không được. Bà rốt cuộc là lão nhân trong nội cung, giận dữ mắng mỏ Thù Nhi: “Còn không đi cầm máu cho Điện hạ!”

Thù Nhi lúc này mới nhớ tới, bước chân lảo đảo đi vào trong điện.

Ba người bỗng chốc rối loạn, tìm thuốc bôi vào vết thương. Hai tay Cố Tiệp Dư run run. La cô đành phải đỡ nàng đến một bên nghỉ tạm. Thù Nhi đã rửa sạch vết thương cho Thượng Quan Mạn. Vết thương kia từ xương gò má kéo dài cái cằm, máu chảy, da thịt đều lộ ra, thoáng chốc rõ ràng trên khuôn mặt. La cô nhanh chóng muốn khóc lên: “Điện hạ, Điện hạ….”

Người làm sao phải khổ như vậy.

Mặt Thượng Quan Mạn không có chút máu, rủ mi xuống cắn môi, mười ngón nắm chặt lại với nhau.

Dứt khoát, nàng dứt khoát.

Hành động lần này có thể dời đi tầm mắt Hà hoàng hậu, đổi được bình yên tạm thời cho mẹ con nàng, lấy lui làm tiến, sau đó âm thầm dự trữ sức lực, cơ hội khó cầu, vì thế một lần, nàng cũng không thể hối hận.

Chỉ thấy bóng dáng Khương Hoàng phút chốc xuất hiện dưới cửa, thanh âm có chút hả hê theo đuôi mà đến: “Giá của Điện hạ thật lớn, Hoàng hậu nương nương đang chờ người qua đó.”

Thù Nhi tức giận dùng sức phất tay áo, hận không thể đem giá cắm nến trên bàn đập tới. Cố Tiệp Dư mặc dù luống cuống, rốt cuộc vẫn là người đứng đầu một điện này, nóng lòng bảo hộ nữ nhi, bật dậy. La cô cố vui vẻ, đã biết rõ tâm tư của bà, cất giọng nói: “Công công chờ một lát, Tiệp Dư tự mình đưa Điện hạ đi qua thỉnh tội là được.”

_________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.