Không khí u ám xung quanh cùng tiếng kể chuyện của Diệp Tống khiến các nha đầu đều vô cùng khẩn trương, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Sau, sau đó thế nào?” Xuân Xuân cố gắng trấn định nói.
Ngay sau đó, biểu tình của Diệp Tống thập phần hoảng sợ, nhìn về bóng cây phía sau bọn nha hoàn, run giọng nói: “Khi quay lại nương ta thấy…” Ngay sau đó hết lên một tiếng, chỉ vào phía sau mấy người, che mặt lớn tiếng nói: “Phía sau! Phía sau các ngươi! Phía sau các ngươi là cái gì!”
Mấy người nghe vậy nào dám quay đầu, sợ hãi nhảy dựng lên, thét lên chói tai, nhìn người bên cạnh cũng đang hết lên liền kêu càng thảm thiết.
Chim chóc đang đậu trên cây uyển cũng bị dọa bay tán loạn.
Sau đó liền nghe thấy Diệp Tống đập bàn cười to. Nàng cười đến tiêu sái, thực vui vẻ, không hề có chút nào e dè của nữ nhân, quả thực thoải mái như nam nhân. Bất quá như vậy mới càng chân thật.
Tô Thần đứng bên ngoài, khóe miệng lỡ đãng hiện lên nhàn nhạt ý cười.
Diệp Tống vô ý đụng vào vết thương trên cánh tay, đau đến chảy nước mắt. Nhất thời mấy nha hoàn phát hiện mình bị lừa, từng người bình tĩnh sửa lại dung nhan, chuẩn bị đi ngủ. Coi như màn mất mặt vừa rồi chưa từng phát sinh.
Diệp Tống đứng dậy, mấy nha đầu tiến đến đỡ nàng. Nàng xua xua tay nói: “Không sao, ta thử xem chính mình có thể tự đi về được hay không.” Phái Thanh đưa cho nàng một cây gậy, nàng chống gậy chậm rãi đứng lên hướng phòng ngủ đi tới, còn không quen quay đầu lại nhìn đám nha hoàn, chớp chớp mắt cười nói: “Buổi tối các ngươi nghe tiếng đập cửa ngàn vạn lần đừng đáp ứng, cũng đừng gặp ác mộng nha.”
Bọn nha hoàn dựng tóc gáy. Diệp Tống lúc này mới cười sang sảng mà đi vào nhà.
Tô Thần xuyên qua khe hở nhìn bóng dáng cứng cỏi kia bước vào phòng đóng cửa lại, Bích Hoa uyển lại trở lên an tĩnh. Lúc này mới chậm rãi rời đi.
Thật là một nữ nhân không biết ngừng nghỉ.
Đi đến Phượng Phi uyển, Nam Xu thân khoác áo mỏng đang đứng trước cửa sổ chờ hắn trở về. Ánh nến hắt lên bóng dáng mỹ nhân bên cửa sổ kiều mỵ như vậy.
Tô Thần có chút đau lòng mà ôm vai nàng, phát hiện thân mình có chút lạnh, nói: “Sao vẫn còn chưa đi ngủ, lại ăn mặc ít như vậy?”
Nam Xu dựa vào ngực Tô Thần, ý cười thập phần ôn nhu, nói: “Thiếp chờ Vương gia trở về.”
“Đồ ngốc, lần sau ta về muộn nàng không cần chờ, nhớ đi ngủ sớm một chút.” Tô Thần vỗ về lưng nàng, sưởi ấm nàng một chút.
“Thiếp sẽ đợi, dù cho phải đợi cả một đời.” Nam Xu ngửa mặt lên, chủ động hôn lên cằm Tô Thần nói: “Vương gia có đói bụng không, thiếp thân báo nha hoàn chuẩn bị bữa khuya cho Vương gia.”
“Được.” Tô Thần nhéo nhéo gương mặt nàng, cười đồng ý.
Hôm nay được nghỉ ngơi, bốn đại nha hoàn Xuân, Hạ, Thu, Đông đã sớm ra khỏi phủ, khi trở về mang theo một tiểu bao bố, để trước mặt Diệp Tống. Diệp Tống cười như không cười nói: “Các ngươi cũng là có lương tâm a, ra cửa một chuyến liền mang đồ về cho ta.”
Xuân Xuân cởi bao bố, bên trong lộ ra một chồng ngân phiếu, Xuân Xuân lặng lẽ cười nói: “Nương nương lần trước người sai Phái Thanh tỷ tỷ tặng châu báu trang sức cho tỷ muội nô tỳ, bọn nô tỳ theo phân phó của nương nương mang đi cầm, đây là hai ngàn lượng ngân phiếu, nô tỳ không thể nhận đồ vật quý trọng như vậy, mời nương nương kiểm tra lại số lượng.” . Truyện Quân Sự
Diệp Tống không biết nên khóc hay nên cười: “Ta thưởng cho các ngươi là của các ngươi, các ngươi cứ cầm lấy, không cần trả lại cho ta, hay là các ngươi chê ít?”
Xuân Xuân quỳ xuống, nói: “Không phải, tâm ý này của nương nương, bọn nô tỳ vô cùng cảm động. Nhưng hiện giờ tình cảnh của nương nương không tốt, lưu lại đống ngân phiếu này không chừng ngày sau còn có tác dụng.”
“Ngươi nghĩ vô cùng chu đáo.” Diệp Tống phân phó nói: “Phái Thanh, hiện tại Bích Hoa uyển có năm nha hoàn, muội chia cho mỗi người một trăm lượng xem như ban thưởng cho khoảng thời gian vừa qua đã hầu hạ ta, sau này ta nhất định sẽ không bạc đãi các muội. Còn lại một nghìn năm trăm lượng, muội cất đi, sau này cần dùng.”
“Tạ Vương phi nương nương.”
Diệp Tống trong đầu vẫn luôn có cái ý niệm điên cuồng, ngân phiếu có thể đổi thành bạc trắng a, ở hiện đại nàng cũng mong phát đạt a. Một nghìn năm trăm lượng chính là một trăm năm mươi cân, nàng làm sao để mang trở về đây?
Tĩnh dưỡng một hai tháng, Diệp Tống cuối cùng cũng có thể tự mình xuống giường hành tẩu.
Chẳng qua, từ ngực đến eo đều bị một vết sẹo lớn. Trước ngực là bởi vì xương ngực bị gãy một cái lưu lại, còn trên eo là do thân thể va chạm mạnh vão tảng đá bị góc sắc nhọn cắt qua.
Khi thay quần áo, Diệp Tống đứng trước gương đồng, duỗi tay xoa xoa lên vết sẹo, thân thể nữ tử hoàn mỹ không tỳ vết lại bởi vì mấy cái vết sẹo này mà phá hỏng. Diệp Tống ngược lại cười lười biếng, phảng phất xấu xí như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến nàng chút nào. Phái Thanh mặc quần áo cho nàng, lẩm bẩm: “Phàm là nữ tử đều rất để ý đến vết sẹo, nào có như tiểu thư, còn cười thành như vậy, tiểu thử chẳng lẽ không ngại trên người lưu lại vết sẹo sao? Liền tính là tiểu thư không ngại, nhưng tương lai…” Nói tới đây, Phái Thanh ý thức được mình nói sai rồi, liền kịp thời im lặng.
“Tương lai thế nào?” Diệp Tống nhướng mày nói, “Nam nhân tương lai của ta, sẽ không để ý vết sẹo trên người ta.”
“Vương gia vốn không để ý, dù tiểu thư thế nào Vương gia cũng không thèm để ý.” Phái Thanh nói.
Diệp Tống nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Hắn ta là phu quân trên danh nghĩa của ta, nhưng tuyệt đối không phải là nam nhân tương lai của ta.”
Phái Thanh bị ngữ khí áp bức không mặn không nhạt của Diệp Tống làm cho ngơ ngẩn, cúi đầu nói: “Nô tỳ đã biết.”
Trời vào hạ, ánh mắt trời đã gắt hơn. Vương phủ rộng lớn nhưu vậy, hoa liễu cũng dạt dào mỹ lệ. Trong phủ có một hồ nước rộng lớn, trong hồ có rất nhiều hoa sen, thời tiết này hoa sen vừa lúc kết ra nụ hoa. Lấy hồ nước làm trung tâm, bốn phía là các dòng suối nhỏ, gió thổi cũng mang theo hơi nước ấm ướt mà hơi nóng.