Chuyển ngữ: Mic
Băng gạc bị ném vào túi rác chuyên dụng, Ôn Đồng rốt cuộc nhận tấm gương Cận Tây Trầm đưa sang, đánh giá vết thương trên trán.
Người may kỹ thuật rất giỏi, không để lại vết sẹo quá rõ, nhưng nhìn gần thì vẫn có thể trông thấy, hình chân rết dài ước chừng một ngón tay uốn lượn trên góc mày.
“Lâm Tu Trúc có bao nhiêu thâm thù đại hận với Uông Dịch Thiến vậy trời, chị ta có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, cái này nếu như trúng trên mặt chú ấy, không chừng sẽ hủy dung luôn.” Ôn Đồng than thở.
“Đụng trên mặt cháu cũng hủy dung giống thế.” Cận Tây Trầm nói.
“Đâu có nghiêm trọng đến vậy, với lại cháu cũng không kiếm cơm bằng gương mặt, cháu dựa vào tài hoa. Vết thương này nếu như ở trên người nữ minh tinh bọn họ, không choáng váng khóc lóc suốt năm ba năm thì xem ra cũng chưa kết thúc.” Ôn Đồng nghiêm túc nói.
Cận Tây Trầm rút cái gương trong tay cô: “Lại tự tâng bốc bản thân thêm một lúc, chú nghĩ cháu sẽ không có cơ hội nếm trái tình yêu.”
Ôn Đồng vừa nghe tới trái tình yêu thì lập tức đặt cái kiếng trong tay xuống theo anh ra ngoài, ngay cả chuyện vết sẹo cũng không quan tâm.
Thực ra suy nghĩ kỹ thì Ôn Đồng cũng có thể thông cảm cho Uông Dịch Thiến, dạo gần đây tin đồn cứ ùn ùn ập vào chị ta, từ nữ thần của toàn dân cao cao tại thượng, chỉ cần đứng trên thần đàn để người ta ngước nhìn biến thành làm bằng giả, giải phẫu thẩm mỹ, lại thêm tin đồn bên ngoài giới. Dư luận mắng xối xả như nước đại dương, chị ta không gục ngã đã là giỏi lắm rồi.
Hợp tác lần lượt bị cancel, ** đầy mình, giới giải trí bây giờ, chị ta nửa bước cũng khó đi.
Bộ phim phóng sự này vốn là một bàn đạp rất tốt, ở thời điểm hiện tại loại hình phim phóng sự thế này không nhiều, mà thể thao mạo hiểm so ra có thể có sức hấp dẫn fan hơn so với một vài nhân vật xinh đẹp.
Lâm Tu Trúc xem ra cũng là có suy nghĩ đó nên hi vọng có thể kéo trở về hình tượng của chị ta một cách ngoạn mục.
Nghĩ thử xem, một nữ minh tinh ở trên vách núi, nhảy xuống từ đỉnh núi tuyết ở độ cao đáng ngưỡng mộ, nội tư thái đó thôi đã đủ nắm lấy trái tim của không ít người rồi.
Fan rất hay quên, quay xong bộ phim phóng sự này lại lẳng lặng làm chút công ích, rửa sạch thanh danh cũng là chuyện chóng vánh.
Mọi việc đều đã sẵn sàng, nhưng lại tuyệt không ngờ tới chị ta có thể gây ra chuyện này.
Hồi đó Lâm Tu Trúc vừa mới bước chân vào giới giải trí, đấu đá lung tung cái gì cũng không hiểu, làm việc gì cũng chỉ dựa vào một bụng nhiệt huyết bừng bừng, kết quả là quậy ra một sự kiện siêu lớn chấn động toàn giới giải trí, suýt nữa thì không dàn xếp được.
Uông Dịch Thiến lúc ấy đang nổi tiếng, trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, anh ta không chỉ thuận lợi giải quyết mà còn nhờ vào bộ phim điện ảnh đó ôm trọn mười mấy giải thưởng trong nước và quốc tế.
Kể từ sau vụ ấy, tiếng tăm Lâm Tu Trúc trong giới giải trí ổn định vững chắc, nhưng mãi vẫn luôn không có cơ hội báo đáp ơn này. Cho nên mặc dù Uông Dịch Thiến scandal đầy mình, anh vẫn tận lực dàn xếp để chị ta tham gia quay bộ phim phóng sự kỳ này, tri ân báo đáp đến thế, trong giới giải trí qua cầu rút ván trở mặt chóng vánh này, Lâm Tu Trúc cũng coi như là một bông hoa lạ.
**
Tộc Masai và tộc Kalenjin cách nhau không xa, đi xe ước chừng mất nửa tiếng đồng hồ.
Mộ Mộc đi đưa đơn thuốc cho Yeke, Cận Tây Trầm giao cho Nhị Triều và Tiểu Hầu ở lại trông coi căn cứ, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì cũng kịp thời giải quyết, Tiểu Hầu y thuật tốt, Nhị Triều nghiêm túc chín chắn, có hai người này căn bản cũng có thể an tâm.
“Lão đại, anh dẫn em đi chung đi, em cũng muốn uống rượu, mà không phải không phải, em cũng muốn nếm thử trái tình yêu.” Tiểu Hầu tội nghiệp nói, thiếu điều ôm chân Cận Tây Trầm xin đi theo.
“Đừng quậy, cậu hãy còn chưa thành niên trái tình yêu cái gì chứ, ở nhà coi nhà đi, nghe lời.” Ôn Đồng vỗ vỗ đầu cậu ta, cười nói.
“Lão đại, một người công chính như anh, nhất định không muốn bị người khác nói mình thiên vị đâu đúng không, cho nên dẫn em theo đi dẫn em theo đi mà.” Tiểu Hầu van nài.
“Tôi thiên vị còn cần ai nói?” Cận Tây Trầm nói.
“Không cần ạ….Không đúng, cần mà, cũng không phải, lão đại anh sao có thể như thế!” Tiểu Hầu trực tiếp leo lên xe ngồi vào trong, mặc kệ ai nói cũng không chịu xuống, Cận Tây Trầm vậy mà lại để mặc cậu ta.
Tiểu Hầu trong lòng run sợ, tóm lại cảm thấy thời khắc lão đại yên lặng như vậy chính là sẽ làm gì đó chơi khăm anh chàng, kết quả suốt đoạn đường tới tộc Masai cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Báo hại anh chàng lo lắng suốt dọc đường, nhưng vừa xuống xe thì lại bắt đầu căng thẳng, không phải kịch hay còn ở phía sau?
Anh chàng rốt cuộc tới làm gì chứ! Chỉ vì một ngụm rượu mà trả giá đắt như vậy sao! Nghĩ nghĩ, đáng giá! Ở Kenya tìm một ngụm rượu khó khăn cỡ nào, nếu không phải nguyện vọng sinh nhật của Ôn Đồng, anh chàng cũng không biết tới khi nào mới có thể trông thấy bóng dáng rượu nữa ấy chứ.
Lúc tới nơi hôn lễ đã bắt đầu, không có áo cưới cũng không có lễ phục, người ở đây bưng trống và chuông tự chế, đều đặn gõ, trong miệng còn hát đồng dao bản địa nghe không hiểu.
Vô số người tộc Masai quây thành một vòng tròn cực lớn, bao quanh đôi tân nhân và thân hữu, nhảy múa hát ca.
Trẻ em chạy qua chạy lại, bạ đâu đụng đó không hàng không lối, ánh mắt Ôn Đồng hoàn toàn bị hấp dẫn, cho dù bị con nít đụng mấy cái cũng không chút để ý đứng nhích qua bên cạnh chút nào.
Cận Tây Trầm trông thấy liền đưa tay chắn sau lưng cô, ngăn cách cô với khả năng có thể bị đụng trúng. Sau đó im lặng đứng bên cạnh cô, nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn ấy là ý cười rõ rệt thì cũng bất giác cong khóe môi.
Đồng dao kết thúc, bạn bè thân thích của tân nhân khiêng tới mấy con trâu, trên đầu toàn bộ cột vải đỏ cùng đồ trang trí làm từ xương thú.
Tiểu Hầu nói: “May mà chúng ta không phải người tộc Masai.”
“Gì cơ?” Ôn Đồng nói.
Tiểu Hầu đưa tay lên chỉ: “Mấy con trâu này gọi là trâu sính lễ, đàng trai vào lúc kết hôn sẽ từ bên nhà trai khiêng tới. Cho càng nhiều đại biểu cho việc nhà gái càng đáng giá. Em muốn cưới chị, lão đại là chú của chị, số trâu chắc đếm tới rút gân luôn.”
“…………”
Sau khi nghi thức chấm dứt chính là màn quan trọng của ngày hôm nay, cũng là mục tiêu Ôn Đồng và Tiểu Hầu tới đây, uống rượu.
Trên bàn bày mấy chục món ăn địa phương, có cá bọc lá chuối, ugali cùng với các loại thịt nướng, mùi thịt thơm lựng phả vào mũi mãi không dứt.
Ôn Đồng cố không nuốt nước bọt, ánh mắt quét qua từng món ăn, cuối cùng dừng lại trên tay Cận Tây Trầm, anh hiện giờ đang cầm một cái bình nhỏ làm bằng trúc, miệng bình chảy ra một loại nước màu sắc đẹp đẽ.
“Nếm thử?” Cận Tây Trầm đưa cho cô.
Ôn Đồng đón lấy, khẽ hớp một ngụm, có chút chua chua lại ngòn ngọt, trước là ngọt sau lại chua, sau khi chịu đựng thì kế đó là vị ngon lan tràn, đích thực giống như tình yêu.
Mới đầu là ngọt ngào, sau một quãng thời gian sẽ trở thành xót xa, lại qua một khoảng thời gian thì chính là ngọt ngào bền lâu.
Đại Mông biết tình cảm của cô đối với Cận Tây Trầm, từng nói: yêu thầm là chuyện có bao nhiêu đau khổ, cậu vĩnh viễn không biết đối phương lúc nào sẽ yêu cậu, cũng có lẽ vĩnh viễn sẽ không yêu cậu, đợi chờ một người mãi mãi không có khả năng, đau khổ lắm.
Khi ấy Ôn Đồng đã cười: Đương nhiên không phải, yêu thầm là chuyện hạnh phúc cỡ nào, cậu thích một người, vì người ấy mà trở nên tốt hơn, cũng nhìn thấy người ấy trở nên rất tốt rất tốt. Mà trong lúc không ngờ tới anh ấy có thể thuộc về cậu, chờ đợi hạnh phúc là điều hạnh phúc nhất. Mình trước giờ không sợ chờ đợi, bởi vì anh ấy đáng để tớ như vậy.
“Chú muốn thử chứ?” Ôn Đồng uống xong nước quả tình yêu trong ly cũng đưa cho anh một ly.
Truyền thuyết nói người cùng nhau uống nước quả tình yêu có thể trở thành tình nhân, cô trước nay không phải là người mê tín như vậy, nhưng nếu đã gặp gỡ, không ngại cũng mê tín một lần.
“Đã….” Cận Tây Trầm nhận lấy, còn chưa uống thì đã nghe thấy sau lưng một giọng nói già nua nhưng khỏe mạnh vang lên: “Bác sĩ Cận, cảm ơn anh có thể tới tham dự nghi thức kết hôn của con gái tôi.”
Cận Tây Trầm cứu con gái và vợ thứ bảy của ông, hấp tấp đặc biệt cầm ly rượu chạy qua kính rượu.
Cận Tây Trầm đưa cái ly cho Ôn Đồng, lại nhận lấy ly rượu trong tay tộc trưởng, cùng ông ấy trò chuyện.
Ôn Đồng kẹp cái ly, ngửa đầu uống cạn.
“Chua là mày, ngọt là mày, ái tình cũng là mày. Mọi thứ đều là mày.” Tiểu Hầu chọc chọc cánh tay Ôn Đồng: “Ui ui, chị xem thử bài thơ em viết thế nào?”
“Cậu đừng có mà sỉ nhục thơ như thế, tôi sợ Lý Bạch Đỗ Phủ Bạch Cư Dị, Vương Duy Thẩm Thương Ẩn đều từ trong mồ bò lên tìm cậu bàn về nhân sinh đó.” Ôn Đồng nói.
Uống xong nước quả, Ôn Đồng mở cái vò bên cạnh, mùi hương rượu nồng đậm liền xộc vào mũi.
Mùi thơm thật đã!
Ôn Đồng rót một ly uống cạn, chép chép miệng.
Ồ, bắt đầu uống lại có chút giống rượu, mùi rượu mát lạnh có hương trái cây, cảm giác rất giống với rượu hoa đào rượu mơ v..v..mà nhóm thanh niên ham mê văn nghệ trong nước thường uống.
Thầm nghĩ người tộc Masai này vẫn rất có tế bào văn nghệ nhỉ, quả nhiên thương xuân bi thu thì không phân chia biên giới mà.
Tiểu Hầu tặc tặc thò đầu qua: “Em nói với chị này, rượu này là dùng hơn mười loại rắn, chuột cùng sâu ủ thành đó.”
Tay Ôn Đồng bưng cái ly chựng lại, Tiểu Hầu cười xấu xa: “Sao vậy, không dám uống à.”
Ôn Đồng quay qua, ở trước mặt anh chàng ngửa đầu uống cạn, khí phách ngút trời đặt ly cái cạch trên bàn: “Thêm một ly nữa!”
“…..”
**
Lúc Cận Tây Trầm và tộc trưởng nói xong trở lại, thấy Ôn Đồng một tay chống đầu, một tay chống trên thùng rượu chặc lưỡi. Cả gương mặt đều đỏ lựng giống như ráng chiều nơi chân trời, xương ngón tay trắng ngần, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lung lay sắp đổ.
Tiểu Hầu sớm đã bò trên bàn pho pho ngủ.
Bước tới gần, khom lưng nhìn vại rượu, gần như thấy đáy.
Cận Tây Trầm lắc đầu cười, hiển nhiên họ đã đánh giá thấp tác dụng chậm của rượu này.
Đừng thấy rượu có mùi hoa quả, tựa hồ như chẳng có độ cồn gì, nhưng thực ra người bình thường uống hai ba ly thì đã cảm thấy hơi say, mà hai tên này cơ hồ là uống sạch cả vại rượu, phải ngủ đến trưa mai cũng không chừng.
Cận Tây Trầm thở dài, khom lưng vỗ vỗ mặt cô: “Đồng Đồng?”
Ôn Đồng mặt mày lim dim nhướn mắt, đồng tử như có sương mù. Hai tay dưới tình huống cứng đờ loạn xạ vậy mà vẫn có thể đổ đầy ly rượu, rồi lại run run rẩy rẩy đứng dậy, dưới chân cũng không vững ngã trái đổ phải, Cận Tây Trầm đỡ eo cô, tránh cho cô lại ngã.
Ôn Đồng thuận thế dựa vào, một tay cầm ly rượu đưa tới bên môi anh, cười với anh: “Chú nếm thử đi? Rất ngon đó.”
Anh nhíu mày, nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngước lên của cô, đôi mắt mong chờ tựa như có một tầng hơi nước, đầu lưỡi hồng hồng trơn bóng theo bản năng liếm liếm môi, nuốt xuống yết hầu.
Cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vai anh, tay kia giơ cái ly cứ thế kề bên môi anh, cả người đều vùi trong ngực anh.
Thấy anh không nhúc nhích, Ôn Đồng lại giục: “Cận Tây Trầm, sao anh lại không uống? Anh không thích sao? Vậy em….”
Cận Tây Trầm quay đầu liếc cánh tay cô một cái, cúi đầu uống chất lỏng trong ly: “Anh thích.”
Ôn Đồng rụt tay về, nhìn cái ly, sau đó kề lên môi mình.
Hết nửa ngày, gõ lên miệng bất mãn: “Sao anh lại thật sự uống hết rồi vậy.”
Nhìn điệu bộ, đích thực là say mèm rồi.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, nhấc eo cô ôm lên, đi ra khỏi lều.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Kenya rất lớn, vừa mới ra ngoài cô đã co rúm người lại, đầu theo phản xạ vùi vào ngực anh, trong miệng rì rầm gì đấy.
“Sao chú lại ôm chị ấy?” Một cậu bé hai tay chống nạnh, chặn trước mặt anh: “Chị ấy từng đeo vòng cổ cho cháu, chính là vợ tương lai của cháu. Chú không thể ôm chị ấy.”
Cận Tây Trầm dừng bước, nhíu mày liếc cậu bé một cái, nhận ra cậu nhóc chính là đứa trẻ lúc trước Ôn Đồng từng đeo vòng cổ cho.
Xem đi, thằng nhóc vẫn còn nhớ mãi không quên với cô đấy, vì thế cúi đầu, hôn lên đôi môi căng mọng mềm mại ấy, nháy mắt hương trái cây hòa quyện.
Ôn Đồng nhíu mày, bất giác hấp háy môi, thì thầm hai tiếng rồi càng vùi đầu thấp hơn.
“Chỗ của chú chỉ cho phép chế độ một vợ một chồng, cháu có thể về nhà rồi.” Cận Tây Trầm nói.
Anh dùng tiếng Bwashili dịu dàng nói chuyện, cậu nhóc nghe thấy rất rõ. Òa một tiếng khóc lên.
Cận Tây Trầm vòng qua bóng dáng nho nhỏ đó, bước chân vững vàng đi về phía xe đỗ trong bóng tối, một tay đỡ người cô, một tay kéo cửa xe nhẹ nhàng đặt cô vào trong.
Khởi động máy, chậm rãi lái về phía căn cứ, lúc này cô đã say đến chả biết trời trăng, đầu thi thoảng ngoẹo qua hai bên, ngủ không yên ổn.
Cận Tây Trầm lái chậm lại, trống một tay nâng đầu cô, lúc này mới cảm thấy cô an ổn ngủ.
Nhìn đôi môi he hé ấy, làn da trắng nõn lại càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp, hàng mi thanh mảnh nhíu lại. Hình như mơ thấy cái gì, vừa cười lại vừa nhíu mày.
Cận Tây Trầm cười khổ một tiếng quay đầu lại, đối với hành động vừa rồi của mình nhịn không được cười nhạo, anh khi nào lại làm ra cái việc thừa dịp say rượu hành hung như thế chứ.
Đương lúc anh trầm tư suy nghĩ thì Ôn Đồng đột nhiên quay đầu lẩm bẩm một tiếng: “Chu Ngôn Thành, anh rốt cuộc làm thế nào mới có thể cùng em…”
Tay Cận Tây Trầm cứng đờ, cuối cùng đạp thắng phanh xe.
Theo quán tính cô nhào về phía trước, ngay lúc sắp đụng đầu thì Cận Tây Trầm nhanh tay lẹ mắt dùng mu bàn tay mạnh mẽ đỡ trán cô, đau đớn như thể gân cốt trên mu bàn tay nhất thời như bị xé rách quét qua, kế đó liền đỏ bừng.
Anh nhíu mày thu tay về, lần nữa bình tĩnh khởi động xe.
Chu Ngôn Thành?