Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Chương 39: Tiếp tục



Chuyển ngữ: Mic

Toàn thân Ôn Đồng cứng đờ, mơ mơ màng màng do rượu vừa rồi dường như trong khoảnh khắc bị quét sạch, bốn bề trở nên rõ ràng.

“Nhưng em cũng hi vọng có thể cùng anh chia sẻ mà, em muốn ở bên anh, cả đời này ở cạnh nhau, một ngày cũng không rời, nhưng sao anh có thể che chắn hết thảy những mưa gió cuộc đời, để em chỉ biết an tâm vui vẻ hưởng thụ sự an nhàn mà anh cho em chứ!” Ôn Đồng giãy giụa, không nhìn vào mắt anh, không muốn nghe anh nói, cũng không muốn tiếp xúc với cơ thể anh.

Vốn cho rằng đấy là do sự ích kỷ, nhưng sự thật thì mọi việc đều là sự che chở bao vệ vững chắc của anh. Ôn Đồng cảm thấy bản thân mình mới là người ích kỷ nhất.

“Anh xem em là vợ anh, là mẹ của các con anh, là người đi cùng suốt cả cuộc đời. Có thể bảo vệ em là điều hạnh phúc nhất đời này của anh. Anh rất vinh hạnh khi có được sự an tâm cũng như ích kỷ của em.” Cận Tây Trầm siết ngón tay cô, ngữ khí vẫn dịu dàng như thế.

“Em……em…………..” Ôn Đồng cứ “em” hết nửa ngày, mới phát hiện vốn không biết nên nói gì mới được, chân tướng sự việc thì ra đơn giản như thế. Ba cô trước lúc qua đời đã giao phó cho một người đàn ông rất tốt, nhờ anh chăm sóc con gái của mình, sự việc chính là đơn giản thế đấy.

Những chịu đựng cùng chua sót trong đó Ôn Đồng không thể nào tự mình cảm thụ, nhưng cô biết trong chuyện này, Cận Tây Trầm phải trả giá nhiều hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa lúc anh yêu cô, lại lo lắng với cô đấy chỉ là lòng biết ơn. Vào lúc cô ôm mối hiểu lầm trong lòng thì anh cũng chỉ có thể đem mọi chuyện tự mình lặng lẽ xử lý.

Ôn Đồng rũ mắt, cố gắng ngăn nước mắt lăn dài.

Đột nhiên cằm cô bị giữ chặt, Cận Tây Trầm thấp giọng gọi tên cô: “Đồng Đồng.”

“Dạ?” Ôn Đồng theo phản xạ ngẩng lên, nhưng lại bị ăn ngậm lấy cánh môi: “Thật sự, muốn anh sao?”

Ôn Đồng nghe được hô hấp của anh vẫn trầm ổn như cũ, nhưng lại mơ hồ mang theo đôi chút kiềm chế, cơ thể vừa mới thanh tỉnh trở lại thoáng chốc nóng bừng, không khống chế được mà run rẩy: “Gì….gì chứ.”

Anh cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, con ngươi tựa như đầm nước mùa xuân, giọng nói cũng trầm thấp đến mê người: “Tiếp tục chuyện em vừa rồi muốn làm, được không?”

Suy nghĩ Ôn Đồng nháy mắt đặc quánh, nhưng năm giây sau thì đã rõ ràng ý tứ của anh, gương mặt thoáng cái đỏ đến tận mang tai, mặt cổ đều nóng bừng.

Những hành động vừa rồi của cô đều là vì muốn trả thù cho oán giận trong lòng, toàn bộ đều nhờ vào hơi rượu, lời lẽ tràn đầy châm chọc cũng là cố ý chọc tức anh, thật sự phải làm chuyện đó sao?

Nói thật, Ôn Đồng cảm thấy rất căng thẳng, cô hoàn toàn chưa có chuẩn bị.

Tiếp đó, cảm giác luống cuống xa lạ nháy mắt xâm chiếm cô, cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này.

Cơ thể được nhẹ nhàng đặt trên giường, mắt cá chân bị lòng bàn tay nóng rực giữ chặt, sau đó từ chân nhỏ nhắn hướng lên trên, từng tấc từng tấc nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay anh tựa như mang theo ngọn lửa, “phực” lên.

Ôn Đồng cảm thấy xương cốt cũng trở nên mềm nhũn, mơ hồ cảm nhận được mút mát thâm nhập đầu lưỡi lần này so với trước đây còn trằn trọc ngọt ngào hơn, không kiềm được ngọ nguậy, rên nhẹ một tiếng, ngay lúc toàn thân gần như không thở nổi thì anh đột nhiên nhích người, ngay sau đó hai chân bị tách ra.

Đôi môi Cận Tây Trầm một lần nữa áp xuống, cổ họng không hiểu vì sao bỗng khô khốc, theo phản xạ nuốt ực một tiếng, rất nhanh lại bị anh cắn môi, nụ hôn khi nhanh khi chậm tựa gió giật mưa rào ập tới, đất trời u ám.

Ôn Đồng cảm giác được hai chân đều bị nhấc lên, đặt ở hông anh, ngón tay anh lưu luyến qua lại nơi bắp chân, lại vuốt ve qua eo.

Tư thế này rất lạ lẫm, cô nhịn không được rụt người về sau một chút, cảm giác ngón tay anh đã chạm đến phần da thịt mềm mại lại vô cùng mẫn cảm kia, Ôn Đồng bất giác khép hai chân, nhưng như thế lại càng siết chặt hông anh.

“Sợ sao?” Cận Tây Trầm hỏi, trong giọng nói mang theo kiềm chế rõ rệt. “Nếu em nói sợ, anh sẽ buông tha chứ?” Ôn Đồng hỏi ngược lại.

“Sẽ không, anh từng cho em cơ hội để hối hận, là em không quý trọng.” Cận Tây Trầm nói.

Bàn tay ấy vuốt ve da thịt nơi thắt lưng cô, nhẹ xoa nhẹ nắn, một trận run rẩy tức tốc xâm nhập toàn thân cô, giọng nói của Cận Tây Trầm chậm rãi từ sau tai truyền đến: “Chuẩn bị tốt chưa?”

“…………”

Dù chưa từng có kinh nghiệm với chuyện này, nhưng cô đã mười tám tuổi, thông qua sách vở và những phương thức khác cũng có được chút kiến thức hoặc ít hoặc nhiều. Mặc dù không phải biết rõ, nhưng ít nhất vẫn hiểu đôi chút lý thuyết, cũng hiểu ý nghĩa tiêu biểu của chuyện này.

Đại Mông từng mua một quyển tiểu thuyết ngôn tình, trong đó miêu tả hết thảy chuyện nam nữ một cách rõ ràng tường tận, cô từng “may mắn” đọc được, trí nhớ cứ thế cắm rễ.

Hiện thời đến lượt cô tự mình trải nghiệm loại chuyện này, “tri thức”đó tựa như được khai phóng, tràn đầy trí óc.

Ôn Đồng cảm giác được trái tim mình đang đập điên cuồng, không cách nào đo được tần số, nhưng nhất định rất rất nhanh, ngẫm nghĩ kỹ càng thì cảm giác này thực ra không phải sợ hãi, chỉ là căng thẳng.

Làm loại chuyện này với người mình thích cũng là chuyện đương nhiên, nước chảy thành sông. Hiện thời mọi người đối với quan hệ nam nữ cũng không quá xem trọng, lại thêm Ôn Đồng biết Cận Tây Trầm không phải người như thế. Đối với chuyện nam nữ, so ra anh càng nghiêm túc hơn, chính vì nguyên nhân này, cô mới cảm thấy cùng anh làm loại chuyện này vô cùng nghiêm túc.

Người trước mắt chậm rãi cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, Ôn Đồng có thể nhìn thấy rõ ràng, trong đôi mắt ấy phản ánh khuôn mặt thẹn thùng của cô lúc này.

Anh lại cúi người, từ môi dần đi xuống, đến cổ, xương quai xanh, lại di chuyển lên trên, đến thẳng lỗ tai, cuối cùng dùng răng nhẹ nhàng day cắn vành tai. Ôn Đồng không nhịn được “ưm” một tiếng, mơ hồ mang theo nức nở, cơ thể mềm nhũn, trước mắt cũng mơ hồ, lờ mờ trông thấy anh đang cởi nút tay áo sơ mi của anh.

“…….Có đau không?” Ôn Đồng hỏi.

Cô bị dọa sợ giật thót, không thể tin nổi giọng nói lại mềm nhẹ nũng nịu như vậy, mang theo chút giọng mũi, nghe thấy kiều diễm vô cùng.

“Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút, nhưng hẳn là vẫn đau.” Cận Tây Trầm nói.

“Thế, mỗi người đều phải chịu đau như vậy?” Ôn Đồng lại hỏi.

“Lý thuyết mà nói thì đúng vậy, có điều anh cũng là lần đầu tiên kiểm chứng, không cách nào cho em đáp án chính xác được.” Cận Tây Trầm nhướn đuôi mày cười.

“Thế sau này anh vẫn sẽ kiểm chứng lần hai ư?”

“Sẽ không.” Cận Tây Trầm hôn trán cô, nhẹ giọng hứa hẹn.

“Thế…….” Ôn Đồng ngừng một lúc, phát hiện thật ra không có gì để hỏi.

“Đừng sợ, Đồng Đồng.” Cận Tây Trầm nói.

“Thật ra em không sợ, mà là tò mò. Loại chuyện này tóm lại chưa từng hiểu rõ thì sẽ tò mò ư, anh không hiếu kỳ sao?” Ôn Đồng nuốt nuốt nước miếng, khống chế cảm giác căng thẳng, mạnh miệng nói.

“Anh cũng hiếu kỳ, cho nên chúng ta cùng nhau tìm hiểu.” Cận Tây Trầm cười.

Ôn Đồng nhìn anh, gương mặt khắc cốt ghi tâm này hiện giờ đang gần cô trong gang tấc, gần kề đến mức có thể đếm rõ từng sợi từng sợi lông mi của anh, có thể nhìn thấy đuôi mắt anh vậy mà cũng có một nếp nhăn rất khó trông thấy.

“Thế em thực………A!” Ôn Đồng hoảng sợ.

Cận Tây Trầm ôm cô lên, ngồi vào lòng anh, cảm giác trước ngực lạnh lẽo, cúc áo sơ mi từng cái từng cái bị cởi ra, tiếng quần áo ma sát với nhau lớn vô cùng, gần như chọc thủng lỗ tai. Làn da lộ ra trong không khí, mát lạnh, nhưng trong lòng lại tựa như bị lửa thiêu đốt.

Môi anh dán ở nơi da thịt mềm mại nhất trên ngực cô, mang theo chút mập mờ nói: “Đồng Đồng, giúp anh cởi áo.”

Ôn Đồng cố gắng kiềm chế bàn tay run rẩy, chạm vào ngực anh, cởi từng cúc áo một, nhưng ngay khoảnh khắc cởi xuống áo sơ mi của anh, cô dường như giành lại được sức lực, đẩy anh ngã ra sau, vắt chân cưỡi ngang hông anh, dùng lực cắn cổ anh.

Giống như lần trước, cô vẫn như cũ không đủ nhẫn tâm cắn làn da anh, đến thời khắc cuối cùng vẫn rút lui. Cận Tây Trầm cũng không động, mặc cô trù trừ lưỡng lự, đúng lúc cô định leo xuống thì trời đất quay cuồng, đã bị Cận Tây Trầm lật người đặt nằm xuống giường.

Toàn thân bị ép sát trên giường, hai tay bị giữ chặt, đặt ở hai vai. Dưới thân không thể động đây. Môi lưỡi triền miên quyến luyến không một khe hở, đại não nháy mắt trống rỗng, rất nhanh liền thở không nổi.

Tay anh từ từ đi xuống, nơi nơi đều lưu luyến vuốt ve, mãi đến vị trí bí mật nhất kia thì cẩn thận xoa nắn, ý thức Ôn Đồng hoàn toàn biến mất, cho đến khi cơn đau đớn như bị xé rách kia truyền tới, toàn thân cô mới tỉnh táo lại, nhưng lại phảng phất như có pháo hoa bùng nổ rợp trời.

Có một người, anh lớn hơn cô chín tuổi, nuôi dưỡng cô trưởng thành, an bày mọi việc thỏa đáng cho cô.

Anh ưu tú, nhưng nội tâm vẫn thiện lương dịu dàng, gương mặt hòa nhã, luôn là nét ôn nhu mà bao dung. Anh đạt được thành tựu cao nhất tưởng chừng như không tưởng trong rất nhiều lĩnh vực, nhưng vẫn có thể dành cho cô sự quan tâm săn sóc nhất.

Anh chỉ bảo cho cô tất cả đạo lý cô có thể hiểu được, vì cô che gió chắn mưa. Cuộc đời tươi đẹp của cô có anh bầu bạn, có anh thay cô che chắn hết tất cả những bùn lầy u tối, vĩnh viễn trầm tĩnh bình lặng.

Bất luận trên người anh có bao nhiêu ánh sáng, cũng bất kể có biết bao ưu điểm để huênh hoang với người khác, cả con người đều thuộc về cô.

Thuộc về cô, đây là ba chữ đẹp đẽ nhất trên thế giới này.

Chỉ cần nghĩ tới đây, Ôn Đồng liền cảm thấy lồng ngực như tràn ngập điều gì đó, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy mất mát khó khăn.

“Cận Tây Trầm, nếu như có một ngày em ra đi trước anh, anh sẽ làm thế nào?” Ôn Đồng thì thào nói.

“Nếu thật sự có một ngày như vậy, đừng sợ, anh sẽ đi cùng với em.” Cận Tây Trầm tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán cô, hôn lên môi cô.

Ôn Đồng sững sờ, đáy lòng vào thời khắc này vậy mà lại buột thốt ra câu đó! Quả nhiên sắc đẹp khiến người ta lơi lỏng cảnh giác mà!

“Em đi đâu anh sẽ đi cùng em, vạn nhất em gặp phải chuyện ngoài ý muốn, tỷ như tai nạn ô tô, tỷ như đuối nước, tỷ như….” Ôn Đồng lí nha lí nhí nói, giây tiếp theo đã bị Cận Tây Trầm hung hăng dùng môi chặn lại.

“Đừng nói bậy. Anh muốn bên cạnh em suốt cuộc đời, còn là một cuộc đời rất dài. Sau này chúng ta sẽ có con, mỗi sáng cùng nhau thức dậy, cùng nhau ăn cơm, chiều đến sau khi anh hết lớp sẽ cùng em và con đi dạo. Các con của chúng ta một đứa họ Cận, một đứa họ Ôn giống em, tốt nhất là một trai một gái, anh trai sẽ bảo vệ em gái, nhưng em gái nhất định không được ham mê thể thao mạo hiểm giống em, khiến anh lo lắng.” Cận Tây Trầm cười nhéo nhéo chóp mũi cô.

Nước mắt Ôn Đồng nháy mắt liền rơi xuống, những lời anh nói tốt đẹp như vậy, nhưng ngẫm lại cảm thấy quả thực không có chuyện nào hạnh phúc hơn thế.

Nhưng cô sợ không kịp rồi, sợ mình không có cơ hội!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.