Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Chương 37: Sát nhân



Chuyển ngữ: Mic

Khương Minh ngồi xổm phía trên bên trái của cô, lưỡi kéo bén nhọn sáng loáng cũng kề trên cổ, ánh mặt trời gay gắt nhảy múa trên làn da trắng mịn, rõ ràng mới rồi hãy còn cảm thấy nóng không chịu nổi, nhưng giờ đây cô bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, lạnh đến phát run.

Trước đây cô quả thực rất sợ, không chỉ sợ chết, mà điều đáng sợ hơn chính là rời xa Cận Tây Trầm. Nhưng hiện giờ bỗng cảm thấy, nếu như Khương Minh có thể xúc động đem cô ném xuống thì đỡ rồi.

Khương Minh nói: “Tao cảm thấy mày cũng thật sự rất đáng thương, bị người mình tin tưởng nhất lợi dụng như vậy.”

Khương Đồng không đáp, quả thực, so với Khương Lệ, thậm chí là Khương Minh, cô còn đáng thương đáng buồn hơn.

Đối với loại cảm thông mang ý châm chọc rõ ràng này, cô còn có thể nói gì nữa đây, cô chẳng thể nói được gì.

“Mày chưa bao giờ tò mò vì sao Cận Tây Trầm lại nhận nuôi mày ư?” Khương Minh hỏi.

Sao có thể chưa từng hỏi, nhưng Cận Tây Trầm là ai chứ, nếu anh đã thật sự lừa một người thì ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh được.

Thương nhân khôn khéo như Lâm Tu Trúc ở trước mặt anh còn bị sụp hố. Cho dù là khủng bố tập kích hay xã hội đen được chính phủ chống lưng, ở nơi có anh đều bị “tứ lạng bạt thiên cân” phản kích ngược lại, nếu là thời cổ đại, đây tuyệt đối chính là quyền thần gian giảo làm mưa làm gió.

Có nên nói mắt nhìn người cô tốt quá mức? Có thể nhìn xa trông rộng đến vậy, nhìn trúng người đàn ông ưu tú đến thế.

“Mày cũng biết tính cách của Cận Tây Trầm, với tính tình của mày, tao nghĩ mày rất giận, hận gã đó biết bao nhiêu?” Khương Minh cười.

Hận?

Ôn Đồng bật cười: “Tôi nói này, anh sẽ không nghĩ chỉ dựa vào một chuyện này là đã có thể lừa tôi rồi đấy chứ.”

“Hai ta đều biết, chuyện này là sự thật.” Khương Minh nở nụ cười mang mấy phần thâm sâu, không tiếp tục bạo lực với cô nữa, mà bắt đầu công kích vào nội tâm cô.

“Anh hay thật, tôi hận hay không hận Cận Tây Trầm liên quan gì đến anh, anh thích một cô gái, thích đến nhường này, anh liệu có thấy xấu hổ.” Ôn Đồng nhúc nhích cổ tay đang ngày càng tê cứng, nếu không chết thì nhất định phải tìm cách thoát thân, cứ dây dưa thế này không ổn, cô muốn nghe chính miệng Cận Tây Trầm giải thích.

Nụ cười trên mặt Khương Minh nháy mắt cứng đờ, anh ta ngồi xuống cẩn thận quan sát tay Ôn Đồng: “Đã qua thời gian lâu như vậy rồi, tay mày ước chừng đã không còn cảm giác, muốn mở trói ư?”

“Chuyện anh muốn giết người Khương Lệ biết chứ?” Ôn Đồng hỏi.

“Không can hệ đến em ấy, cho dù có đền mạng cho mày thì cũng sẽ không dính dáng gì đến em ấy, cùng lắm thì tao với mày chết chung. Tao không sợ chết, mạng của tao vốn dĩ là của nhà họ Khương, bất quá thì trả lại cho họ.” Khương Minh nói.

“Bởi mới nói tôi sốt ruột lo lắng cho chỉ số IQ của anh cũng không phải không có lý do, anh cho rằng tôi chết rồi thì Cận Tây Trầm sẽ tình nguyện ở cùng với chị ấy? Anh tin câu nói kia của Khương Lệ, Cận Tây Trầm cần cơ thể của chị ấy để nghiên cứu? Đây là đời thực, không phải phim truyền hình, anh cho rằng vẫn còn tồn tại cái gọi là thử thuốc ư? Đó là phạm pháp, phạm pháp đấy. Thêm nữa, không phải anh nói di thể của ba tôi vẫn đang trong tay Cận Tây Trầm đấy ư? Anh nói với tôi chuyện này chẳng phải chính là bán đứng Khương Lệ, vì như vậy thì đối với Cận Tây Trầm, chị ta thật sự chẳng có chút giá trị lợi dụng gì, nghĩ thử đi.” Ôn Đồng cười.

“Không sao cả, chỉ cần mày chết, Cận Tây Trầm nhất định sẽ thích em ấy, tao tin chắc như vậy. Em ấy thiện lương đến thế, ai lại không thích chứ!” Khương Minh nghiến răng, từ từ đứng dậy.

Ôn Đồng mặc kệ gã, tiếp tục nói: “Anh đáng buồn thật đấy, lúc chị ta bỏ thuốc tôi cũng chưa từng nghĩ hai chữ “thiện lương” viết như thế nào, tôi nói loại mỹ nhân rắn rết như thế anh cũng thật lòng khen, chuyện anh vì chị ta giết người, ba mẹ anh biết chứ.”

“Em ấy không cố ý, em ấy cho rằng tao chỉ muốn chụp vài ** của mày để uy hiếp mày mà thôi, em ấy không biết tao muốn giết mày! Mày không được nói xấu em ấy!” Khương Minh gào lên, phẫn nộ đến cực điểm, nổi cả gân xanh trên mu bàn tay và trên trán.

“Tôi nói này, cho dù không phải là nguyên nhân này đi nữa thì đối với chuyện mà anh nói với tôi hôm nay, tôi cũng sẽ không rời khỏi Cận Tây Trầm. Khoan nói trước đây anh ấy đối với tôi là giao dịch công bằng, cho dù là lợi dụng thì tôi liệu có phải nên trả thù lại hay không, tôi đoán anh cũng từng thăm dò về tính khí của tôi, tôi nào phải người có khổ lại nuốt vào bụng, tôi phải nấu một nồi nước to, có khổ có thối thì mọi người cùng nhau nuốt.” Ôn Đồng tiếp tục đả kích Khương Minh, bởi vì anh ta đã bắt đầu rối loạn.
“Tao hỏi mày, có chịu rời khỏi Cận Tây Trầm hay không!” Khương Minh lao tới, mũi kéo trực tiếp đâm vào mu bàn tay Ôn Đồng.

“Được rồi được rồi anh sẽ đâm tay tôi hỏng mất, tôi đồng ý không phải là được à, thả ra.” Ôn Đồng đau đớn kêu lên.

Khương Minh: “Làm sao tao tin mày được?”

“Anh có thể không tin tôi, nhưng tôi nói nè, anh nên biết tôi đang ở cùng với ai trước khi đi gặp Khương Lệ. Anh có thể không biết Vương Chí Viễn, nhưng tôi nghĩ nếu anh baidu một chút thì mới có lợi với anh. Tôi nói với con gái ông ấy – Vương Mông Mông, là tôi đi gặp Khương Lệ, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, tôi đề nghị anh nên nghĩ làm thế nào thì nhặt xác giúp Khương Lệ. Nhân lúc trước khi tôi nuốt lời, tôi cảm thấy anh hãy cứ thả tôi ra.” Ôn Đồng quay đầu, nhìn thẳng Khương Minh mà nói.

Khương Minh thế nhưng lại thật sự lấy điện thoại ra tra baidu, chẳng mấy chốc thì sắc mặt liền cứng đờ, điện thoại “cộc” một tiếng rơi xuống đất.

Lý lịch đen sì này của nhà Vương Mông Mông thật đúng là linh dược vạn năng mà, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.

Khương Minh: “Mày thật sự có thể thành toàn cho Khương Lệ và Cận Tây Trầm? Nếu như mày nuốt lời, lần sau tao vẫn có thể giết mày, tin hay không?”

“Tin, tôi tin. Anh trai à, anh tranh thủ kéo tôi lên đi, bằng không đợi thêm chút nữa thì em gái anh thật sự sẽ đi đời nhà ma đó.” Ôn Đồng “nhiệt tình” chỉ dẫn Khương Minh.

Khương Minh suy nghĩ một lúc, thật sự bắt đầu cầm tay Ôn Đồng, kéo cô lên.

Ôn Đồng thở hồng hộc, duỗi tay về phía hắn: “Cởi trói đi.”

Khương Minh cúi người nhặt cây kéo thì bị Ôn Đồng xoay người, một cước trực tiếp đá ngã xuống đất, kêu lên một tiếng, toàn thân Khương Minh đau đớn co rúm lại, giãy giụa muốn bò dậy.

“Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, tôi lo lắng cho chỉ số IQ của anh mà anh không tin tôi, rời khỏi Cận Tây Trầm? Tôi hiện giờ còn ăn nhờ ở đậu đó, tôi rời khỏi anh ấy thì biết đi đâu đây.” Ôn Đồng cười, ngồi xuống trước mặt hắn ta: “Trước khi tới, nhất định là anh không nghe ngóng rõ ràng, Cận Tây Trầm là người như thế nào, tôi sống với anh ấy lâu như vậy, mưu mẹo với người khác cho dù chỉ học sơ sơ thì đối phó với anh cũng quá dư dả.”

Thấy Khương Minh muốn bò dậy, Ôn Đồng dùng hai tay đang bị trói, khó khăn cầm lấy cây kéo, dùng lực đập một cái vào huyệt vị nào đó sau gáy hắn, ba giây sau, hắn ta hoàn toàn bất tỉnh.

“Mày!” Khương Minh không cam lòng ngất đi.

“Nói IQ anh thấp anh còn không phục, phải đánh tới khi anh phục thì thôi.”

Cử động cổ tay một lúc, máu huyết bắt đầu lưu thông, hai tay đau đớn bỏng rát.

Ôn Đồng nhặt điện thoại trên đất, gọi cho Cận Tây Trầm.

Giọng nói bên kia đầu dây vẫn điềm đạm lành lạnh như trước, theo thói quen âm cuối hơi cao, dễ dàng rung động trái tim người khác, Ôn Đồng suýt nữa lại chìm vào thanh âm ấy, may mà cơn đau trên tay đánh thức cô.

“Chú Cận, ba của em rốt cuộc có ân tình gì với anh để anh nuôi dưỡng em?” Ôn Đồng cố gắng để giọng nói mình ra vẻ bình thường, hỏi Cận Tây Trầm.

“Sao lại muốn hỏi vấn đề này? Nhớ ba rồi à?” Cận Tây Trầm cười.

“Không phải, em chỉ tò mò thôi, anh nói thật với em đi, bất luận là lý do khó nói thế nào đi nữa, em đều có thể tiếp nhận, anh nói với em đi, chú Cận.” Ôn Đồng run giọng, bắt đầu nói năng lộn xộn, trong lòng vô cùng hi vọng Cận Tây Trầm sẽ nói sự thật với cô.

“Anh không phải từng nói với em rồi sao, chú ấy có ơn với anh, anh đến trả ơn.” Thanh âm Cận Tây Trầm không đổi, vẫn bình tĩnh như thường.

“Là vậy ư? Thế rốt cuộc là ơn như thế nào, không thể nói với em sao?” Ôn Đồng tiếp tục truy hỏi đến cùng.

“Đấy đều là chuyện đã qua, không quan trọng.” Cận Tây Trầm thoáng dừng lại, hỏi: “Em đang ở đâu? Đã gặp ai?”

“Không có, em đang ở cùng Đại Mông, cậu ấy tò mò ấy mà, thuận miệng hỏi thử thôi. Anh cũng biết tính cậu ấy rồi đấy, hỏi không ra là tuyệt đối không chịu bỏ qua.” Ôn Đồng siết chặt di động, gần như run rẩy thốt ra mấy câu.

“Lần sau còn tò mò thì bảo cô ấy tự tới hỏi anh. Nếu không có việc gì thì về sớm, được không?” Cận Tây Trầm nói.

“Ừm.” Ôn Đồng che miệng, kiềm chế không để bật ra tiếng thốt run rẩy.

Cúp điện thoại, Ôn Đồng ngẩn ngơ nhìn màn hình tối đen, cảm thấy nội tâm tràn đầy phẫn nộ, tất cả mọi chuyện ùn ùn ập đến, vốn không cho cô cơ hội để thở.

Không thể diễn tả đấy là cảm giác như thế nào, cô độc một mình trên núi, ở nơi không một bóng người, bốn bề xung quanh đều là núi non vô cùng trống trải, một mảnh mịt mờ. Không biết phải đi đâu, tìm ai, như thể bản thân không quen biết bất cứ người nào, tách biệt hoàn toàn với thế giới này.

Dưới núi là vài tòa nhà cao vút, dòng xe cộ không ngớt đều trở nên hư ảo vô cùng, dường như một khắc sau tất cả sẽ hóa thành bọt nước rồi biến mất.

Ôn Đồng trấn định tinh thần, quyết tâm phải tìm hiểu rõ chuyện này, có thể đó là sự thật, nhưng cũng rất có khả năng là giả. Bây giờ thủ đoạn làm giả rất ghê gớm, lỡ như thật sự là mánh khóe của Khương Minh thì sao.

Lần nữa lấy điện thoại ra, suy nghĩ nên nhờ ai giúp đỡ, nên tìm ai đây?

Mộ Mộc?

Chị ấy là trợ lý của Cận Tây Trầm, có chuyện gì nhất định sẽ báo cáo anh trước tiên, không thể tin.

Đại Mông?

Những chuyện cậu ấy biết không nhiều như cô, cho dù thế lực gia đình có lớn mạnh thế nào đi nữa thì cũng không cách nào tìm hiểu chuyện cá nhân có tính bảo mật thế này.

Theo bản năng Ôn Đồng nhớ tới Lâm Tu Trúc, chú ấy và Cận Tây Trầm quan hệ rất tốt, có một vài chuyện ít nhiều đều biết chút ít, nhưng lại không đến mức chuyện gì cũng nói với Cận Tây Trầm.

Mơ mơ hồ hồ đứng dậy, gọi cho Lâm Tu Trúc, nhưng anh tắt điện thoại.

Giọng nữ máy móc nói lời xin lỗi hết lần này lại lần khác vang lên trong điện thoại, giống như sợ người khác không tha thứ vậy, Ôn Đồng ôm điện thoại nghe rất lâu, cảm thấy cơn lạnh càng lúc càng bủa vây, không biết máy đã tắt lúc nào, màn hình cũng tối đen.

Ôn Đồng dựa vào thân cây suy nghĩ, còn ai có thể biết chân tướng của chuyện này? Ôn Hinh? Lúc bác mất liệu có tiết lộ cho em ấy, bên trong mộ thật ra không có tro cốt, chỉ là một ngôi mộ trống?

Ôn Đồng gắng gượng hết sức tìm số của Ôn Hinh, nhớ tới lúc quay về, hình như vừa đáp xuống thì Cận Tây Trầm đã tìm người chuẩn bị di động và các vật dụng sinh hoạt khác cho con bé, chu đáo đến độ khiến người khác khiếp sợ.

“Chị họ?”

“Ừm, là chị. Trước lúc mất bác có từng nói với em việc gì không?” Ôn Đồng hỏi.

Đại khái là đang nhớ lại nên điện thoại yên lặng trong năm giây, Ôn Đồng đếm từng giây một, cảm thấy thật giày vò.

“Không có, mẹ không nói gì cả.” Ôn Hinh khẳng định đáp.

Ôn Đồng ừ một tiếng: “Chị có điện thoại, chuyện chị hỏi em vừa rồi đừng nói với Cận Tây Trầm, lúc về chị sẽ giải thích với em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.