Phượng Nghịch

Chương 1-1: Mở đầu (1)



Lần đầu ngẫu nhiên gặp, hắn nhếch môi, nét mặt tinh xảo như bông hoa tươi đẹp, như pháo hoa đang độ đẹp nhất, diễm lệ như hồ yêu ngàn năm, hơi thở của hắn như hương lan ở bên tai nàng: “Ta tưởng là ai, thì ra là một mỹ nhân lạc đường xinh đẹp như hoa!” Có lẽ vì ánh trăng thật đẹp, trong khoảnh khắc này, nàng bỗng động tâm.

Đêm đó, hắn lại thô bạo lăng nhục, trong thời khắc đau đớn cực độ kia, màn lụa hoa bay bổng lên rồi rơi xuống, hương thơm tụ lại thành cụm xoay tròn hít vào lại thở ra, yếu ớt, đôi môi lạnh như băng của người nọ dán bên tai nàng hiện ra một nụ cười khẽ như có như không:

“Mạn Nhi ngươi chỉ là một con chim hoàng yến cho người giải buồn.”

Trong rèm gấm đỏ một màn hỗn độn, vết máu đỏ của xử nữ hiện lên chói lọi trên đệm, tựa như đoá hoa bị sương lạnh đọng lại trong ngày mùa thu nở bung ra. Ánh mắt kiều diễm hiện ra ánh sáng lạnh như băng, ánh mắt vẫn tiếp tục quẩn quanh như cơn ác mộng bám riết bên người, đọng mãi trong lòng, làm thế nào cũng không biến mất được. Nàng nhịn không được quay đầu, kéo vạt áo dài, bước đi không tiếng động, không còn chút sức lực nào đi qua căn phòng, sau lưng có người choàng áo choàng lên người nàng. Nàng làm như cảm thấy lạnh, hoảng sợ nắm chặt lấy cổ áo. Thị nữ đã bưng thuốc chờ ở một bên, mặc dù nàng sớm đã ngờ tới, trong lòng vẫn giống bị kim đâm. Không phải nàng muốn uống nhưng cảm giác giống như thêm một phần chần chờ là thêm một phần nhận thua, nàng quật cường bưng lên uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng mát mà đặc chậm rãi lướt qua cổ họng, nặng nề chảy xuống, giống như một tiếng nức nở nghẹn ngào rên rỉ. Tiện tay cầm chén thuốc ném xuống khay, nàng chậm rãi đưa tay lên dùng sức lau thuốc còn đọng lại bên môi, sửa lại cây trâm bị lệch trên tóc, ngoái đầu nhìn lại cười như có như không: “Đại nhân, từ hôm nay, chúng ta rốt cục không còn liên quan.”

Nụ cười kia như hoa lê sáng chói nở ra trong đêm, chiếu sáng đình viện, thật đẹp làm cho hắn có chút thất thần, chỉ thoáng giật mình, nàng đã quyết tuyệt xoay người đầu lẫn vào bóng tối, giống như một con chim phượng giương cánh bay. Hắn nhìn bóng lưng của nàng, sau nửa ngày mới nhếch lên một nụ cười vui vẻ ý vị sâu xa.

Có lẽ Mạn Nhi không biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.