Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 4: Hậu cung ám đấu



Minh Đức rời khỏi Chính Thái Điện, băn khoăn không biết nên đi đâu bây giờ. Đang đứng chần chừ ở lối vào ngự hoa viên, y đột nhiên nghe thấy bên trong văng vẳng truyền ra tiếng cười, kèm thanh âm nũng nịu của một nữ tử: “Thần thiếp đã lâu không được diện kiến Hoàng hậu nương nương, hôm nay mới thấy, sao khí sắc của người lại có vẻ không tốt? Theo lý thuyết, lẽ ra thần thiếp phải khấu đầu trước nương nương, nhưng vì thần thiếp đang có mang, Thái hậu lão nhân gia đã ban chỉ dụ miễn đi lễ bái, vậy thần thiếp không hành lễ, hẳn nương nương cũng không trách tội?”

Thanh âm đó chính là của Quý phi. Gần đây nàng ta đang mang long chủng, dù bị nghi ngờ sát hại Hạ Chiêu nghi, nhưng Hoàng đế vẫn chưa hề trách phạt nàng, vì vậy ai ai cũng đồn đại rằng ân sủng của Quý phi quả thật đang áp đảo các phi tần khác.

Minh Đức lặng yên ẩn sau một hàng tuyết mai [1] rậm rạp, thấy Quý phi thân khoác áo choàng tuyết điêu [2], váy hồng đoạn [3] óng ánh lông khổng tước [4], phú quý cực đỉnh được chúng nhân vây quanh giữa sân ngập tuyết, cùng Hoàng hậu và bọn cung nữ thái giám tùy tùng hình thành hai phe đối nghịch. Hoàng hậu tuổi đã cao, trong cung việc gì lại chưa từng trải, chẳng thèm chấp nhặt chút chuyện cỏn con, chỉ thản nhiên đáp: “Quý phi muội muội thật may mắn, tự chăm sóc chính mình đi, không cần hành lễ.”

Quý phi che miệng cười: “Tỷ tỷ quả là người rộng lượng… Đúng như Thái hậu nói, nữ nhân mang thai thật là khổ sở a… chưa trải qua nhất định không thể hiểu nổi… Không ngờ tỷ tỷ thật dạ yêu thương ta, muội muội cảm thấy khổ sở, tỷ tỷ cũng cảm động lây, ngay cả lễ nghi cũng miễn cho, quả là một Hoàng hậu đức độ…”

Tuy Hoàng hậu là quý chủ của tam cung lục viện, nhưng chưa từng sinh nở, Thái tử vốn chỉ là di tử [5] của Tiên hậu[6]. Quý phi luôn tìm cách móc mỉa nỗi đau này, khiến Hoàng hậu trong lòng hết sức khó chịu, chỉ cười lạnh một tiếng: “Muội muội càng lúc nói năng càng ngọt ngào nhỉ…”

Quý phi đang tươi cười, đột nhiên ôm bụng, yểu điệu rên lên nho nhỏ: “Ôi chao!”

Bọn người xung quanh nàng ta lập tức náo động, kẻ vội vàng nhào đến nâng đỡ chủ nhân, kẻ cuống cuồng rối rít hô hoán: “Thái y! Mau tuyên Thái y!”

Quý phi chậm rãi điệu đàng phất tay ngăn cản bọn tùy tùng: “Không cần đâu! Nữ nhân mang thai, ai lại chẳng vậy. Đá mạnh khiếp… xem ra hết tám chín phần là một tiểu tử… nên mới làm tình làm tội ta như vậy…” 

Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, càng lúc càng khó coi. Bất đắc dĩ nàng phải nhượng bộ nữ nhân kia, mang trong mình long chủng khác nào đã được ban kim bài miễn tử, nàng vốn chỉ là một Hoàng hậu bị thất sủng, lại chưa từng sinh nở, còn biết phải làm sao?

Xa xa chợt truyền đến thanh âm của một thiếu niên, du dương nhu hòa: “Quý phi nếu cảm thấy sinh con nối dõi cho hoàng gia là chịu tội, hạ thần nguyện miễn tội giúp người. Quý phi thấy thế nào?”

Thanh âm trong trẻo, xa gần bất định, như thể truyền ra từ cõi hư không. Quý phi hoang mang xoay nhìn bốn phương tám hướng, xung quanh vẫn tịnh không bóng người. Chợt hiểu ra mình đã nhất thời lỡ lời, nàng ta vội luống cuống mắng át: “Ngươi là ai? Cả gan tùy tiện xông vào hậu cung!?”

Thiếu niên kia cười nhẹ một tiếng, giọng vẫn rất mực dịu dàng: “Thần cho rằng, diên tục [7] long chủng từ đời này sang đời khác vốn là trách nhiệm của phi tần chốn hậu cung. Nếu cảm thấy khổ sở, hiển nhiên có thể xuất cung, không cần miễn cưỡng tiếp tục làm thê thiếp của thiên tử. Nếu ý tứ của Quý phi là vậy, thần nguyện vì người mà làm rõ mọi việc với bệ hạ. Không biết Quý phi nghĩ thế nào?”

Đám người kia càng lúc càng khủng hoảng, đến nỗi một tiểu Thái giám vội vã cuống quýt hướng ra ngoài kêu to: “Người đâu! Người đâu! Có thích khách! Mau mau hộ giá!”

Tuy nhiên, không một thị vệ nào chạy vào ngự hoa viên. Quý phi đã hoảng sợ đến cùng cực thì Hoàng hậu phất tay, uy nghiêm lên tiếng: “Hô to gọi nhỏ như thế, còn thể thống gì! Đó là ám vệ hoàng gia đang thực thi nhiệm vụ quanh đây, như thế nào lại trở thành thích khách?! Đại kinh tiểu quái [8], chẳng việc gì phải gọi người đến để bị chê cười!”

Quý phi chưa từng nghe nói trong hoàng gia vẫn tồn tại ám vệ, nhất thời sững sờ đứng yên. Hoàng hậu lại nói tiếp: “Muội muội cũng nên quản giáo lại bọn người trong cung của mình đi, nhìn vào thật không chút thể thống!” 

Quý phi chưa từng nhục nhã đến mức này, chỉ biết nghiến chặt răng, cơ hồ nhỏ lệ.

Hoàng hậu khẽ nghiêng đầu, dịu giọng: “Quý phi hãy chuyên tâm dưỡng dục long chủng cho thật tốt. Dù sao hậu cung trên dưới hai năm nay vẫn chưa hề có tin vui, chuyện thai nghén của Quý phi, dĩ nhiên sẽ được vạn chúng chúc mục[9].” 

Dứt lời cũng không đợi Quý phi mở mồm, xoay người dẫn đám cung nữ thái giám khoan thai thong thả bước đi.

Hoàng hậu trở về tẩm cung [10], liền phẩy tay cho tất cả lui ra, tự mình đẩy cửa bước vào. Bên trong Đông Noãn Các ấm áp ngát hương, Minh Đức đang quỳ trên mặt đất, vạt áo ngoài thật dài bị trật ra, phơi bày một mảnh tiết y [11] (dĩ nhiên) màu vàng rực. 

Hoàng hậu bước lại gần, nâng Minh Đức dậy, thấp giọng hỏi: “Vừa trở về từ chỗ bệ hạ?”

Minh Đức mặt không biểu cảm: “Nếu Hoàng hậu có thể quyến rũ hơn chút ít, hẳn thần đã không lâm vào tình cảnh khó xử như hiện tại.” 

Ngụ ý, ngươi thân là vợ vua mà không giữ được trái tim của vua, thật quá thất bại. 

Hoàng hậu nghe xong á khẩu, hồi lâu vội đổi đề tài: “Thằng bé này thật là… Hạ Chiêu nghi bị Quý phi sát hại, ngươi đã biết hay chưa?”

Minh Đức hơi mỉm cười: “Hạ Tể tướng gần như đã trở mặt với ngoại thích [12] của Quý phi – Đinh Thượng thư.”

Nụ cười thoáng chốc biến mất, đôi mày thanh tú khẽ nhếch, y chậm rãi nói tiếp: “Hoàng hậu không cần nhân nhượng với Quý phi thêm nữa, bệ hạ kỳ thực chẳng hứng thú gì với nàng ta đâu…”

Hoàng hậu rất muốn hỏi y, sao có thể biết rõ tâm tư Hoàng đế đến vậy, nhưng suy nghĩ đôi chút, lại thôi. Đứa bé này hình như có năng lực nhìn thấu tâm tư Hoàng đế một cách cực kỳ chuẩn xác, mà Kiền Vạn Đế, bất ngờ thay, vẫn không hề gia tăng thủ đoạn, ngược lại còn hết sức hân thưởng.

Nếu đứa bé này là một cô nương…

Hoàng hậu vội lắc đầu. Thượng Quan Minh Đức mười lăm tuổi bị cưỡng ép tiến cung, từ đó tới giờ đã hai năm, hậu cung còn chỗ nào chưa có dấu chân y. Nếu y là một cô nương, hiện tại người ngồi ở vị trí Hoàng hậu, chắc gì là nàng?

“Tuy vậy…” Minh Đức nhẹ nhàng lên tiếng, “…đứa con trong bụng Quý phi, ta thật sự…”

Y nói được một nửa thì đột ngột im bặt. Mặc dù luôn kiên định đứng về phe Thái tử, y chưa hề đem hết mọi chuyện kể với Hoàng hậu.

Lòng người khó dò, dù có quan hệ huyết thống cũng thế thôi.

Trên thế gian này, ai là người có thể khiến được ta đặt trọn niềm tin?

Hoàng hậu hốt hoảng liếc xung quanh, vội vã bịt miệng y lại: “Đừng nói nữa! Mưu hại long chủng, ngươi muốn vào thiên lao hay sao??” 

Minh Đức thoái lui nửa bước, nghiêm mặt hỏi: “Hoàng hậu có biết rằng bệ hạ hiện tại vẫn đến chỗ Quý phi?” 

Hoàng hậu gật đầu đáp: “Mỗi ngày đều đi.”

Minh Đức lại thoáng mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Nụ cười của y thậm chí đượm nét ôn nhu ngọt ngào. Hoàng hậu thừa biết, Kiền Vạn Đế mỗi ngày đều đến cung của Quý phi, không có nghĩa ả ta đều đặn được lâm hạnh [13]. Tinh lực của tên nam nhân kia, chủ yếu vẫn chỉ phát tiết ở trên người Thượng Quan Minh Đức.

Hoàng hậu đang nghi hoặc ý tứ của kẻ đối diện, thì bất ngờ y ghìm thấp thanh âm, hướng nàng nhẹ giọng: “Nhiều lần tiếp giá [14], nhưng không được lâm hạnh, hẳn Quý phi đang thực sự ngấm ngầm kinh hoảng?”

Hoàng hậu miễn cưỡng nói: “Điều này trong lòng ta hiểu rõ.” 

Minh Đức gật gù. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Đế-Hậu một mảnh tình thâm, thực tế lại băng lãnh đúng kiểu ngươi ngu ta trá [15]. Mùi vị cay đắng này, đâu chỉ một mình Hoàng hậu phải nếm trải? Nói đi nói lại, cả cái hậu cung rộng lớn này, ai là người thực thụ được sủng ái, ai không bị giày vò đau khổ ngày lại ngày? Chịu đựng để trở thành Hoàng hậu, chịu đựng tiếp tục để trở thành Thái hậu, công đức rồi sẽ viên mãn… 

Minh Đức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng hậu, từng chữ từng chữ một nói ra: “Hoàng hậu thử khiến Quý phi chuẩn bị vài ba nam hài tử tiếp giá xem sao.” 

Hoàng hậu cả kinh: “Quý phi đời nào chịu nghe lời ta?! Ngươi nói vậy là có ý gì??”

Minh Đức không đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng. Dung sắc tinh xảo kiều mỵ của y, thoáng chốc trở nên hết sức đáng sợ.

Ban đêm, Kiền Vạn Đế theo lệ thường bãi giá ở cung Quý phi, đơn thuần vì hắn không muốn thấy mặt Hoàng hậu.

Hai ngày nay hắn hỏa khí bốc cao, không nơi phát tiết, buổi tối đến Khải Thái Cung là rẽ ngay vào tẩm cung, mặt vẫn lạnh như tiền. Đám nội thị thân cận của Quý phi hết thảy đều ôm ngực thở phào sống trong lo âu sợ hãi bấy nhiêu ngày, cuối cùng ân sủng của Hoàng đế cũng đã chậm chạp được chứng thực.

Ân sủng kia, chính là thắng lợi nặng nề sau vô số lần đấu tranh từ ngoài triều đình đến trong hậu cung.

Kiền Vạn Đế bước vào tẩm cung thướt tha lụa quý trắng tinh khôi [16], trên giường thấp, một bóng người ẩn hiện dưới rèm đỏ mỏng mảnh, cực kỳ yêu kiều ẻo lả. Hắn vốn ghét dông dài lải nhải, bèn tiến ngay đến bên giường, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trên giường có một nam hài tử, phủ phục dưới chân hắn bằng một tư thế tối hèn mọn bất lực. Đứa bé kia chỉ chừng trên dưới mười tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn yếu ớt tựa nữ tử, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, da thịt trơn mịn bóng loáng, hoàn toàn không giống bọn thiếu niên bình thường.

Kiền Vạn Đế thoạt tiên đơ ra mất mấy giây, tiếp theo lại đùng đùng nổi giận, lạnh lùng quay lưng hét lớn: “Là chủ ý hoang đường của ai?! Người đâu!!!”

Nội thị bên ngoài cuống quýt chạy vào, sợ hãi quỳ gối trước giường: “Bệ… bệ hạ…”

Kiền Vạn Đế định há mồm gào thét chửi bới, đột nhiên cảm thấy chéo áo mình bị kéo rất khẽ. Hắn quay đầu, thấy nam hài kia đang sợ đến mức run như cầy sấy trước cơn thịnh nộ [lãng nhách] của Hoàng đế.

Tên nội thị đang quỳ kia cũng không khác gì, răng va vào nhau như gảy đàn: “Bệ hạ thứ tội… bệ hạ thứ tội…” Hắn cứ vô thức lặp đi lặp lại câu đó, dù không hề hiểu mình đã phạm phải tội gì, hay tại sao Hoàng đế đột nhiên nổi trận lôi đình như thế này.

Kiền Vạn Đế cũng không hiểu tại sao mình tức giận đến vậy. Cũng chỉ là vài ba thủ đoạn vặt vãnh của đám đàn bà trong hậu cung thôi mà, vả lại, hủy diệt sự trong trắng của con nhà lành, đâu phải hắn chưa từng làm qua…

Nhưng ngay khi nhìn thấy đứa bé này, hắn đột nhiên có cảm giác không thể nào dễ dàng tha thứ, hình như trong lòng có vật gì đã bị kẻ khác chạm vào, thậm chí làm vấy bẩn. Tựa hồ có kẻ đem Thượng Quan Minh Đức ra chà đạp lăng nhục trước mắt hắn. 

Hắn kỳ thực hiểu rõ, đó chỉ là ảo giác vô căn cứ. Hủy diệt Minh Đức, chính là hắn.

Nhưng trong giây lát, cảm giác của hắn lại thay đổi. Như thể vật báu hắn đã giấu kín trong lòng đã bị kẻ khác triệt để vấy bẩn, rồi lại lừa phỉnh dâng lên hắn, như một chiêu bài nịnh hót.

Kiền Vạn Đế vẫn đứng bất động trong chốc lát, rồi chậm rãi đưa tay nâng nam hài kia dậy, bất ngờ hiểu ra nó đang khóc, trên mặt toàn là nước mắt.

Hoàng đế đằng hắng, đoạn hạ giọng: “…Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Nam hài sợ đến mức nói không ra lời, một lúc lâu mới đáp nổi: “Hồi… hồi bẩm bệ hạ… mười bốn…”

“Là hài tử nhà nào?”

“Nhà… nhà con ở thành Nam… hẻm Bắc…” 

Nam hài vẫn còn nhỏ, lại đang sợ run, nói năng rất không mạch lạc. Kiền Vạn Đế vất vả ngồi nghe một lúc mới hiểu rõ, đứa bé này đã bị châu phủ hiến cho Khổng Hạc Phủ, rồi bị cô cô của Quý phi mua lại, còn cha mẹ nó, ắt hẳn vẫn đang ở nhà khóc lóc nhớ thương.

Đứa bé vừa nói vừa thút thít, nó biết lẽ ra mình không được phép khóc, nhưng không thể nào nín nhịn, sợ đến sắc mặt tái nhợt, như thể sắp sửa mất mạng đến nơi. Kiền Vạn Đế không khỏi hồi tưởng về một đêm khuya hai năm về trước. Minh Đức… có sợ hãi hắn đến mức này?

…Có lẽ vậy.

Ấn tượng kỳ thực đã rất đỗi mơ hồ. Hắn khi đó đã hoàn toàn đắm chìm trong hoan lạc, chỉ mang máng nhớ ra Minh Đức cũng hơi hơi run rẩy, nhưng vào thời điểm thống khổ nhất y có rơi lệ hay không… thật sự hắn không thể nhớ… 

Kiền Vạn Đế muốn đứa bé kia ngừng khóc, bèn thử đưa tay lau nước mắt cho nó, nhưng nam hài thậm chí càng khiếp hãi hơn. Toàn thân nó bắt đầu kịch liệt run rẩy, ngay cả răng cũng va vào nhau lập cập.

Hắn chán nản buông tay, thẫn thờ mở miệng: “…Người đâu, cấp cho đứa bé này một trăm lượng vàng, rồi đưa nó về nhà.” 

Nội thị thấp giọng ‘dạ’ một tiếng, lại khúm núm tiến vào, nâng nam hài kia dậy, thận trọng mang đi.

Kiền Vạn Đế vẫn lặng lẽ ngồi trên giường, hồi lâu mới chậm rãi đứng lên, rời khỏi tẩm cung. Quý phi đang quỳ rạp trên mặt đất, một chữ cũng không dám nói, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, chỉ quỳ cứng đờ như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, rồi trầm giọng hạ lệnh: “Ngươi đến lãnh cung chuộc tội ngay cho ta!”

Quý phi nhào tới, định khóc lóc tố khổ, nhưng Kiền Vạn Đế đã đẩy mạnh nàng ra, quay lưng bước đi. Bọn tùy tùng vội vã chạy theo, đại Thái giám tâm phúc Trương Khoát bám hắn sát rạt, giọng nhỏ rí: “Bệ hạ, có cần triệu kiến Minh Đức công tử?”

Kiền Vạn Đế đột nhiên dừng phắt lại. Bọn người phía sau hắn cũng vội vã thắng gấp, hết thảy đều im phăng phắc, ngay cả thở mạnh còn không dám.

Đêm kỳ thực đã rất khuya, ánh trăng chiếu vào trong đình viện, tựa hồ chiếu xuống một đầm nước vắng lặng nhờ tối. Tiếng gió hiu hắt lướt ngang ngọn cây, cành lá rung động sột soạt trong bóng đêm vô biên, như tiếng tình nhân nỉ non ríu rít bên nhau.

Kiền Vạn Đế hít vào một hơi thật sâu: “…Gọi hắn đến đây. Trẫm muốn… muốn thấy hắn một chút.”

Thượng Quan Minh Đức nhận được mật chỉ khi đang nằm trên giường. Hoàng đế bảo, muốn thấy y một chút.

Dung Thập Bát – kẻ truyền chỉ – ngồi ở một góc giường, vẻ mặt rất không tán thành, làu bàu lầm bầm: “Minh Đức, giá trị của một phi tần trong hậu cung cơ bản không thể nào sánh với đội trường ám vệ. Ta nói như vậy, ngươi có hiểu rõ ý ta hay không?”

Thượng Quan Minh Đức nửa mê nửa tỉnh xoay mặt vào vách, lầm bầm đáp: “Vậy được, thuộc hạ khỏi đi.”

Dung Thập Bát hài lòng đứng dậy, từ cửa sổ phóng ra sân sau của Thượng Quan gia. Kết quả mới đi hai bước đã lộn trở lại, thò đầu vào phòng thì thào: “…Đúng rồi Minh Đức à, ngươi như thế này giống đang kháng chỉ lắm nha…”

Minh Đức trùm kín chăn, uể oải đáp: “Chính Dung đại nhân dạy thuộc hạ kháng chỉ đấy thôi…”

Lông trên người Dung Thập Bát toàn bộ đều dựng đứng lên: “Đừng đừng đừng! Minh Đức à! Minh Đức tiểu tổ tông à! Ngươi đi giùm đi! Thượng cấp ngươi không dám dạy ngươi kháng chỉ đâu nha! Lão tử ta chỉ có một cái đầu thôi a!” 

Minh Đức bị gã ‘thượng cấp’ mạnh bạo kéo dậy, chăn bông thảy đều tuột xuống, gió lạnh ngoài sân thổi ào vào một trận, lập tức rùng mình tỉnh ngủ. Dung Thập Bát đứng kế bên cũng khua chân múa tay, xuýt xoa liên hồi: “Lạnh quá! Lạnh quá đi! Minh Đức à, tại sao trong phòng ngươi ngay cả lò sưởi cũng chả có?” 

Minh Đức đáp: “Tiết kiệm thôi.”

“…” Dung Thập Bát xụ mặt: “Ta nhớ đâu có đưa ngươi thiếu lương bổng?” 

“Ta không tiêu xài nhiều.” Minh Đức lại đáp, “Đại thái thái bảo, nuôi dưỡng con cái khổ cực đói rét trăm bề, nên ngày ngày ta cũng phải chịu đựng cùng họ.”

Dung Thập Bát quay đầu nhìn y, khuôn mặt gầy gò của thiếu niên dưới bóng trăng mờ, trầm mặc phảng phất nham thạch.

Gã xoay đi, định chạy tiếp thì bỗng nghe Minh Đức gọi: “Dung đại nhân.”

“Gì hả?”

“Ngài sắp chuyển minh?”

“Ừ.”

“Vậy ngài muốn làm gì?”

Dung Thập Bát suy nghĩ đôi chút: “Đại khái sẽ thành Đề kỵ, hoặc Chỉ huy sứ… Dĩ nhiên ta cũng mong được ngoại phóng, trở thành trấn Nam tướng quân… dù phải ra tận biên cương Vân Nam, nhưng được cái cách xa Hoàng đế, tha hồ tự do tự tại làm mưa làm gió.” 

Minh Đức gật đầu ra chiều thấu hiểu: “À.”

“Ngươi thì sao? Định làm gì?”

Minh Đức cười cười: “Ta muốn đến giữ Hoàng Lăng.”

Dung Thập Bát suýt nữa lộn đầu khỏi cây. Giữ Hoàng Lăng? Sống trong Hoàng Lăng, thanh đăng cổ Phật, ăn chay niệm kinh, cả đời không thấy ánh mặt trời???

“Ngươi ngươi ngươi! Ngươi có bị gì không?? Ngươi sốt cao nói mê nói sảng hay ta thiếu ngủ mắt mù tai điếc rồi?!” 

Minh Đức nhìn chằm chằm tấm lưng của Dung Thập Bát, hồi lâu khẽ thở dài, cười khổ mà rằng: “…Ta có nói đùa đâu…”

Bọn họ trình cước [17] cực nhanh, trong chốc lát đã từ ngoại thành tiến vào nội cung. Đại môn nguy nga của Chính Thái Điện đã mơ hồ hiện ra trong bóng đêm, hung tợn trắng nhởn như sừng thú dưới ánh trăng.

Dung Thập Bát đứng cạnh tường thành, khẽ nói: “Ta đưa ngươi đến đây thôi, còn lại, ngươi hãy tự mình ứng phó với bệ hạ.”

Người bình thường lúc này sẽ không phát ngôn như vậy, nhưng Minh Đức biết rõ cá tính của gã, nên chỉ gật đầu: “Dung đại nhân đi cẩn thận.”

Dung Thập Bát rảo bước, vừa quay nhìn đã thấy Minh Đức đang đẩy cửa bước vào.

Y bước đi hầu như không phát ra tiếng động, người này vốn khinh thủ khinh cước [18], dường như luôn phải cẩn thận kiêng kỵ điều gì. Thật ra, với địa vị và mức độ được thánh sủng hiện tại, dù y có ngang bướng ngạo mạn cỡ nào cũng không ai dám nói năng gì nhưng dáng bộ của y vẫn luôn như vậy, tựa hồ chưa từng có một ngày yên vui thoải mái. 

Cửa cung nặng nề mở ra trước mắt, Thượng Quan Minh Đức lặng lẽ bước trên con đường trải đá xanh dài dằng dặc, tiến vào Chính Thái Điện trầm mặc uy nghiêm trong bóng đêm.

Bước chân đôi chút do dự, y ngừng lại, chậm rãi điều chỉnh hơi thở của mình.

Hoàng hậu đã nói gì với Quý phi? Quý phi sao rồi? Có thành công hay không? Hiệu quả như thế nào? Những điều này, y đều không hề hay biết.

Y chỉ biết, tên nam nhân kia nói ‘muốn thấy y’, nghĩa là nam hài xinh đẹp do Quý phi chuẩn bị đã hoàn toàn vô dụng. Nếu không, canh ba nửa đêm hắn triệu kiến y để làm gì? Nếu chưa giày vò hành hạ thứ ưa thích đến hết đêm, hắn quyết sẽ không buông tha.

Công khai hay bí mật tranh giành ân sủng bằng mọi cách, chẳng qua cũng chỉ là được ăn cả, ngã về không. Đường đường một vị Quý phi, lại định lấy lòng Hoàng đế bằng phương thức hạ tiện đến vậy, bậc đế vương nào lại chẳng nổi trận lôi đình? 

Minh Đức hít vào một hơi thật sâu, trên môi phảng phất ý cười lạnh lẽo.

Thật ngu xuẩn, trong hậu cung này kẻ nào cũng thế, chỉ cần chút mồi nhử đã lập tức cắn câu, tham lam đến độ chẳng thể khống chế dục vọng của chính mình.

Y cố gắng chế ngự mớ cảm xúc mới dấy, vừa định bước tiếp, bên tai chợt nghe tiếng gió thoảng qua rất khẽ.

Thượng Quan Minh Đức cả người lập tức căng thẳng cùng cực —— cơ hồ trong tích tắc, vừa có một bóng đen lướt ngang mái Chính Thái Điện, nhanh đến mức không thấy rõ. Tuy nhiên, trong phút chốc Minh Đức cũng như tên bật khỏi cung, nháy mắt đã mạnh mẽ lao thẳng tới trước! 

CHÚ THÍCH:

[1] tuyết mai: 

[2] tuyết điêu: tuyết: trắng muốt – điêu: một loài chuột cỡ con rái cá, sinh ở xứ rét, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, làm áo mặc rất ấm, hết sức quý báu 

[3] hồng đoạn: hồng: màu đỏ tươi – đoạn: lụa quý, dệt bằng tơ nõn

[4] khổng tước: chim công trống

[5] di tử: con của người đã mất

[6] Tiên hậu: Hoàng hậu đời trước

[7] diên tục: diên: kéo dài – tục: nối tiếp

[8] đại kinh tiểu quái: [kinh: sợ hãi – quái: kỳ dị] chuyện bé xé ra to 

[9] vạn chúng chúc mục: [được] vạn người săm soi ngắm nghía

[10] tẩm cung: tẩm: ngủ – cung: nhà cửa, phòng ốc… của vua chúa

[11] tiết y: áo lót

[12] nguyên bản dùng “nương gia” = “nhà mẹ đẻ”

[13] lâm hạnh: lâm: gặp gỡ – hạnh: may mắn [nghĩa bóng: được vua ban ơn mưa móc]

[14] tiếp giá: tiếp: đón rước – giá: tiếng tôn xưng vua chúa

[15] trá: lừa gạt

[16] nguyên bản kể ra rất nhiều loại lụa quý: “băng tiêu” [lụa dệt bằng tơ sống màu trắng tinh], “sa” [lụa mỏng và mịn], “chức” [lụa dệt bằng tơ màu]

[17] trình cước: trình: đường đi – cước: [bước] chân

[18] khinh thủ khinh cước: nhẹ tay nhẹ chân


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.