Edit & Beta: La Quý Đường.
———————————————————————————
Biên cảnh nơi Tây quan, giống như sa mạc, ngày hè nóng bức, vào đông rét buốt.
Diệp Tiềm không muốn để Sở Từ đi cùng hắn, hắn luyến tiếc để cậu chịu khổ, nhưng Sở Từ chỉ nói một câu, liền đem hắn lo lắng từ đầu chí cuối đá trở về.
“Không muốn để ta đi, chàng là muốn cho ta ở nhà, giống hòn vọng phu đau khổ chờ chàng trở về sao?” Sở Từ nhéo nhéo mặt Diệp Tiềm, oán trách nói: “Tiểu phu tử, chàng thật nhẫn tâm.”
Diệp Tiềm nghe xong, buồn rầu mà nhăn mi lại.
A Từ lời này cũng rất có đạo lý, mà hắn cũng xác thật luyến tiếc để A Từ chịu khổ.
Hắn thỉnh chỉ đi Tây quan, chính là bởi vì khoảng cách ở Tây quan cách Kinh Thành xa nhất, hoàng đế dù ngu ngốc cũng là hoàng đế, hắn từ nhỏ học đều phải theo đạo lý trung quân vệ quốc, hắn đổi trắng thay đen, đổi lấy tự do của Sở Từ, tuy rằng không đề cập tới, thì cũng sẽ ở trong lòng áy náy.
Không phải thẹn với hoàng đế, mà là thẹn với chính mình nửa đời học những đạo lý này.
Hắn đi Tây quan, một là chuộc tội, hai là núi cao sông dài, A Từ về sau đi tìm hắn, cũng có thể ở nơi đó tự do tự tại mà chơi một chút, chỉ cần cậu vui vẻ, bản thân hắn như thế nào đều không sao cả.
“Ta biết rồi” Diệp Tiềm ở lòng bàn tay cậu cọ cọ: “Ngươi cùng ta cùng nhau đi, Tây quan khổ cực, ta cũng sẽ nghĩ cách vì ngươi làm ra một chỗ mát mẻ.”
Sở Từ chậm rãi cười lên: “Được, ta chờ.”
Kết hôn, Diệp Tiềm nắm tay Sở Từ, ở Kinh Thành dạo qua một vòng, xem Kinh Thành náo nhiệt, lúc sau liền không trì hoãn, mang theo ngựa chạy tới Tây quan.
Nửa tháng sau, một đám người rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng xa xôi của Tây quan.
Hoang vắng trầm túc, sa mạc cát vàng vô biên vô hạn, nhìn hồi lâu, tựa hồ còn có thể nghe thấy động tĩnh của lục lạc. ( Rắn đuôi chuông đó cả nhà).
Diệp Tiềm nhảy xuống xe ngựa, xoay người lại đỡ Sở Từ xuống xe, quan binh hành quân ngay từ đầu đã biết bát quái ở kinh Thành, đến bây giờ nhìn như không thấy, không biết đã trải qua bao nhiêu tra tấn.
Mới đầu nhìn thấy tiểu tướng quân đối tướng quân phu nhân bộ dáng che chở đầy đủ, bọn họ còn vạn phần không hiểu, đều là nam nhân, dù kiều quý thì có thể kiều quý đến thế nào? Tướng quân phu nhân đến như vậy cũng không chịu được chút va đập sao?
Sau đó, bọn họ rốt cuộc minh bạch, tướng quân phu nhân chính là bảo bối của tiểu tướng quân, chính là muốn cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố phu nhân. Người khác dùng ánh mắt gì nhìn bọn họ, hắn nửa điểm cũng không để bụng.
“Đêm nay liền ở chỗ này hạ trại đi.” Diệp Tiềm trái phải nhìn nhìn, đây là nơi ở phía tây khó được tốt hơn chút, có cây có nước. Nếu đi tiếp, chỉ có thể càng ngày càng hoang vu, đến chim đều không thấy mấy con.
Một đám quan binh lãnh mệnh, thuần thục mà chia làm hai đường, một đường hạ trại đốt lửa, một đường đi tìm đồ ăn.
Bọn họ mang theo lương khô, chỉ mỗi ngày gặm lương khô, trong miệng có thể nhạt như chim rồi, đã sớm muốn làm chút món ăn hoang dã cải thiện đồ ăn.
Còn Diệp Tiềm lại ôm Sở Từ hướng về dòng sông duy nhất trong rừng cây kia, một đường chạy xe mệt nhọc, A Từ cũng chưa được nghỉ ngơi tốt.
Đi đến bờ sông, hắn chọn khối đá lớn, lấy hai ngón tay, lấy nội lực, đem mặt đá gập ghềnh đập đến bằng phẳng, sau đó mới đem Sở Từ để tới mặt trên.
[ Hắn chọn nơi rất tốt. ]
Quậy với nhau ngày tháng cũng lâu rồi, hệ thống cũng đi theo Sở Từ học chế nhạo người khác: [ Các người đêm nay muốn ở chỗ này làm hả? ]
Diệp Tiềm chọn lựa nơi này là bởi vì nơi này xem như một chỗ có thể nghỉ ngơi tốt, hắn tự nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện khác. Mà hệ thống không, nó chính là AI vượt mức quy định thời đại xuyên lại đây, rành nhất là đọc ngôn tình ba vạn chữ, biết rõ rừng cây nhỏ là nơi thích hợp nhất nói chuyện yêu đương trộm cắp, đặc biệt là ban đêm, màn đêm hạ xuống, thiên thời địa lợi nhân hoà, quả thực là nơi tuyệt vời để đánh dã chiến.
[ Làm cái gì? ]
Sở Từ lười biếng mà nheo lại đôi mắt, hưởng thụ đãi ngộ tiểu tướng quân chuyên chú xử lý tóc cậu.
Tóc của cậu quá dài, chính cậu lười chải chuốt, dù sao rối hay không rối đều sẽ không buộc lại. Mà Diệp Tiềm lại phá lệ để ý, mỗi ngày đều phải tỉ mỉ chải vuốt một lần cho cậu.
Hiện tại vừa lúc có nước để dùng, Diệp Tiềm liền cởi bỏ dây cột tóc của cậu, múc lên nước trong, tỉ mỉ vì cậu mà rửa sạch.
[ Đương nhiên là ân ái. Các ngài lâu như vậy không làm, liền không cần giải quyết một chút nhu cầu sinh lý sao. ]
[ Hệ thống, mi kỳ thật là màu vàng. Là server trang web đúng không? ]. ( Chỗ này mình cũng không hiểu sao lại màu vàng luôn).
[……]
Thấy hệ thống lần thứ hai tự bế, Sở Từ nhẹ nhàng cười một tiếng.
“A Từ, ngươi đang cười cái gì?”
Diệp Tiềm ngồi ở bờ sông, trong tay nắm tóc dài của cậu, nghe được tiếng cười, nhịn không được hỏi một câu.
“Không có gì” Sở Từ bỗng nhiên đứng dậy, bổ nhào vào trên người Diệp Tiềm: “Ta thấy Tiểu phu tử liền vui vẻ.”
Xúc cảm tóc đen từ trong tay trượt xuống có chút tê dại, Diệp Tiềm còn chưa phản ứng lại, đã bị Sở Từ đong đầy cõi lòng.
Nghe được Sở Từ nói, hắn khựng một chút, không phòng bị, thẳng tắp ngã vào trong nước, bọt nước văng khắp nơi.
“Tiểu phu tử tại sao dễ dàng thẹn thùng như vậy?” Sở Từ ngồi ở trên người Diệp Tiềm, đầu tóc mới vừa hong khô lại dính nước, ướt một mảnh.
Diệp Tiềm gian nan mà ngồi dậy, cô trụ eo cậu, nói: “A Từ…… Quần áo ướt, sẽ bị cảm lạnh.”
Hắn chỉ cảm thấy động tĩnh chính mình rơi xuống nước quá lớn, bắn lên bọt nước rơi xuống cả thân A Từ, rồi lại lần nữa quên, Sở Từ là người cá, mà người cá sao sẽ bị chút nước này xối bị phong hàn?
Sở Từ không để bụng mà gãi gãi tóc, rồi sau đó không có ý tốt mà câu lấy cằm Diệp Tiềm, dựa qua nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu phu tử, chàng muốn ta không?”
Diệp Tiềm ngón tay giật giật, ẩn nhẫn mà nói: “A Từ, không cần náo loạn.”
Nói xong, hắn không đợi Sở Từ trả lời, trực tiếp đem cậu bế lên, rầm một tiếng từ trong nước rời khỏi.
Hai người quần áo đều ướt, lại dựa gần như vậy, Sở Từ rất dễ dàng có thể cảm giác được nơi kia rõ ràng khác thường.
Mà Diệp Tiềm cái gì cũng không nói, chỉ là có điểm hung ác mà bóp eo cậu, tản ra nội lực, vì cậu nhanh chóng hong khô quần áo.
[ Ngài xem, hắn không muốn. ]
Sở Từ mặc hắn lăn lộn, vui sướng mà đối hệ thống nói: [ Đừng lấy bụng hệ thống đo lòng quân tử. ]
Hệ thống: [……]
Tuy rằng vậy, nhưng vì sao lại có thể như thế.
Mảnh nhỏ này bị bóc ra mặt hắc ám, sao có thể thanh thuần đến loại tình trạng này.
Diệp Tiềm hong khô quần áo của hai người, bên ngoài cũng truyền đến mùi thịt nướng. Hắn tùy tay tước mấy nhánh cây, tóm được mấy con cá lớn.
Hắn động tác nhẹ nhàng thoải mái, những con cá ngày thường nhạy bén cũng không thể tránh được thủ pháp hung tàn của hắn, không tình nguyện mà trở thành “khách” trên nhánh cây.
“A Từ muốn ăn cá không?” Diệp Tiềm cười, khó được có chút kiêu ngạo mà nói với Sở Từ: “Ta nướng cá cũng không tệ lắm.”
Sở Từ gật gật đầu: “Muốn.”
Trở lại doanh địa, Diệp Tiềm đem cá phân cho những người khác, chỉ chừa lại hai con. Hắn ngồi ở bên lửa trại nướng cá, ánh lửa hắt lên mặt hắn, có loại ôn nhu lạ thường.
Những người khác thấy, không biết vì sao, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng khi ở chỗ này, liền hướng một bên xê dịch, đến thanh âm ăn đều trở nên câu nệ.
Bọn họ trước kia hiển nhiên là chưa thấy qua tiểu tướng quân danh chấn tứ phương sẽ lộ ra biểu tình ôn nhu như thế, thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cổ nhân thành không khinh ta.
Một đống bóng đèn tự giác sáng, Sở Từ dựa vào bên cạnh xoa bóp Diệp Tiềm, hoặc là xoa bóp lỗ tai hắn, hoặc là nhăn tóc của hắn, làm tiêu tướng quân ổn trọng cũng theo đó sợ tay run run.
Diệp Tiềm nhẹ giọng nói: “A Từ, ngứa.”
Cậu liền dựa vào trên lưng hắn, hô hấp ấm áp dừng ở sau tai hắn, rất ngứa.
“Nơi nào ngứa?” Sở Từ đè thấp thanh âm, nghe như là ở thời không xa xăm truyền tới một ảo mộng mỹ diệu lại mờ mịt.
Vừa xa vừa gần, tựa hồ không chú ý, cậu liền sẽ biến mất không thấy.
Diệp Tiềm bỗng nhiên nắm chặt cổ tay của cậu, trả lời: “Tâm ngứa.”
Hắn giương mắt nhìn nhìn, các quan binh khác đã rời đi, ăn xong liền tự động đi sông tắm rửa.
Bốn phía không người, Diệp Tiềm quay đầu, nắm cằm Sở Từ, hôn lên.
Lúc đầu còn có thể khắc chế lý trí, chậm rãi liền trở nên mất khống chế, hôn Sở Từ thẳng đến đuôi mắt đều phiếm hồng, hắn chưa đã thèm mà buông ra, lại nhịn không được ở trên môi đỏ bừng của Sở Từ hôn hôn.
“…… Cá muốn khét rồi.”
Sở Từ thanh âm có chút ách.
“……” Diệp Tiềm nhanh chóng đem cá nướng từ trên lửa nóng dời đi, “Còn được, chỉ cháy một chút, ta ăn luôn là được.”
Hắn lưu lại hai con nhỏ một chút, thịt liền ngọt thanh non mịn, chỉ rải lên một chút gia vị, mùi hương liền mãnh liệt mà tản ra.
Hắn đem cá bỏ vào trên bàn, tinh tế mà lọc ra xương cá, sau đó mới đưa tới trước mặt Sở Từ: “A Từ nếm thử.”
Sở Từ nếm nếm: “Ô, ăn ngon. Tiểu phu tử thật lợi hại.”
Diệp Tiềm cong mắt lên “Ngươi thích liền tốt.”
“Ta đương nhiên thích” Sở Từ nhìn hắn, ý vị thâm trường mà nói: “Tiểu phu tử làm cái gì ta đều thích.”
Diệp Tiềm: “……”
Hắn dừng một chút, lắp bắp mà nói: “Ta cũng thích ngươi như vậy.”
Chờ bọn họ không vội không chậm mà ăn xong, các binh lính tránh ở phụ cận tắm rửa xong mới dám trở về, vội vã cùng bọn họ chào hỏi, nhanh chóng vọt vào lều trại, động tác nhanh giống như chậm một chút sẽ bị yêu ma quỷ quái bắt đi.
Màn đêm buông xuống, sao rơi rụng đầy trời, giữa đất trời bỗng nhiên trở nên an tĩnh, phảng phất chỉ có bọn họ.
“Muốn đi xem sao không?” Diệp Tiềm hỏi.
“Chàng ôm ta bay được không?” Sở Từ cũng hỏi.
“Được.”
Diệp Tiềm cong môi lên, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, mũi chân điểm một chút, khinh phiêu phiêu mà rơi xuống trên đại thụ gần đấy nhất.
Nơi như vậy, không khỏi làm Diệp Tiềm nghĩ đến thời điểm lúc trước ở trong phủ.
Khi đó, hắn một bên kháng cự tới gần Sở Từ, một bên lại nhịn không được tới gần, phân liệt suy nghĩ làm cả người hắn cũng càng ngày càng phiền muộn, bất tri bất giác mà trên giấy viết xuống tên Sở Từ.
Rồi sau đó tâm động như sóng gió động trời, một phát không thể vãn hồi.
“Ta nhớ rõ lúc trước cũng là ở trên cây” Sở Từ cùng hắn trán kề trán, chậm rãi nói: “Ta để chàng kêu tên của ta, chàng còn không chịu.”
Diệp Tiềm nhìn đôi mắt của cậu, nghiêm túc mà nói: “Ta ngu dốt, không dám tới gần ngươi, sợ luân hãm, cũng sợ làm người kinh sợ.”
Sở Từ thanh âm càng ngày càng nhẹ: “Vậy hiện tại thì sao?”
Diệp Tiềm không nề hà mà cười: “Đã luân hãm, liền tính là sai, ta cũng không chịu quay đầu lại.”
“Không phải sai” Sở Từ hôn hắn một chút: “Chàng chú định là của ta.”
Chàng là con mồi của ta, trừ bỏ trở thành thần tử dưới tượng thần của ta, chàng không có lựa chọn khác.
“Đúng vậy” Diệp Tiềm nhắm mắt lại: “Ta thần phục chỉ mỗi ngươi.”
Ánh sao mênh mông mà rơi xuống nhân gian, trên mặt đất tụ thành một ao ánh sao nhẹ nhàng uyển chuyển, ánh sáng linh động, có người đang thân mật mà hôn môi.
Triền miên lưu luyến, phảng phất là tuyên ngôn tự cổ chí kim không thay đổi.
Cả đời này, ta chỉ đối với ngươi cúi đầu xưng thần.
– ————————————-